• HNI 3/11: CHƯƠNG 4: Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt
    I. Linh căn của một dân tộc được Trời chọn
    Không phải ngẫu nhiên mà dân tộc Việt tồn tại qua hơn bốn ngàn năm lịch sử, bền bỉ như dòng sông chảy ngược thời gian, không bị đồng hóa dù trải qua bao cuộc xâm lăng, chiến tranh, biến động. Giữa những nền văn minh từng huy hoàng rồi lụi tàn, văn hóa Việt vẫn lặng lẽ mà trường tồn, như ngọn đèn không bao giờ tắt trong đêm dài nhân loại. Sức sống ấy không đến từ khí giới, của cải hay quyền lực – nó đến từ Thiên mệnh.
    “Thiên mệnh” – trong nghĩa sâu nhất – không phải là đặc quyền được ban phát bởi một đấng siêu nhiên, mà là sự hòa hợp giữa linh hồn dân tộc và trật tự vũ trụ. Khi một dân tộc sống thuận Đạo Trời, sống trong chân – thiện – mỹ, khi họ biết tôn trọng sinh mệnh, tôn trọng tự nhiên, khi lòng người hòa cùng nhịp đập của đất trời, thì họ được Trời “giao phó” một sứ mạng: gìn giữ và phản chiếu Đạo qua Văn hóa.
    Và dân tộc Việt, từ buổi hồng hoang dựng nước, đã được chọn để mang trong mình sứ mệnh ấy.
    Bởi giữa vùng đất giao thoa của Đông và Nam, giữa nơi hội tụ của sông núi và biển cả, nơi con người vừa kiên cường vừa bao dung, vừa dũng cảm vừa hiền hòa – Việt chính là điểm giao linh của Trời và Đất, nơi Thiên khí và Nhân khí gặp nhau để sinh ra một văn minh mang màu sắc Đạo Trời.
    Người Việt từ thuở sơ khai đã không sống tách rời khỏi trời đất. Họ thờ Mặt Trời, tôn Trời là Cha, tôn Đất là Mẹ – “Cha Trời, Mẹ Đất sinh ra muôn loài”. Cái triết lý ấy – tưởng chừng dân gian – lại là mầm gốc của một nhận thức sâu thẳm: văn hóa là sự nối dài của Đạo, là con đường nhân loại tìm lại sự hòa điệu với Trời.
    Văn hóa Việt, vì thế, không phải do ai tạo ra. Nó được sinh ra – như hoa nở, như nước chảy, như khí trời vận hành.
    Nó là kết tinh của linh căn dân tộc, của Thiên mệnh mà Trời gửi vào huyết quản người Việt – để họ sống, sáng tạo, yêu thương và đấu tranh, tất cả trong tinh thần “thuận Thiên”.
    II. Thuận Thiên – gốc Đạo của mọi triết lý Việt
    Nếu chỉ dùng một từ để diễn tả tinh thần văn hóa Việt, thì đó chính là “Thuận Thiên”.
    Từ buổi vua Hùng dựng nước, đến thời Trần Nhân Tông tu hành, đến Nguyễn Trãi viết Bình Ngô đại cáo, đến bao thế hệ nông dân cày cấy giữa đồng ruộng, tất cả đều sống và hành xử trong một nguyên lý duy nhất: sống thuận lẽ Trời.
    “Thuận Thiên giả tồn, nghịch Thiên giả vong.”
    Người thuận Trời thì còn, kẻ nghịch Trời thì mất.
    Nhưng “Trời” trong văn hóa Việt không phải một Thượng đế phán xét, mà là Đạo Trời – trật tự tự nhiên của vũ trụ, là quy luật nhân quả, là sự quân bình âm dương.
    Sống thuận Thiên là biết tự điều hòa mình với trật tự ấy: khiêm cung, trung dung, nhân ái, bao dung.
    Cái “Đạo” trong văn hóa Việt không tách rời khỏi “Đời”.
