• HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 14 : VAI TRÒ CỦA TRÍ DÂN , LỰC DÂN, TÀI DÂN
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Trí dân sáng – nước bừng khai hóa,
    Lực dân mạnh – đất vững cơ đồ.
    Tài dân nở – trời ban vận hội,
    Ba nguồn hợp lại – quốc gia cơm no.
    Không dân trí, vua dù thánh cũng mù,
    Không dân lực, nước giàu mà yếu.
    Không dân tài, đạo trị khó lâu,
    Bởi nhân tâm là ngọc quý diệu.
    Trí dân là ngọn đèn soi bóng,
    Giúp vua biết sáng, quan biết minh.
    Lực dân là núi cao sông rộng,
    Giữ biên cương vững giữa thịnh bình.
    Tài dân là kho báu vô tận,
    Ẩn trong người thợ, kẻ nông phu.
    Trong tiếng hát, trong tay cần mẫn,
    Trong giọt mồ hôi chảy giữa sương thu.
    Khi dân có trí – luật hiền minh,
    Khi dân có lực – đời an định.
    Khi dân có tài – nước vươn xa,
    Không cần phép, Đạo tự sinh hình.
    Triều đại nào xem dân là cội,
    Sẽ thịnh muôn đời chẳng phôi pha.
    Triều đại nào quên dân trí tuệ,
    Sẽ tàn như lá cuối mùa hoa.
    Trí dân mở thì nước mở,
    Trí dân bịt thì nước mù.
    Lực dân dâng thì non sông nở,
    Lực dân suy thì vận số lu mờ.
    Tài dân chẳng ở cung vàng,
    Mà trong đồng ruộng, trong làng nhỏ bé.
    Biết gom từng tia sáng nhỏ,
    Thì quốc gia rạng tựa mặt trời kia.
    Dân là thầy của mọi triều đại,
    Là linh hồn của mọi văn minh.
    Không có dân, vua chỉ là tượng,
    Không có dân, nước hóa hư danh.
    Muốn hưng thịnh – hãy khơi dân trí,
    Muốn vững bền – hãy dưỡng dân tâm.
    Muốn trường tồn – hãy tin dân lực,
    Bởi dân là Trời, là Đạo, là Nguồn.
    HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 14 : VAI TRÒ CỦA TRÍ DÂN , LỰC DÂN, TÀI DÂN (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Trí dân sáng – nước bừng khai hóa, Lực dân mạnh – đất vững cơ đồ. Tài dân nở – trời ban vận hội, Ba nguồn hợp lại – quốc gia cơm no. Không dân trí, vua dù thánh cũng mù, Không dân lực, nước giàu mà yếu. Không dân tài, đạo trị khó lâu, Bởi nhân tâm là ngọc quý diệu. Trí dân là ngọn đèn soi bóng, Giúp vua biết sáng, quan biết minh. Lực dân là núi cao sông rộng, Giữ biên cương vững giữa thịnh bình. Tài dân là kho báu vô tận, Ẩn trong người thợ, kẻ nông phu. Trong tiếng hát, trong tay cần mẫn, Trong giọt mồ hôi chảy giữa sương thu. Khi dân có trí – luật hiền minh, Khi dân có lực – đời an định. Khi dân có tài – nước vươn xa, Không cần phép, Đạo tự sinh hình. Triều đại nào xem dân là cội, Sẽ thịnh muôn đời chẳng phôi pha. Triều đại nào quên dân trí tuệ, Sẽ tàn như lá cuối mùa hoa. Trí dân mở thì nước mở, Trí dân bịt thì nước mù. Lực dân dâng thì non sông nở, Lực dân suy thì vận số lu mờ. Tài dân chẳng ở cung vàng, Mà trong đồng ruộng, trong làng nhỏ bé. Biết gom từng tia sáng nhỏ, Thì quốc gia rạng tựa mặt trời kia. Dân là thầy của mọi triều đại, Là linh hồn của mọi văn minh. Không có dân, vua chỉ là tượng, Không có dân, nước hóa hư danh. Muốn hưng thịnh – hãy khơi dân trí, Muốn vững bền – hãy dưỡng dân tâm. Muốn trường tồn – hãy tin dân lực, Bởi dân là Trời, là Đạo, là Nguồn.
