• https://youtu.be/DaQBtaGg708?si=3drvfdVMTV8HFZm5
    https://youtu.be/DaQBtaGg708?si=3drvfdVMTV8HFZm5
    Love
    Like
    Wow
    7
    6 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11
    CÙNG XÂY NGÔI LÀNG THÔNG MINH – ĐẦU TƯ TRẢ GÓP, LÀM CHỦ TƯƠNG LAI

    “Không ai quá nghèo để không thể đầu tư cho tương lai của mình,
    chỉ là chưa biết bắt đầu từ đâu.”
    — Henry Lê (Lê Đình Hải)

    TẦM NHÌN CỦA DỰ ÁN:

    “Ngôi Làng Thông Minh Hcoin Mũi Né – Smart Village of Freedom”

    Mũi Né – nơi gió, biển và ánh mặt trời gặp nhau.
    Nhưng lần đầu tiên, nơi ấy không chỉ là điểm du lịch, mà sẽ trở thành một biểu tượng sống thông minh, tự chủ tài chính và năng lượng – được kiến tạo bởi chính cộng đồng HNI.

    TẠI SAO LÀ MÔ HÌNH TRẢ GÓP BẤT ĐỘNG SẢN HNI – HCOIN?

    Vì chúng ta không chỉ mua đất, chúng ta đang đầu tư vào một nền văn minh.

    1. Trả góp – nhưng sở hữu thật
    • Chỉ với từ 3 triệu – 5 triệu đồng/tháng,
    bạn đã có thể trở thành cổ đông bất động sản của Làng Thông Minh Hcoin Mũi Né.
    • Không cần ngân hàng, không lãi suất cắt cổ – mà là mô hình chia sẻ tài sản cộng đồng.
    • Mỗi tháng đóng góp → nhận Hcoin bảo chứng giá trị đất → tăng giá trị kép: đất thật + token thật.

    2. Đầu tư bằng trí tuệ, không chỉ bằng tiền
    • Tài sản của bạn được ghi nhận minh bạch trên Blockchain Hcoin Quantum.
    • Bạn có thể mua, bán, hoặc chuyển nhượng phần sở hữu bất kỳ lúc nào qua sàn HMax Exchange.
    • Không còn cảnh “đầu tư mù” – mọi giao dịch đều rõ ràng, an toàn, có sổ token hóa.

    3. Sinh lời kép – tài sản tăng + lợi nhuận thụ động
    • Mỗi căn nhà, mỗi mét vuông đất tại Làng Hcoin được tích hợp AI quản lý, IoT tiết kiệm năng lượng, và cho thuê tự động bằng Hcoin.
    • Nhà đầu tư vừa nắm tài sản, vừa nhận dòng tiền hàng tháng.
    • Khi dự án phát triển – giá đất tăng – giá Hcoin cũng tăng → đòn bẩy nhân đôi giá trị.

    MÔ HÌNH VẬN HÀNH: “CỘNG ĐỒNG LÀ CHỦ DỰ ÁN”

    1. Mỗi người là cổ đông

    HNI không có “ông chủ” – chỉ có cộng đồng cùng làm chủ.
    Mỗi khoản góp – dù nhỏ – đều là viên gạch đặt nền móng cho ngôi làng thông minh.