    Người Việt không tạo ra triết học siêu hình xa vời mà sống Đạo ngay trong từng hạt cơm, từng bát nước, từng mối quan hệ. “Ở hiền gặp lành”, “có nhân thì có quả”, “lấy chí nhân để thay cường bạo” – đó không phải giáo lý, mà là văn hóa sống thuận Thiên.
    Đạo Lão nói: “Nhân pháp địa, địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên.”
    Người Việt hiểu điều ấy bằng cách riêng:
    – “Trời sinh voi, Trời sinh cỏ.”
    – “Thuận thiên giả hưng, nghịch thiên giả vong.”
    – “Ở có đức, mặc sức mà ăn.”
    Những câu ca dao, tục ngữ, lời ru ấy – tuy giản dị – lại là bản khải huyền của Đạo trong đời sống nhân dân. Văn hóa Việt vì thế không chỉ là di sản nghệ thuật hay phong tục, mà là phản chiếu của Thiên mệnh trong tâm hồn dân tộc.
    III. Từ huyền thoại đến hiện thực: dòng chảy Thiên mệnh
    HNI 3/11: 🌺CHƯƠNG 4: Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt I. Linh căn của một dân tộc được Trời chọn Không phải ngẫu nhiên mà dân tộc Việt tồn tại qua hơn bốn ngàn năm lịch sử, bền bỉ như dòng sông chảy ngược thời gian, không bị đồng hóa dù trải qua bao cuộc xâm lăng, chiến tranh, biến động. Giữa những nền văn minh từng huy hoàng rồi lụi tàn, văn hóa Việt vẫn lặng lẽ mà trường tồn, như ngọn đèn không bao giờ tắt trong đêm dài nhân loại. Sức sống ấy không đến từ khí giới, của cải hay quyền lực – nó đến từ Thiên mệnh. “Thiên mệnh” – trong nghĩa sâu nhất – không phải là đặc quyền được ban phát bởi một đấng siêu nhiên, mà là sự hòa hợp giữa linh hồn dân tộc và trật tự vũ trụ. Khi một dân tộc sống thuận Đạo Trời, sống trong chân – thiện – mỹ, khi họ biết tôn trọng sinh mệnh, tôn trọng tự nhiên, khi lòng người hòa cùng nhịp đập của đất trời, thì họ được Trời “giao phó” một sứ mạng: gìn giữ và phản chiếu Đạo qua Văn hóa. Và dân tộc Việt, từ buổi hồng hoang dựng nước, đã được chọn để mang trong mình sứ mệnh ấy. Bởi giữa vùng đất giao thoa của Đông và Nam, giữa nơi hội tụ của sông núi và biển cả, nơi con người vừa kiên cường vừa bao dung, vừa dũng cảm vừa hiền hòa – Việt chính là điểm giao linh của Trời và Đất, nơi Thiên khí và Nhân khí gặp nhau để sinh ra một văn minh mang màu sắc Đạo Trời. Người Việt từ thuở sơ khai đã không sống tách rời khỏi trời đất. Họ thờ Mặt Trời, tôn Trời là Cha, tôn Đất là Mẹ – “Cha Trời, Mẹ Đất sinh ra muôn loài”. Cái triết lý ấy – tưởng chừng dân gian – lại là mầm gốc của một nhận thức sâu thẳm: văn hóa là sự nối dài của Đạo, là con đường nhân loại tìm lại sự hòa điệu với Trời. Văn hóa Việt, vì thế, không phải do ai tạo ra. Nó được sinh ra – như hoa nở, như nước chảy, như khí trời vận hành. Nó là kết tinh của linh căn dân tộc, của Thiên mệnh mà Trời gửi vào huyết quản người Việt – để họ sống, sáng tạo, yêu thương và đấu tranh, tất cả trong tinh thần “thuận Thiên”. II. Thuận Thiên – gốc Đạo của mọi triết lý Việt Nếu chỉ dùng một từ để diễn tả tinh thần văn hóa Việt, thì đó chính là “Thuận Thiên”. Từ buổi vua Hùng dựng nước, đến thời Trần Nhân Tông tu hành, đến Nguyễn Trãi viết Bình Ngô đại cáo, đến bao thế hệ nông dân cày cấy giữa đồng