    Love
    Like
    12
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - B5
    BÀI THƠ CHƯƠNG 15: CHÍNH TRỊ NGHỊCH ĐẠO – DẤU HIỆU SUY VONG CỦA ĐẾ CHẾ
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    Chính trị thuận Đạo – dân an nước thịnh,
    Nghịch Đạo sinh loạn – nghiệp đế vong tàn.
    Trời có luật Trời, Đạo có quy hoàn,
    Ai cưỡng nghịch Đạo, ắt chuốc tai ương.
    Khi quyền lực rời xa lẽ thiện,
    Búa công lý hóa lưỡi gươm oan.
    Quan tham ngồi ngất ngai vàng,
    Mưu riêng che nghĩa, giả đàng chính tâm.
    Lòng dân tan, vận nước chìm,
    Đế vương mất gốc, triều đình lung lay.
    Thiên mệnh chẳng ở nơi tay,
    Mà trong dân khí – mạch dài nghìn năm.
    Ngai vàng dựng giữa phù vân,
    Nước như lửa ngầm, sớm tàn muộn thôi.
    Người trên càng cố nắm ngôi,
    Trời càng khiến cảnh rối bời tang thương.
    Khi chính trị biến thành công cụ,
    Đạo nghĩa bị bán giữa chợ đời.
    Lời vua hóa rỗng tiếng chơi,
    Dân cười trong lệ, lệ rơi trong cười.
    Chính trị nghịch Đạo – dân rời, lòng tán,
    Tham quyền sinh họa, dục vọng sinh tai.
    Trời nhìn xuống, gió cuốn bay,
    Công danh một kiếp hóa mây giữa trời.
    Chính trị thuận Đạo, nhân hòa vững,
    Dân cùng trị nước – đạo cùng sinh.
    Còn nghịch Đạo, dối lòng dân,
    Thì cơ đồ rã, chẳng cần binh đao.
    Khi vua trị nước bằng sợ hãi,
    Là lúc Đạo rời, Trời quay lưng.
    Một lời gian dối – mất nghìn năm chứng,
    Một kẻ tham quyền – đốt cả thiên đường.
    Triều đại suy vong không vì địch,
    Mà vì trong chính trị nghịch tâm.
    Khi kẻ trị quên Đạo nhân,
    Là khi đế nghiệp hóa thân tro tàn.
    Đạo không giữ – Trời không còn giữ,
    Dân không tin – nước chẳng còn dân.
    Khi quyền không gắn với ân,
    Thì vương triều ấy chỉ còn trong mộng.
    Kẻ hiểu Đạo – trị bằng nhân nghĩa,
    Kẻ nghịch Đạo – tự diệt cơ đồ.
    Ngai vàng chẳng giữ được lâu,
    Nếu quên dân gốc, quên câu Trời dạy:
    “Dân là nước – vua như thuyền nổi,
    Nước thuận thì thuyền nổi vững vàng.
    Nước dậy sóng, thuyền tan hoang,
    Chính trị nghịch Đạo – Trời toan đổi người.”