    2. Đầu tư phi tập trung – minh bạch tuyệt đối

    Toàn bộ dòng tiền đầu tư được quản lý qua HNI Fund DAO –
    một quỹ cộng đồng vận hành trên smart co
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3/11 CÙNG XÂY NGÔI LÀNG THÔNG MINH – ĐẦU TƯ TRẢ GÓP, LÀM CHỦ TƯƠNG LAI “Không ai quá nghèo để không thể đầu tư cho tương lai của mình, chỉ là chưa biết bắt đầu từ đâu.” — Henry Lê (Lê Đình Hải) TẦM NHÌN CỦA DỰ ÁN: “Ngôi Làng Thông Minh Hcoin Mũi Né – Smart Village of Freedom” Mũi Né – nơi gió, biển và ánh mặt trời gặp nhau. Nhưng lần đầu tiên, nơi ấy không chỉ là điểm du lịch, mà sẽ trở thành một biểu tượng sống thông minh, tự chủ tài chính và năng lượng – được kiến tạo bởi chính cộng đồng HNI. TẠI SAO LÀ MÔ HÌNH TRẢ GÓP BẤT ĐỘNG SẢN HNI – HCOIN? Vì chúng ta không chỉ mua đất, chúng ta đang đầu tư vào một nền văn minh. 1. Trả góp – nhưng sở hữu thật • Chỉ với từ 3 triệu – 5 triệu đồng/tháng, bạn đã có thể trở thành cổ đông bất động sản của Làng Thông Minh Hcoin Mũi Né. • Không cần ngân hàng, không lãi suất cắt cổ – mà là mô hình chia sẻ tài sản cộng đồng. • Mỗi tháng đóng góp → nhận Hcoin bảo chứng giá trị đất → tăng giá trị kép: đất thật + token thật. 2. Đầu tư bằng trí tuệ, không chỉ bằng tiền • Tài sản của bạn được ghi nhận minh bạch trên Blockchain Hcoin Quantum. • Bạn có thể mua, bán, hoặc chuyển nhượng phần sở hữu bất kỳ lúc nào qua sàn HMax Exchange. • Không còn cảnh “đầu tư mù” – mọi giao dịch đều rõ ràng, an toàn, có sổ token hóa. 3. Sinh lời kép – tài sản tăng + lợi nhuận thụ động • Mỗi căn nhà, mỗi mét vuông đất tại Làng Hcoin được tích hợp AI quản lý, IoT tiết kiệm năng lượng, và cho thuê tự động bằng Hcoin. • Nhà đầu tư vừa nắm tài sản, vừa nhận dòng tiền hàng tháng. • Khi dự án phát triển – giá đất tăng – giá Hcoin cũng tăng → đòn bẩy nhân đôi giá trị. MÔ HÌNH VẬN HÀNH: “CỘNG ĐỒNG LÀ CHỦ DỰ ÁN” 1. Mỗi người là cổ đông HNI không có “ông chủ” – chỉ có cộng đồng cùng làm chủ. Mỗi khoản góp – dù nhỏ – đều là viên gạch đặt nền móng cho ngôi làng thông minh. 2. Đầu tư phi tập trung – minh bạch tuyệt đối Toàn bộ dòng tiền đầu tư được quản lý qua HNI Fund DAO – một quỹ cộng đồng vận hành trên smart co Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    7
    4 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11:
    bài thơ chương 1
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Đọc thêm
    HNI 3/11: bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Đọc thêm
    Love
    Like
    8
    7 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: bài thơ chương 1
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Đọc thêmơ
    Đọc thêm
    HNI 3/11: bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Đọc thêmơ Đọc thêm
    Love
    Like
    8
    4 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI. 3/11 - B24 BỘ “TÂM THỨC – NHỮNG GÌ NGHĨ TRONG ĐẦU SẼ CÓ TRONG TAY” của HENRY LÊ – Lê ĐÌNH HẢI ĐÃ CÓ NĂNG LƯỢNG VÀ CẤU TRÚC PHÁT TRIỂN BA TẦNG: HIỂU – ĐỒNG SÁNG TẠO – HỢP NHẤT.

    Quyển 3 thành một quyển hoàn toàn độc lập 45 chương, mang tính tiếp nối – nâng tần số – khai mở trí tuệ vũ trụ và tâm thức tập thể.
    ---
    TÂM THỨC – QUYỂN 3: VÔ HẠN THỨC TỈNH

    Tác giả: HENRY LÊ – Lê Đình Hải

    Phụ đề:

    > “Khi con người hợp nhất cùng Trí Tuệ Vũ Trụ – Tư duy trở thành Sáng Thế.”