ruộng, tất cả đều sống và hành xử trong một nguyên lý duy nhất: sống thuận lẽ Trời. “Thuận Thiên giả tồn, nghịch Thiên giả vong.” Người thuận Trời thì còn, kẻ nghịch Trời thì mất. Nhưng “Trời” trong văn hóa Việt không phải một Thượng đế phán xét, mà là Đạo Trời – trật tự tự nhiên của vũ trụ, là quy luật nhân quả, là sự quân bình âm dương. Sống thuận Thiên là biết tự điều hòa mình với trật tự ấy: khiêm cung, trung dung, nhân ái, bao dung. Cái “Đạo” trong văn hóa Việt không tách rời khỏi “Đời”. Người Việt không tạo ra triết học siêu hình xa vời mà sống Đạo ngay trong từng hạt cơm, từng bát nước, từng mối quan hệ. “Ở hiền gặp lành”, “có nhân thì có quả”, “lấy chí nhân để thay cường bạo” – đó không phải giáo lý, mà là văn hóa sống thuận Thiên. Đạo Lão nói: “Nhân pháp địa, địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên.” Người Việt hiểu điều ấy bằng cách riêng: – “Trời sinh voi, Trời sinh cỏ.” – “Thuận thiên giả hưng, nghịch thiên giả vong.” – “Ở có đức, mặc sức mà ăn.” Những câu ca dao, tục ngữ, lời ru ấy – tuy giản dị – lại là bản khải huyền của Đạo trong đời sống nhân dân. Văn hóa Việt vì thế không chỉ là di sản nghệ thuật hay phong tục, mà là phản chiếu của Thiên mệnh trong tâm hồn dân tộc. III. Từ huyền thoại đến hiện thực: dòng chảy Thiên mệnh
    Love
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3/11: CHƯƠNG 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    I. Văn hóa – mạch sống của Trời và Đất trong con người
    Từ buổi hồng hoang, khi con người còn chưa có chữ viết, chưa có ngôn ngữ tinh luyện, họ vẫn đã sống trong một trật tự vô hình – trật tự của Đạo. Họ nhìn thấy sấm sét mà biết sợ Trời, nhìn đất nứt mà hiểu Đất có linh, nhìn dòng sông chảy mà biết trong đó ẩn chứa hơi thở của vũ trụ. Văn hóa – ngay từ khởi đầu – không phải là sản phẩm do con người tạo ra, mà là dòng chảy nối liền giữa Trời và Đất, chảy xuyên qua con người, khiến người trở nên có hồn.
    Trong nền văn minh Việt, từ rất sớm, con người không xem mình là “chủ” của tự nhiên, mà là một phần trong đại thể sống. Khi người Việt nói “Trời Đất che chở”, “Đất là mẹ, Trời là cha”, ấy chính là sự nhận thức sâu xa rằng, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của con người đều đang hòa vào một mạch sống lớn hơn – mạch sống của Trời – Đất – Người.
    Văn hóa vì thế không phải là tập hợp của phong tục hay nghi lễ, mà là một dòng năng lượng truyền lưu, từ trời rơi xuống, thấm vào đất, rồi thăng hoa qua tâm hồn con người. Mỗi thế hệ, bằng tiếng nói, nếp sống, ca dao, lời ru, đã tiếp nối dòng năng lượng đó, giữ cho nó không bao giờ đứt mạch.
    Nếu Đạo là nguyên lý, là nguồn sáng vô hình, thì văn hóa là dòng nước mang ánh sáng ấy đi khắp cõi nhân sinh.
    II. Khi Trời ban linh, Đất trao hình, Người sinh ra văn hóa
    Con người là nơi hội tụ của hai cực – tinh khí của Trời và vật chất của Đất. Khi Trời ban linh, Đất trao hình, con người trở thành chiếc cầu nối giữa hai miền: hữu hình và vô hình. Và để duy trì sự hòa hợp ấy, văn hóa được sinh ra như hơi thở tự nhiên của sự cân bằng.