    HNI 29/10 - B5 📕📕📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 15: CHÍNH TRỊ NGHỊCH ĐẠO – DẤU HIỆU SUY VONG CỦA ĐẾ CHẾ Henry Lê – Lê Đình Hải Chính trị thuận Đạo – dân an nước thịnh, Nghịch Đạo sinh loạn – nghiệp đế vong tàn. Trời có luật Trời, Đạo có quy hoàn, Ai cưỡng nghịch Đạo, ắt chuốc tai ương. Khi quyền lực rời xa lẽ thiện, Búa công lý hóa lưỡi gươm oan. Quan tham ngồi ngất ngai vàng, Mưu riêng che nghĩa, giả đàng chính tâm. Lòng dân tan, vận nước chìm, Đế vương mất gốc, triều đình lung lay. Thiên mệnh chẳng ở nơi tay, Mà trong dân khí – mạch dài nghìn năm. Ngai vàng dựng giữa phù vân, Nước như lửa ngầm, sớm tàn muộn thôi. Người trên càng cố nắm ngôi, Trời càng khiến cảnh rối bời tang thương. Khi chính trị biến thành công cụ, Đạo nghĩa bị bán giữa chợ đời. Lời vua hóa rỗng tiếng chơi, Dân cười trong lệ, lệ rơi trong cười. Chính trị nghịch Đạo – dân rời, lòng tán, Tham quyền sinh họa, dục vọng sinh tai. Trời nhìn xuống, gió cuốn bay, Công danh một kiếp hóa mây giữa trời. Chính trị thuận Đạo, nhân hòa vững, Dân cùng trị nước – đạo cùng sinh. Còn nghịch Đạo, dối lòng dân, Thì cơ đồ rã, chẳng cần binh đao. Khi vua trị nước bằng sợ hãi, Là lúc Đạo rời, Trời quay lưng. Một lời gian dối – mất nghìn năm chứng, Một kẻ tham quyền – đốt cả thiên đường. Triều đại suy vong không vì địch, Mà vì trong chính trị nghịch tâm. Khi kẻ trị quên Đạo nhân, Là khi đế nghiệp hóa thân tro tàn. Đạo không giữ – Trời không còn giữ, Dân không tin – nước chẳng còn dân. Khi quyền không gắn với ân, Thì vương triều ấy chỉ còn trong mộng. Kẻ hiểu Đạo – trị bằng nhân nghĩa, Kẻ nghịch Đạo – tự diệt cơ đồ. Ngai vàng chẳng giữ được lâu, Nếu quên dân gốc, quên câu Trời dạy: “Dân là nước – vua như thuyền nổi, Nước thuận thì thuyền nổi vững vàng. Nước dậy sóng, thuyền tan hoang, Chính trị nghịch Đạo – Trời toan đổi người.”
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 28/10: bài thơ chương 26
    LẤY DÂN LÀM GỐC
    (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Trời sinh ra nước để nuôi cây,
    Dân sinh ra quốc để dựng xây.
    Gốc có vững thì rừng xanh mãi,
    Dân yên vui thì nước thịnh ngày.
    Một giọt mồ hôi thành cơm áo,
    Một tấm lòng son dựng sơn hà.
    Dân là đất, là nền cho mọi đạo,
    Là cội nguồn sinh khí của quốc gia.
    Kẻ trị quốc nếu quên dân khổ,
    Thì lâu đài quyền lực hóa tro bay.
    Còn ai thấu nỗi dân rên đói,
    Mới hiểu được chữ Trị quốc an dân này.
    Dân là biển, vua là thuyền nhỏ,
    Thuyền yên khi sóng lặng lòng dân.
    Một khi biển nổi cuồn cuộn đổ,
    Thì thuyền nào chống nổi phong vân?
    Nước chẳng sợ trời, chỉ sợ mất dân tâm,
    Mất lòng dân là mất luôn mệnh Đạo.
    Dân chính là Trời, là vô cùng hư ảo,
    Nhưng hiện trong từng hạt thóc, manh áo, nụ cười.
    Trị quốc không phải dựng tường cao,
    Mà dựng lòng tin trong từng mái nhỏ.
    Không phải pháp lệnh khô khan ban bố,
    Mà là lắng nghe hơi thở của dân thôi.
    Khi dân nói, đất trời vang vọng,
    Khi dân khóc, Trời cũng ngậm ngùi.
    Dân yên ổn thì Đạo Trời sáng rực,
    Dân lầm than – Trời cũng mất nụ cười.
    Lấy dân làm gốc – ấy chân lý ngàn đời,
    Bao triều đại hưng suy đều vì lẽ đó.
    Ai biết cúi đầu trước lòng dân như gió,
    Sẽ dựng nên cơ nghiệp vững như non Côi.