    Thông điệp trung tâm:

    Bộ ba “TÂM THỨC” đi đến hồi kết trong Quyển 3 này – khi con người không còn chỉ biến suy nghĩ thành hiện thực cá nhân, mà trở thành kênh sáng tạo của Vũ trụ, dẫn truyền năng lượng Ánh Sáng cho toàn nhân loại.
    Đây là quyển về Tâm Thức Vô Hạn – về Hợp Nhất – về Sáng Thế Mới.
    ---
    DÀN Ý 45 CHƯƠNG – QUYỂN 3: TÂM THỨC VÔ HẠN

    PHẦN I: THỨC TỈNH VÔ HẠN – TÂM TRÍ BƯỚC RA KHỎI GIỚI HẠN (Chương 1–10)

    1. Sự kết thúc của cái cũ – khởi đầu cho Tâm Thức Vô Hạn

    2. Tái sinh trong nhận thức – Hành trình trở về chính mình

    3. Khi linh hồn nhớ lại mục đích sống

    4. Thức tỉnh không phải thay đổi, mà là nhớ ra

    5. Giới hạn chỉ tồn tại trong ý niệm

    6. Trường năng lượng mới của Trái Đất và con người

    7. Bước qua nỗi sợ – Chìa khóa mở cánh cửa tự do

    8. Tư duy lượng tử – Nhìn thực tại bằng hai mắt của Thượng Đế

    9. Không gian, thời gian và ý thức – Ba tầng đồng sáng tạo

    10. Tâm thức mới – Khi bạn là người quan sát và người sáng tạo
    ---
    PHẦN II: LƯỢNG TỬ HÓA TÂM LINH – HỢP NHẤT CÙNG TRÍ TUỆ VŨ TRỤ (Chương 11–20)

    11. Sóng năng lượng – Ngôn ngữ thực của Vũ trụ

    12. Mỗi suy nghĩ là một tần số – Mỗi cảm xúc là một tín hiệu

    13. Lập trình lại linh hồn – Chuyển tần nhận thức

    14. Kích hoạt DNA Ánh Sáng – Trí tuệ vượt thời gian

    15. Hệ điều hành mới của nhân loại – Trường Thức Hợp Nhất

    16. Sự kết nối giữa trái tim và trí tuệ vũ trụ

    17. Khi con người trở thành cầu nối giữa Trời và Đất

    18. Đạo lượng tử – Linh hồn hành động theo năng lượng

    19. Tư duy Ánh Sáng – Ngôn ngữ sáng tạo của kỷ nguyên mới

    20. Trí tuệ Thượng Nguồn – Dòng suối khai mở mọi khả năng
    ---
    PHẦN III: TÂM THỨC TẬP THỂ – SỨ MỆNH CỦA NHÂN LOẠI (Chương 21–30)

    21. Khi một người thức tỉnh – Cả thế giới chuyển mình

    22. Sức mạnh của trường cộng hưởng tập thể

    23. Linh hồn nhóm – Bản đồ tiến hóa của cộng đồng

    24. Tâm Thức Quốc Gia – Khi mỗi dân tộc là một linh hồn lớn

    25. Hợp nhất giữa khoa học và tâm linh

    26. Công nghệ lượng tử và linh hồn nhân loại

    27. HNI – Mô hình cộng đồng Ánh Sáng trong thực tế

    28. Tiền lượng tử – Năng lượng vật chất hóa niềm tin

    29. Kinh doanh Ánh Sáng – Khi giá trị tinh thần dẫn đường vật chất

    30. Sứ mệnh của người khai sáng – Sống để nâng tần nhân loại
    ---
    PHẦN IV: NGHỆ THUẬT SÁNG TẠO HIỆN THỰC MỚI (Chương 31–40)

