• Like
    Love
    9
    1 Comments 0 Shares
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG
    Đề 1: 10 lòng biết ơn Chủ tịch Lê Đình Hải :1. Biết ơn Chủ tịch đã thắp sáng niềm tin cho thế hệ mới bằng tư tưởng dấn thân và phụng sự.2. Biết ơn vì những định hướng chiến lược mà Người mang lại, giúp cộng đồng có tầm nhìn xa và rõ ràng hơn.3. Biết ơn vì đã kiên định...
    Like
    Love
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 31-10
    CHƯƠNG 41: KẾT NỐI HỆ SINH THÁI XANH: NHÀ – TRƯỜNG – CHỢ – CÔNG SỞ – DAO
    Trong cuốn sách: BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG – MỘT TẦM NHÌN TOÀN DÂN

    I. Từ nhận thức riêng lẻ đến một hệ sinh thái xanh toàn diện
    Trong suốt nhiều thập kỷ, các sáng kiến bảo vệ môi trường thường xuất phát từ những nỗ lực đơn lẻ – một học sinh nhặt rác, một hộ gia đình phân loại rác, một nhóm giáo viên dạy về biến đổi khí hậu, hay một doanh nghiệp trồng cây trong ngày môi trường. Những hành động ấy, dù đầy thiện chí, vẫn rời rạc và không tạo ra một dòng chảy liên tục để chuyển hóa lối sống toàn xã hội. Giờ đây, nhân loại không còn thời gian để đợi thêm từng "ngọn nến le lói" – mà cần một mạng lưới ánh sáng. Cần kết nối mọi điểm chạm trong đời sống thành một hệ sinh thái xanh thống nhất, nơi nhà – trường – chợ – công sở – và cả các cộng đồng DAO cùng đồng bộ hoá hành vi, văn hoá, và trách nhiệm môi trường.
    Sự kết nối ấy không đơn thuần là truyền thông hay kêu gọi. Nó là thiết kế lại toàn bộ cấu trúc vận hành của xã hội – nơi mỗi cá nhân, mỗi tổ chức, mỗi cộng đồng không chỉ "biết" mình cần sống xanh, mà còn tự động sống xanh vì đã được đặt trong một hệ sinh thái khuyến khích điều đó.

    II. Ngôi nhà – điểm khởi đầu của công dân sinh thái
    Ngôi nhà không chỉ là nơi trú ngụ, mà là "tế bào đầu tiên" trong cơ thể xã hội xanh. Nếu mỗi hộ gia đình trở thành một "hệ thống tuần hoàn nhỏ", thì nền kinh tế tuần hoàn toàn dân sẽ trở thành hiện thực.
    1. Nhà là trung tâm tái chế: Thay vì đợi rác thải được thu gom và xử lý bởi chính quyền hay doanh nghiệp, mỗi hộ dân có thể sở hữu một trạm phân loại rác đơn giản tại nhà, kết nối với ứng dụng theo dõi lượng thải – nhận thưởng bằng Hcoin. Bếp xanh – nhà vệ sinh sinh học – vườn thẳng đứng – pin năng lượng mặt trời mini: những công nghệ từng được coi là viễn tưởng nay trở thành chuẩn mực.
    2. Gia đình là nơi giáo dục môi sinh đầu tiên: Không phải trường lớp, mà chính cha mẹ mới là người gieo mầm nhận thức xanh. Khi trẻ em được lớn lên trong một căn nhà không nhựa, ăn
    HNI 31-10 CHƯƠNG 41: KẾT NỐI HỆ SINH THÁI XANH: NHÀ – TRƯỜNG – CHỢ – CÔNG SỞ – DAO Trong cuốn sách: BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG – MỘT TẦM NHÌN TOÀN DÂN I. Từ nhận thức riêng lẻ đến một hệ sinh thái xanh toàn diện Trong suốt nhiều thập kỷ, các sáng kiến bảo vệ môi trường thường xuất phát từ những nỗ lực đơn lẻ – một học sinh nhặt rác, một hộ gia đình phân loại rác, một nhóm giáo viên dạy về biến đổi khí hậu, hay một doanh nghiệp trồng cây trong ngày môi trường. Những hành động ấy, dù đầy thiện chí, vẫn rời rạc và không tạo ra một dòng chảy liên tục để chuyển hóa lối sống toàn xã hội. Giờ đây, nhân loại không còn thời gian để đợi thêm từng "ngọn nến le lói" – mà cần một mạng lưới ánh sáng. Cần kết nối mọi điểm chạm trong đời sống thành một hệ sinh thái xanh thống nhất, nơi nhà – trường – chợ – công sở – và cả các cộng đồng DAO cùng đồng bộ hoá hành vi, văn hoá, và trách nhiệm môi