    HNI 28/10: 📕 bài thơ chương 26 LẤY DÂN LÀM GỐC (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Trời sinh ra nước để nuôi cây, Dân sinh ra quốc để dựng xây. Gốc có vững thì rừng xanh mãi, Dân yên vui thì nước thịnh ngày. Một giọt mồ hôi thành cơm áo, Một tấm lòng son dựng sơn hà. Dân là đất, là nền cho mọi đạo, Là cội nguồn sinh khí của quốc gia. Kẻ trị quốc nếu quên dân khổ, Thì lâu đài quyền lực hóa tro bay. Còn ai thấu nỗi dân rên đói, Mới hiểu được chữ Trị quốc an dân này. Dân là biển, vua là thuyền nhỏ, Thuyền yên khi sóng lặng lòng dân. Một khi biển nổi cuồn cuộn đổ, Thì thuyền nào chống nổi phong vân? Nước chẳng sợ trời, chỉ sợ mất dân tâm, Mất lòng dân là mất luôn mệnh Đạo. Dân chính là Trời, là vô cùng hư ảo, Nhưng hiện trong từng hạt thóc, manh áo, nụ cười. Trị quốc không phải dựng tường cao, Mà dựng lòng tin trong từng mái nhỏ. Không phải pháp lệnh khô khan ban bố, Mà là lắng nghe hơi thở của dân thôi. Khi dân nói, đất trời vang vọng, Khi dân khóc, Trời cũng ngậm ngùi. Dân yên ổn thì Đạo Trời sáng rực, Dân lầm than – Trời cũng mất nụ cười. Lấy dân làm gốc – ấy chân lý ngàn đời, Bao triều đại hưng suy đều vì lẽ đó. Ai biết cúi đầu trước lòng dân như gió, Sẽ dựng nên cơ nghiệp vững như non Côi.
    Like
    Love
    Haha
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - B6 BÀI THƠ
    CHƯƠNG 16 :
    LÒNG DÂN VÀ TÍNH CHÍNH DANH CỦA QUYỀN LỰC
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Trời trao quyền chẳng phải cho kẻ mạnh,
    Mà cho ai biết lắng tiếng dân ca.
    Dân là biển, quyền như thuyền lướt sóng,
    Thuận lòng dân – thuyền vững đến muôn xa.
    Chính danh đến từ tâm dân quy tụ,
    Không từ ngai, gươm báu hay ấn vàng.
    Khi dân thuận, nước yên như trời lặng,
    Khi dân ly, quyền lực hóa tro tàn.
    Có triều đại dựng trên lòng dân sáng,
    Chẳng cần roi vẫn khiến nước thanh bình.
    Có triều đại dựa vào gươm và máu,
    Rụng tan như lá úa cuối bình minh.
    Dân là gốc – lời xưa còn vọng mãi,
    Bao vương triều hiểu được đạo này đâu?
    Họ quên mất gốc sinh ra quyền lực,
    Từ nhân tâm – chẳng từ đấu tranh sầu.
    Khi quyền lực biết soi mình trong dân,
    Sẽ thấy trong mắt dân – Trời phản chiếu.
    Còn khi nó xem dân như cát bụi,
    Chính nó đang tự đổ vỡ, tiêu điều.
    Một nụ cười dân – ngàn vàng chính trị,
    Một giọt lệ dân – mệnh trị lung lay.
    Lòng dân chính là thước đo danh chính,
    Quyền nào trái Đạo – sớm hóa mây bay.
    Có thể dối một thời bằng mỹ ngữ,
    Nhưng dân không dại mãi giữa nhân gian.
    Sức mạnh thật không nằm trong khẩu hiệu,
    Mà trong niềm tin – gắn kết muôn ngàn.
    Khi dân đã tin – non sông bất khuất,
    Khi dân đã nghi – đế chế lung lay.
    Chính danh ấy – không ai tự ban tặng,
    Mà do lòng dân – ký giữa trời mây.