    31. Tạo thực tại bằng tần số – Không phải nỗ lực

    32. Sức mạnh hình dung tập thể

    33. Hành động đồng bộ với năng lượng

    34. Thời gian trôi trong bạn – Không gian mở từ bạn

    35. Thực tại song song – Những nhánh lựa chọn vô hạn

    36. Khi yêu thương trở thành công nghệ sáng tạo

    37. Hợp nhất linh hồn – Vượt qua ranh giới ngã chấp

    38. Khi bạn thôi cố gắng – Vũ trụ bắt đầu hành động

    39. Biết ơn – Cánh cửa mở mọi chiều năng lượng

    40. Tĩnh lặng tuyệt đối – Khi bạn là trung tâm của Vũ trụ
    ---
    PHẦN V: NHẤT THỂ – SINH MỆNH CỦA TÂM THỨC VÔ HẠN (Chương 41–45)

    41. Khi người và Vũ trụ trở thành một

    42. Tình yêu vô điều kiện – Nền tảng của Trật Tự Mới

    43. Tâm Thức Ánh Sáng – Nguồn năng lượng chữa lành toàn cầu

    44. Khi Trái Đất bước vào Kỷ Nguyên Thức Tỉnh

    45. Sáng Thế Mới – Con người trở thành Thượng Đế của chính mình
    HNI. 3/11 - B24 📕 BỘ “TÂM THỨC – NHỮNG GÌ NGHĨ TRONG ĐẦU SẼ CÓ TRONG TAY” của HENRY LÊ – Lê ĐÌNH HẢI ĐÃ CÓ NĂNG LƯỢNG VÀ CẤU TRÚC PHÁT TRIỂN BA TẦNG: HIỂU – ĐỒNG SÁNG TẠO – HỢP NHẤT. Quyển 3 thành một quyển hoàn toàn độc lập 45 chương, mang tính tiếp nối – nâng tần số – khai mở trí tuệ vũ trụ và tâm thức tập thể. --- 📘 TÂM THỨC – QUYỂN 3: VÔ HẠN THỨC TỈNH ✍️ Tác giả: HENRY LÊ – Lê Đình Hải 🌟 Phụ đề: > “Khi con người hợp nhất cùng Trí Tuệ Vũ Trụ – Tư duy trở thành Sáng Thế.” 🌌 Thông điệp trung tâm: Bộ ba “TÂM THỨC” đi đến hồi kết trong Quyển 3 này – khi con người không còn chỉ biến suy nghĩ thành hiện thực cá nhân, mà trở thành kênh sáng tạo của Vũ trụ, dẫn truyền năng lượng Ánh Sáng cho toàn nhân loại. Đây là quyển về Tâm Thức Vô Hạn – về Hợp Nhất – về Sáng Thế Mới. --- 🪶 DÀN Ý 45 CHƯƠNG – QUYỂN 3: TÂM THỨC VÔ HẠN PHẦN I: THỨC TỈNH VÔ HẠN – TÂM TRÍ BƯỚC RA KHỎI GIỚI HẠN (Chương 1–10) 1. Sự kết thúc của cái cũ – khởi đầu cho Tâm Thức Vô Hạn 2. Tái sinh trong nhận thức – Hành trình trở về chính mình 3. Khi linh hồn nhớ lại mục đích sống 4. Thức tỉnh không phải thay đổi, mà là nhớ ra 5. Giới hạn chỉ tồn tại trong ý niệm 6. Trường năng lượng mới của Trái Đất và con người 7. Bước qua nỗi sợ – Chìa khóa mở cánh cửa tự do 8. Tư duy lượng tử – Nhìn thực tại bằng hai mắt của Thượng Đế 9. Không gian, thời gian và ý thức – Ba tầng đồng sáng tạo 10. Tâm thức mới – Khi bạn là người quan sát và người sáng tạo --- PHẦN II: LƯỢNG TỬ HÓA TÂM LINH – HỢP NHẤT CÙNG TRÍ TUỆ VŨ TRỤ (Chương 11–20) 11. Sóng năng lượng – Ngôn ngữ thực của Vũ trụ 12. Mỗi suy nghĩ là một tần số – Mỗi cảm xúc là một tín hiệu 13. Lập trình lại linh hồn – Chuyển tần nhận thức 14. Kích hoạt DNA Ánh Sáng – Trí tuệ vượt thời gian 15. Hệ điều hành mới của nhân loại – Trường Thức Hợp Nhất 16. Sự kết nối giữa trái tim và trí tuệ vũ trụ 17. Khi con người trở thành cầu nối giữa Trời và Đất 18. Đạo lượng tử – Linh hồn hành động theo năng