trường. Sự kết nối ấy không đơn thuần là truyền thông hay kêu gọi. Nó là thiết kế lại toàn bộ cấu trúc vận hành của xã hội – nơi mỗi cá nhân, mỗi tổ chức, mỗi cộng đồng không chỉ "biết" mình cần sống xanh, mà còn tự động sống xanh vì đã được đặt trong một hệ sinh thái khuyến khích điều đó. II. Ngôi nhà – điểm khởi đầu của công dân sinh thái Ngôi nhà không chỉ là nơi trú ngụ, mà là "tế bào đầu tiên" trong cơ thể xã hội xanh. Nếu mỗi hộ gia đình trở thành một "hệ thống tuần hoàn nhỏ", thì nền kinh tế tuần hoàn toàn dân sẽ trở thành hiện thực. 1. Nhà là trung tâm tái chế: Thay vì đợi rác thải được thu gom và xử lý bởi chính quyền hay doanh nghiệp, mỗi hộ dân có thể sở hữu một trạm phân loại rác đơn giản tại nhà, kết nối với ứng dụng theo dõi lượng thải – nhận thưởng bằng Hcoin. Bếp xanh – nhà vệ sinh sinh học – vườn thẳng đứng – pin năng lượng mặt trời mini: những công nghệ từng được coi là viễn tưởng nay trở thành chuẩn mực. 2. Gia đình là nơi giáo dục môi sinh đầu tiên: Không phải trường lớp, mà chính cha mẹ mới là người gieo mầm nhận thức xanh. Khi trẻ em được lớn lên trong một căn nhà không nhựa, ăn
    Like
    Love
    8
    0 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    10
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 31-10
    CHƯƠNG 37: Chính sách đất đai & phát triển đô thị sinh thái.

    I. Vấn đề cốt lõi: Đất không chỉ là tài sản, mà là sự sống
    Trong suốt chiều dài lịch sử loài người, đất đai không chỉ đơn thuần là phương tiện sản xuất hay công cụ đầu cơ, mà là nền tảng tồn tại của cả một nền văn minh. Từ cánh rừng nguyên sinh đến những mảnh ruộng nhỏ bé, từ đồi núi hùng vĩ đến vùng đầm lầy ngập nước, đất mang trong mình ký ức của tự nhiên, nguồn lực nuôi dưỡng sự sống và cả hy vọng về một tương lai bền vững.
    Thế nhưng, bước vào thế kỷ XXI, đất đai đang bị bóp méo bởi hai xu hướng nguy hiểm: thị trường hóa mù quáng và đô thị hóa thiếu kiểm soát. Đất biến thành hàng hóa, thành tài sản đầu cơ, thay vì là quyền sử dụng công bằng của mọi công dân và cốt lõi của sinh thái nhân văn. Những cánh đồng biến mất, bờ sông bị lấp đầy, những khu rừng bị san phẳng để dựng nên các "khu đô thị sinh thái giả", thực chất chỉ là lớp vỏ tô màu xanh cho lối sống tiêu thụ.
    Đây là lúc chính sách đất đai không thể tiếp tục vận hành như cũ. Chúng ta cần một cuộc cách mạng trong cách nhìn về đất – không phải như một sản phẩm để bán, mà là một hệ sinh thái để sống chung, để chăm sóc, để tái tạo.

    II. Quyền sử dụng đất gắn với trách nhiệm môi trường
    Trong mô hình phát triển hiện đại, mọi hành vi sử dụng đất cần được định hình bởi nguyên tắc sinh thái – nghĩa là bất kỳ ai được trao quyền sử dụng đất cũng đồng thời mang trên vai nghĩa vụ bảo vệ, gìn giữ và tái tạo hệ sinh thái nơi đó.
    Thay vì chỉ cấp sổ đỏ như một “giấy chứng nhận sở hữu”, nhà nước cần chuyển hướng sang “giấy cam kết bảo vệ sinh thái”. Trong đó, người sử dụng đất phải:
    Không làm biến đổi bản chất tự nhiên của khu đất vượt quá mức cho phép.
    Không bê tông hóa toàn phần, phải dành tối thiểu 40–60% diện tích cho cây xanh và không gian mở.
    Báo cáo định kỳ việc sử dụng đất, tích hợp vào hệ thống quản lý đất đai số hóa quốc gia.
    Tái tạo tài nguyên đất qua các hoạt động canh tác hữu cơ, xử lý nước thải, và bảo vệ thảm thực vật.
    Nếu vi phạm các nguyên tắc này, quyền sử dụng đất có thể bị thu hồi hoặc tái phân phối lại cho các tổ chức cộng đồng – thay vì để rơi vào tay các tập đoàn đầu cơ.