    HNI 29/10 - B6 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 16 : LÒNG DÂN VÀ TÍNH CHÍNH DANH CỦA QUYỀN LỰC (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Trời trao quyền chẳng phải cho kẻ mạnh, Mà cho ai biết lắng tiếng dân ca. Dân là biển, quyền như thuyền lướt sóng, Thuận lòng dân – thuyền vững đến muôn xa. Chính danh đến từ tâm dân quy tụ, Không từ ngai, gươm báu hay ấn vàng. Khi dân thuận, nước yên như trời lặng, Khi dân ly, quyền lực hóa tro tàn. Có triều đại dựng trên lòng dân sáng, Chẳng cần roi vẫn khiến nước thanh bình. Có triều đại dựa vào gươm và máu, Rụng tan như lá úa cuối bình minh. Dân là gốc – lời xưa còn vọng mãi, Bao vương triều hiểu được đạo này đâu? Họ quên mất gốc sinh ra quyền lực, Từ nhân tâm – chẳng từ đấu tranh sầu. Khi quyền lực biết soi mình trong dân, Sẽ thấy trong mắt dân – Trời phản chiếu. Còn khi nó xem dân như cát bụi, Chính nó đang tự đổ vỡ, tiêu điều. Một nụ cười dân – ngàn vàng chính trị, Một giọt lệ dân – mệnh trị lung lay. Lòng dân chính là thước đo danh chính, Quyền nào trái Đạo – sớm hóa mây bay. Có thể dối một thời bằng mỹ ngữ, Nhưng dân không dại mãi giữa nhân gian. Sức mạnh thật không nằm trong khẩu hiệu, Mà trong niềm tin – gắn kết muôn ngàn. Khi dân đã tin – non sông bất khuất, Khi dân đã nghi – đế chế lung lay. Chính danh ấy – không ai tự ban tặng, Mà do lòng dân – ký giữa trời mây.
    Like
    Love
    9
    0 Comments 0 Shares
  • Hạnh phúc không nằm ở vật chất, mà ở tâm hồn biết đủ. Là khi ta mỉm cười giữa những khó khăn, khi trái tim vẫn yêu dù đời lắm sóng gió. Hạnh phúc là giây phút hiện tại — nơi lòng bình an, biết ơn và trọn vẹn với chính mình.
    Hạnh phúc không nằm ở vật chất, mà ở tâm hồn biết đủ. Là khi ta mỉm cười giữa những khó khăn, khi trái tim vẫn yêu dù đời lắm sóng gió. Hạnh phúc là giây phút hiện tại — nơi lòng bình an, biết ơn và trọn vẹn với chính mình.
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • 📕 Bài thơ chương 26 LẤY DÂN LÀM GỐC (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    HNI 28/10 📕 Bài thơ chương 26 LẤY DÂN LÀM GỐC (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Trời sinh ra nước để nuôi cây, Dân sinh ra quốc để dựng xây. Gốc có vững thì rừng xanh mãi, Dân yên vui thì nước thịnh ngày. Một giọt mồ hôi thành cơm áo, Một tấm...
    Like
    Love
    Haha
    6
    0 Comments 0 Shares
  • 🌺CHƯƠNG 30: KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH (Henry Lê – Lê Đình Hải)
    HNI 28/10 🌺CHƯƠNG 30: KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH (Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Khi hai nguồn năng lượng gặp nhau: Trời và Dân Trong mọi nền văn minh, từ Đông sang Tây, từ cổ đại đến hiện đại, sự thịnh suy của quốc gia luôn được quyết định bởi mối quan hệ giữa...
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10: bài thơ chương 26
    LẤY DÂN LÀM GỐC
    (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Trời sinh ra nước để nuôi cây,
    Dân sinh ra quốc để dựng xây.
    Gốc có vững thì rừng xanh mãi,
    Dân yên vui thì nước thịnh ngày.
    Một giọt mồ hôi thành cơm áo,
    Một tấm lòng son dựng sơn hà.
    Dân là đất, là nền cho mọi đạo,
    Là cội nguồn sinh khí của quốc gia.
    Kẻ trị quốc nếu quên dân khổ,
    Thì lâu đài quyền lực hóa tro bay.
    Còn ai thấu nỗi dân rên đói,
    Mới hiểu được chữ Trị quốc an dân này.
    Dân là biển, vua là thuyền nhỏ,
    Thuyền yên khi sóng lặng lòng dân.