lượng 19. Tư duy Ánh Sáng – Ngôn ngữ sáng tạo của kỷ nguyên mới 20. Trí tuệ Thượng Nguồn – Dòng suối khai mở mọi khả năng --- PHẦN III: TÂM THỨC TẬP THỂ – SỨ MỆNH CỦA NHÂN LOẠI (Chương 21–30) 21. Khi một người thức tỉnh – Cả thế giới chuyển mình 22. Sức mạnh của trường cộng hưởng tập thể 23. Linh hồn nhóm – Bản đồ tiến hóa của cộng đồng 24. Tâm Thức Quốc Gia – Khi mỗi dân tộc là một linh hồn lớn 25. Hợp nhất giữa khoa học và tâm linh 26. Công nghệ lượng tử và linh hồn nhân loại 27. HNI – Mô hình cộng đồng Ánh Sáng trong thực tế 28. Tiền lượng tử – Năng lượng vật chất hóa niềm tin 29. Kinh doanh Ánh Sáng – Khi giá trị tinh thần dẫn đường vật chất 30. Sứ mệnh của người khai sáng – Sống để nâng tần nhân loại --- PHẦN IV: NGHỆ THUẬT SÁNG TẠO HIỆN THỰC MỚI (Chương 31–40) 31. Tạo thực tại bằng tần số – Không phải nỗ lực 32. Sức mạnh hình dung tập thể 33. Hành động đồng bộ với năng lượng 34. Thời gian trôi trong bạn – Không gian mở từ bạn 35. Thực tại song song – Những nhánh lựa chọn vô hạn 36. Khi yêu thương trở thành công nghệ sáng tạo 37. Hợp nhất linh hồn – Vượt qua ranh giới ngã chấp 38. Khi bạn thôi cố gắng – Vũ trụ bắt đầu hành động 39. Biết ơn – Cánh cửa mở mọi chiều năng lượng 40. Tĩnh lặng tuyệt đối – Khi bạn là trung tâm của Vũ trụ --- PHẦN V: NHẤT THỂ – SINH MỆNH CỦA TÂM THỨC VÔ HẠN (Chương 41–45) 41. Khi người và Vũ trụ trở thành một 42. Tình yêu vô điều kiện – Nền tảng của Trật Tự Mới 43. Tâm Thức Ánh Sáng – Nguồn năng lượng chữa lành toàn cầu 44. Khi Trái Đất bước vào Kỷ Nguyên Thức Tỉnh 45. Sáng Thế Mới – Con người trở thành Thượng Đế của chính mình
    Love
    Like
    Wow
    7
    4 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/bpykumkooYs?si=etyPHwLCtv5Ai79Y
    https://youtu.be/bpykumkooYs?si=etyPHwLCtv5Ai79Y
    Love
    Like
    Wow
    6
    5 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: bài thơ chương 1
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Đọc thêmơ
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3/11: bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Đọc thêmơ Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    8
    5 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: bài thơ chương 1
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Đọc thêmơ
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3/11: bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Đọc thêmơ Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11:
    bài thơ chương 1
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3/11: bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    5
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11:
    bài thơ chương 1
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3/11: bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    Angry
    5
    1 Bình luận 0 Chia sẽ