    HNI 31-10 CHƯƠNG 37: Chính sách đất đai & phát triển đô thị sinh thái. I. Vấn đề cốt lõi: Đất không chỉ là tài sản, mà là sự sống Trong suốt chiều dài lịch sử loài người, đất đai không chỉ đơn thuần là phương tiện sản xuất hay công cụ đầu cơ, mà là nền tảng tồn tại của cả một nền văn minh. Từ cánh rừng nguyên sinh đến những mảnh ruộng nhỏ bé, từ đồi núi hùng vĩ đến vùng đầm lầy ngập nước, đất mang trong mình ký ức của tự nhiên, nguồn lực nuôi dưỡng sự sống và cả hy vọng về một tương lai bền vững. Thế nhưng, bước vào thế kỷ XXI, đất đai đang bị bóp méo bởi hai xu hướng nguy hiểm: thị trường hóa mù quáng và đô thị hóa thiếu kiểm soát. Đất biến thành hàng hóa, thành tài sản đầu cơ, thay vì là quyền sử dụng công bằng của mọi công dân và cốt lõi của sinh thái nhân văn. Những cánh đồng biến mất, bờ sông bị lấp đầy, những khu rừng bị san phẳng để dựng nên các "khu đô thị sinh thái giả", thực chất chỉ là lớp vỏ tô màu xanh cho lối sống tiêu thụ. Đây là lúc chính sách đất đai không thể tiếp tục vận hành như cũ. Chúng ta cần một cuộc cách mạng trong cách nhìn về đất – không phải như một sản phẩm để bán, mà là một hệ sinh thái để sống chung, để chăm sóc, để tái tạo. II. Quyền sử dụng đất gắn với trách nhiệm môi trường Trong mô hình phát triển hiện đại, mọi hành vi sử dụng đất cần được định hình bởi nguyên tắc sinh thái – nghĩa là bất kỳ ai được trao quyền sử dụng đất cũng đồng thời mang trên vai nghĩa vụ bảo vệ, gìn giữ và tái tạo hệ sinh thái nơi đó. Thay vì chỉ cấp sổ đỏ như một “giấy chứng nhận sở hữu”, nhà nước cần chuyển hướng sang “giấy cam kết bảo vệ sinh thái”. Trong đó, người sử dụng đất phải: Không làm biến đổi bản chất tự nhiên của khu đất vượt quá mức cho phép. Không bê tông hóa toàn phần, phải dành tối thiểu 40–60% diện tích cho cây xanh và không gian mở. Báo cáo định kỳ việc sử dụng đất, tích hợp vào hệ thống quản lý đất đai số hóa quốc gia. Tái tạo tài nguyên đất qua các hoạt động canh tác hữu cơ, xử lý nước thải, và bảo vệ thảm thực vật. Nếu vi phạm các nguyên tắc này, quyền sử dụng đất có thể bị thu hồi hoặc tái phân phối lại cho các tổ chức cộng đồng – thay vì để rơi vào tay các tập đoàn đầu cơ.
    Love
    Like
    Wow
    Haha
    15
    2 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    10
    2 Comments 0 Shares
  • Love
    Like
    Sad
    10
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    Like
    10
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 1/11 - B1 CHƯƠNG 5 :
    BỆNH LÀ THÔNG ĐIỆP — CƠ THỂ ĐANG LÊN TIẾNG**
    Có bao giờ bạn dừng lại và tự hỏi:
    “Tại sao mình lại bệnh vào đúng lúc này?”
    Phần lớn mọi người cho rằng bệnh là thứ gì đó xảy ra ngẫu nhiên, hoặc là do virus, vi khuẩn, thời tiết, tuổi tác…
    Nhưng sự thật sâu hơn là:
    Bệnh không phải kẻ xấu.
    Bệnh là một thông điệp.
    Cơ thể luôn cố gắng nói chuyện với chúng ta — nhưng theo cách mà chúng ta không quen nghe: triệu chứng.
    1. Cơ thể luôn đúng — bệnh là phản hồi
    Tâm trí có thể nói dối.
    Tính cách có thể che giấu.
    Nhưng cơ thể thì không bao giờ lừa dối.
    Khi ta làm việc quá sức → cơ thể cho ta sự mệt mỏi.
    Khi ta ôm giữ điều gì đó quá lâu → cơ thể cho ta đau nhức.
    Khi ta sống sai với bản chất → bệnh xuất hiện.
    Trong Đông y, người ta dạy:
    “Bệnh không từ ngoài vào. Bệnh từ trong mà ra.”
    Tây y nhìn bệnh từ cấu trúc cơ thể: tế bào, cơ quan, chức năng.
    Đông y nhìn bệnh từ dòng chảy: khí huyết, âm dương, kinh lạc.
    Lượng tử nhìn bệnh từ năng lượng, tần số, cảm xúc và ý thức.