    Một khi biển nổi cuồn cuộn đổ,
    Thì thuyền nào chống nổi phong vân?
    Nước chẳng sợ trời, chỉ sợ mất dân tâm,
    Mất lòng dân là mất luôn mệnh Đạo.
    Dân chính là Trời, là vô cùng hư ảo,
    Nhưng hiện trong từng hạt thóc, manh áo, nụ cười.
    Trị quốc không phải dựng tường cao,
    Mà dựng lòng tin trong từng mái nhỏ.
    Không phải pháp lệnh khô khan ban bố,
    Mà là lắng nghe hơi thở của dân thôi.
    Khi dân nói, đất trời vang vọng,
    Khi dân khóc, Trời cũng ngậm ngùi.
    Dân yên ổn thì Đạo Trời sáng rực,
    Dân lầm than – Trời cũng mất nụ cười.
    Lấy dân làm gốc – ấy chân lý ngàn đời,
    Bao triều đại hưng suy đều vì lẽ đó.
    Ai biết cúi đầu trước lòng dân như gió,
    Sẽ dựng nên cơ nghiệp vững như non Côi.
    HNI 29/10: bài thơ chương 26 LẤY DÂN LÀM GỐC (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Trời sinh ra nước để nuôi cây, Dân sinh ra quốc để dựng xây. Gốc có vững thì rừng xanh mãi, Dân yên vui thì nước thịnh ngày. Một giọt mồ hôi thành cơm áo, Một tấm lòng son dựng sơn hà. Dân là đất, là nền cho mọi đạo, Là cội nguồn sinh khí của quốc gia. Kẻ trị quốc nếu quên dân khổ, Thì lâu đài quyền lực hóa tro bay. Còn ai thấu nỗi dân rên đói, Mới hiểu được chữ Trị quốc an dân này. Dân là biển, vua là thuyền nhỏ, Thuyền yên khi sóng lặng lòng dân. Một khi biển nổi cuồn cuộn đổ, Thì thuyền nào chống nổi phong vân? Nước chẳng sợ trời, chỉ sợ mất dân tâm, Mất lòng dân là mất luôn mệnh Đạo. Dân chính là Trời, là vô cùng hư ảo, Nhưng hiện trong từng hạt thóc, manh áo, nụ cười. Trị quốc không phải dựng tường cao, Mà dựng lòng tin trong từng mái nhỏ. Không phải pháp lệnh khô khan ban bố, Mà là lắng nghe hơi thở của dân thôi. Khi dân nói, đất trời vang vọng, Khi dân khóc, Trời cũng ngậm ngùi. Dân yên ổn thì Đạo Trời sáng rực, Dân lầm than – Trời cũng mất nụ cười. Lấy dân làm gốc – ấy chân lý ngàn đời, Bao triều đại hưng suy đều vì lẽ đó. Ai biết cúi đầu trước lòng dân như gió, Sẽ dựng nên cơ nghiệp vững như non Côi.
    Like
    Love
    Haha
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 28/10: bài thơ chương 27
    TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO
    (Thơ cho Chương 27 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Không lấy gươm đao để dựng quyền,
    Mà lấy Đạo làm gốc giữ dân yên.
    Không lấy lợi danh làm mồi dẫn,
    Mà lấy lòng trong sáng cảm nhân hiền.
    Thánh nhân trị nước không cần tiếng,
    Một lời ra – muôn họ tự hành.
    Bởi Đạo ở trong từng hơi thở,
    Nên nước an mà chẳng thấy rành rành.
    Đạo là gió, vô hình mà hữu lực,
    Đạo là nước, mềm mại mà vô biên.
    Kẻ hiểu Đạo không tranh cùng thế tục,
    Chỉ thuận Trời – dân thuận, nước liền.
    Một quốc gia thịnh không do phép lạ,
    Mà do người lãnh đạo biết buông quyền.
    Biết lùi một bước cho dân tiến tới,
    Biết lấy vô vi cảm hóa nhân duyên.