    Ba hệ thống khác nhau, nhưng đích đến đều giống nhau:
    Bệnh là sự mất cân bằng của cơ thể, cảm xúc và năng lượng.
    2. Triệu chứng = Ngôn ngữ của cơ thể
    Cơ thể không nói bằng lời.
    Cơ thể nói bằng dấu hiệu.
    Đau đầu → Quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều căng thẳng ở vùng não.
    Đau dạ dày → Lo lắng, nuốt cảm xúc vào trong.
    Đau vai, gáy → Gánh trách nhiệm quá lớn.
    Dị ứng → Cơ thể từ chối môi trường hoặc mối quan hệ nào đó.
    Trong cuốn sách “You Can Heal Your Life”, Louise Hay nói:
    “Cảm xúc chưa được giải phóng trở thành bệnh lý.”
    Trong lượng tử học, cảm xúc chính là một dạng năng lượng, có dao động tần số cụ thể.
    Cảm xúc càng tiêu cực — tần số càng thấp — tế bào càng suy yếu.
    Đau không phải vấn đề, đau là tín hiệu của vấn đề.
    Tắt triệu chứng = tắt tiếng chuông báo cháy
    Nhưng ngọn lửa vẫn còn.
    Thuốc giảm đau chỉ làm ta không còn nghe tín hiệu.
    Nó không giải quyết nguyên nhân.
    3. Cơ thể không trừng phạt — cơ thể cứu ta
    Phần lớn chúng ta xem bệnh như một kẻ thù:
    “Tại sao tôi bệnh?”
    “Tại sao tôi xui xẻo thế này?”
    “Cơ
    HNI 1/11 - B1 🌺 CHƯƠNG 5 : BỆNH LÀ THÔNG ĐIỆP — CƠ THỂ ĐANG LÊN TIẾNG** Có bao giờ bạn dừng lại và tự hỏi: “Tại sao mình lại bệnh vào đúng lúc này?” Phần lớn mọi người cho rằng bệnh là thứ gì đó xảy ra ngẫu nhiên, hoặc là do virus, vi khuẩn, thời tiết, tuổi tác… Nhưng sự thật sâu hơn là: Bệnh không phải kẻ xấu. Bệnh là một thông điệp. Cơ thể luôn cố gắng nói chuyện với chúng ta — nhưng theo cách mà chúng ta không quen nghe: triệu chứng. 1. Cơ thể luôn đúng — bệnh là phản hồi Tâm trí có thể nói dối. Tính cách có thể che giấu. Nhưng cơ thể thì không bao giờ lừa dối. Khi ta làm việc quá sức → cơ thể cho ta sự mệt mỏi. Khi ta ôm giữ điều gì đó quá lâu → cơ thể cho ta đau nhức. Khi ta sống sai với bản chất → bệnh xuất hiện. Trong Đông y, người ta dạy: “Bệnh không từ ngoài vào. Bệnh từ trong mà ra.” Tây y nhìn bệnh từ cấu trúc cơ thể: tế bào, cơ quan, chức năng. Đông y nhìn bệnh từ dòng chảy: khí huyết, âm dương, kinh lạc. Lượng tử nhìn bệnh từ năng lượng, tần số, cảm xúc và ý thức. Ba hệ thống khác nhau, nhưng đích đến đều giống nhau: Bệnh là sự mất cân bằng của cơ thể, cảm xúc và năng lượng. 2. Triệu chứng = Ngôn ngữ của cơ thể Cơ thể không nói bằng lời. Cơ thể nói bằng dấu hiệu. Đau đầu → Quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều căng thẳng ở vùng não. Đau dạ dày → Lo lắng, nuốt cảm xúc vào trong. Đau vai, gáy → Gánh trách nhiệm quá lớn. Dị ứng → Cơ thể từ chối môi trường hoặc mối quan hệ nào đó. Trong cuốn sách “You Can Heal Your Life”, Louise Hay nói: “Cảm xúc chưa được giải phóng trở thành bệnh lý.” Trong lượng tử học, cảm xúc chính là một dạng năng lượng, có dao động tần số cụ thể. Cảm xúc càng tiêu cực — tần số càng thấp — tế bào càng suy yếu. Đau không phải vấn đề, đau là tín hiệu của vấn đề. Tắt triệu chứng = tắt tiếng chuông báo cháy Nhưng ngọn lửa vẫn còn. Thuốc giảm đau chỉ làm ta không còn nghe tín hiệu. Nó không giải quyết nguyên nhân. 3. Cơ thể không trừng phạt — cơ thể cứu ta Phần lớn chúng ta xem bệnh như một kẻ thù: “Tại sao tôi bệnh?” “Tại sao tôi xui xẻo thế này?” “Cơ
    Love
    Like
    Wow
    12
    0 Comments 0 Shares
  • Love
    Like
    10
    2 Comments 0 Shares