    Thánh nhân trị thế không bằng pháp,
    Mà bằng lòng – bằng ánh sáng tâm linh.
    Khi lòng sáng, pháp nào cũng sáng,
    Khi tâm tà, luật hóa thành hình.
    Đạo chẳng ở trên cao xa vợi,
    Đạo ở trong từng hạt thóc, giọt mưa.
    Khi vua biết soi dân như soi chính mình,
    Thì nước vững như non ngàn thuở trước.
    Đạo trị quốc – không lời mà hóa,
    Không áp đặt, mà cảm hóa lòng người.
    Như ánh trăng soi không chọn chốn,
    Như gió lành thổi khắp muôn nơi.
    Khi người trị quốc đạt đến vô tâm,
    Là lúc nước đạt đến an nhiên.
    Không cần thưởng phạt mà dân vẫn thuận,
    Không cần truyền lệnh – Trời cũng tự hiền.
    Trị quốc bằng Đạo – ấy là Thiên ý,
    Không thắng bằng sức, mà thắng bằng nhân.
    Bao triều đại hưng suy đều chứng nghiệm,
    Chỉ Đạo mới bền, chỉ Đức mới xuân.
    HNI 28/10:📕 bài thơ chương 27 TRỊ QUỐC BẰNG ĐẠO (Thơ cho Chương 27 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Không lấy gươm đao để dựng quyền, Mà lấy Đạo làm gốc giữ dân yên. Không lấy lợi danh làm mồi dẫn, Mà lấy lòng trong sáng cảm nhân hiền. Thánh nhân trị nước không cần tiếng, Một lời ra – muôn họ tự hành. Bởi Đạo ở trong từng hơi thở, Nên nước an mà chẳng thấy rành rành. Đạo là gió, vô hình mà hữu lực, Đạo là nước, mềm mại mà vô biên. Kẻ hiểu Đạo không tranh cùng thế tục, Chỉ thuận Trời – dân thuận, nước liền. Một quốc gia thịnh không do phép lạ, Mà do người lãnh đạo biết buông quyền. Biết lùi một bước cho dân tiến tới, Biết lấy vô vi cảm hóa nhân duyên. Thánh nhân trị thế không bằng pháp, Mà bằng lòng – bằng ánh sáng tâm linh. Khi lòng sáng, pháp nào cũng sáng, Khi tâm tà, luật hóa thành hình. Đạo chẳng ở trên cao xa vợi, Đạo ở trong từng hạt thóc, giọt mưa. Khi vua biết soi dân như soi chính mình, Thì nước vững như non ngàn thuở trước. Đạo trị quốc – không lời mà hóa, Không áp đặt, mà cảm hóa lòng người. Như ánh trăng soi không chọn chốn, Như gió lành thổi khắp muôn nơi. Khi người trị quốc đạt đến vô tâm, Là lúc nước đạt đến an nhiên. Không cần thưởng phạt mà dân vẫn thuận, Không cần truyền lệnh – Trời cũng tự hiền. Trị quốc bằng Đạo – ấy là Thiên ý, Không thắng bằng sức, mà thắng bằng nhân. Bao triều đại hưng suy đều chứng nghiệm, Chỉ Đạo mới bền, chỉ Đức mới xuân.
    Like
    Love
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 28/10: bài thơ chương 28
    LÃNH ĐẠO TÂM LINH – NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG BẰNG ÁNH SÁNG TRÍ TUỆ
    (Thơ cho Chương 28 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Không cầm gươm, không mang vương miện,
    Chỉ cầm đuốc sáng của trí linh.
    Không dùng quyền uy để sai khiến,
    Mà dùng tình thương cảm hóa nhân sinh.
    Người lãnh đạo tâm linh không nói lớn,
    Lời họ vang sâu như tiếng suối ngàn.
    Một ánh nhìn thôi – hồn người mở rộng,
    Một nụ cười thôi – thế giới bình an.
    Họ đi qua, chẳng để lại dấu chân,
    Nhưng gieo hạt sáng trong tâm mỗi kẻ.
    Họ dạy con người thấy lại chính mình,
    Thấy Trời trong tim, thấy Đạo trong lẽ.
    Không ở trên cao mà ở trong lòng,
    Không tìm nơi quyền mà tìm nơi sáng.
    Dẫn đường không phải bằng tiếng trống,
    Mà bằng tri thức – bằng lòng trong trắng.
    Họ là ngọn nến giữa đêm đen,
    Dùng chính mình để soi nhân thế.
    Dù thân tan – ánh vẫn còn truyền,
    Như sao rơi hóa ngàn tinh tú mới.
    Người lãnh đạo thật không cần kẻ phục tùng,
    Mà cần tri âm cùng bước đến.
    Không tạo tín đồ mà thức tỉnh linh hồn,
    Không lập ngai vàng mà xây lòng thiện.
    Trí tuệ của họ như dòng nước tĩnh,
    Không ồn ào mà thấm sâu vào cõi người.
    Từ bi của họ như hơi thở Trời,
    Làm dịu mát những cơn đau trần thế.
    Khi dân lạc lối, họ không quát mắng,
    Mà khẽ cất lời như gió qua cây.
    Họ dẫn bằng gương, không bằng lệnh,
    Dẫn người đi – mà lòng chẳng đắm say.
    Một lãnh đạo tâm linh – chính là Đạo sống,
    Không hứa hẹn, chỉ gieo tin nơi người.
    Không tìm vinh quang, chỉ tìm giác ngộ,
    Không trị dân, mà thắp sáng lòng đời.
    Đất nước nào có người như thế,
    Thì nhân tâm tự hóa Thánh hiền.
    Không cần luật thép hay thành trì bảo vệ,
    Chỉ cần ánh sáng trí tuệ thiêng liêng.
    HNI 28/10: 📕 bài thơ chương 28 LÃNH ĐẠO TÂM LINH – NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG BẰNG ÁNH SÁNG TRÍ TUỆ (Thơ cho Chương 28 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Không cầm gươm, không mang vương miện, Chỉ cầm đuốc sáng của trí linh. Không dùng quyền uy để sai khiến, Mà dùng tình thương cảm hóa nhân sinh. Người lãnh đạo tâm linh không nói lớn, Lời họ vang sâu như tiếng suối ngàn. Một ánh nhìn thôi – hồn người mở rộng, Một nụ cười thôi – thế giới bình an. Họ đi qua, chẳng để lại dấu chân, Nhưng gieo hạt sáng trong tâm mỗi kẻ. Họ dạy con người thấy lại chính mình, Thấy Trời trong tim, thấy Đạo trong lẽ. Không ở trên cao mà ở trong lòng, Không tìm nơi quyền mà tìm nơi sáng. Dẫn đường không phải bằng tiếng trống, Mà bằng tri thức – bằng lòng trong trắng. Họ là ngọn nến giữa đêm đen, Dùng chính mình để soi nhân thế. Dù thân tan – ánh vẫn còn truyền, Như sao rơi hóa ngàn tinh tú mới. Người lãnh đạo thật không cần kẻ phục tùng, Mà cần tri âm cùng bước đến. Không tạo tín đồ mà thức tỉnh linh hồn, Không lập ngai vàng mà xây lòng thiện. Trí tuệ của họ như dòng nước tĩnh, Không ồn ào mà thấm sâu vào cõi người. Từ bi của họ như hơi thở Trời, Làm dịu mát những cơn đau trần thế. Khi dân lạc lối, họ không quát mắng, Mà khẽ cất lời như gió qua cây. Họ dẫn bằng gương, không bằng lệnh, Dẫn người đi – mà lòng chẳng đắm say. Một lãnh đạo tâm linh – chính là Đạo sống, Không hứa hẹn, chỉ gieo tin nơi người. Không tìm vinh quang, chỉ tìm giác ngộ, Không trị dân, mà thắp sáng lòng đời. Đất nước nào có người như thế, Thì nhân tâm tự hóa Thánh hiền. Không cần luật thép hay thành trì bảo vệ, Chỉ cần ánh sáng trí tuệ thiêng liêng.
    Like
    Love
    4
    0 Comments 0 Shares