    Một hạt lúa mọc lên từ đất, vươn mình lên trời, được gió và nắng dưỡng nuôi – đó là hình ảnh của văn hóa Việt. Chúng ta không chỉ gieo trồng cây lúa để sống, mà còn gửi vào đó linh hồn của mình: từ lễ hội xuống đồng, đến hạt gạo trắng thơm trong bát cơm. Mỗi hạt cơm là kết tinh của Trời – Đất – Người, và chính trong hạt cơm ấy, văn hóa được nuôi dưỡng bằng tình yêu và biết ơn.
    Người Việt không tách mình khỏi thiên nhiên, mà hòa mình vào. Khi đắp đê, trồng rừng, lập làng, dựng nhà – tất cả đều tuân theo nguyên lý âm dương, thuận tự nhiên. Những mái nhà rơm thấp thoáng giữa đồng không chỉ để ở, mà còn để nhắc rằng sống phải biết thuận Đạo, biết giữ cho tâm mình an với Trời, hòa với Đất, thuận với Người.
    Bởi vậy, trong văn hóa Việt, thiên – địa – nhân không phải ba cõi riêng, mà là ba nhịp của cùng một bản hòa ca. Khi một người sống đúng, sống thiện, họ không chỉ giữ gìn đạo đức cá nhân, mà còn góp phần giữ thăng bằng cho trời đất. Mỗi hành động đúng – là một làn gió trong lành cho cả vũ trụ.
    III. Văn hóa như nước – chảy, thấm và nuôi dưỡng
    Nếu có thể ví Đạo như bầu trời, thì văn hóa chính là nước. Nước không có hình dạng cố định, nhưng nó chảy đến đâu là sinh khí đến đó. Văn hóa cũng thế: nó thấm vào lời nói, thói quen, cách sống, cách ứng xử. Nó không gượng ép, không áp đặt, mà lan tỏa một cách tự nhiên, mềm mại, nhưng có sức mạnh xuyên thấu mọi rào cản.
    Nước ở đâu có tình người, ở đó văn hóa tràn đầy.
    Nước có thể hóa mưa để làm mát ruộng đồng, cũng có thể hóa sóng để cuốn trôi cặn bã. Văn hóa cũng vậy: vừa là nguồn dưỡng sinh, vừa là lực thanh lọc, gạn đục khơi trong cho tâm hồn cộng đồng.
    Trong lịch sử Việt Nam, dòng chảy văn hóa ấy chưa bao giờ ngừng lại, dù trải qua bao lần ngoại xâm, biến loạn, hay đồng hóa. Người Việt có thể mất đất, mất của, nhưng không bao giờ mất linh hồn, vì linh hồn ấy được nuôi bằng mạch nước ngầm của văn hóa.
    Chính vì vậy, dù bị Bắc thuộc ngàn năm, ta vẫn nói tiếng Việt, ăn cơm Việt, hát điệu dân ca Việt – bởi trong từng tiếng, từng hạt gạo, từng lời ru đều có dòng nước của tổ tiên đang chảy.
    HNI 3/11: 🌺CHƯƠNG 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người I. Văn hóa – mạch sống của Trời và Đất trong con người Từ buổi hồng hoang, khi con người còn chưa có chữ viết, chưa có ngôn ngữ tinh luyện, họ vẫn đã sống trong một trật tự vô hình – trật tự của Đạo. Họ nhìn thấy sấm sét mà biết sợ Trời, nhìn đất nứt mà hiểu Đất có linh, nhìn dòng sông chảy mà biết trong đó ẩn chứa hơi thở của vũ trụ. Văn hóa – ngay từ khởi đầu – không phải là sản phẩm do con người tạo ra, mà là dòng chảy nối liền giữa Trời và Đất, chảy xuyên qua con người, khiến người trở nên có hồn. Trong nền văn minh Việt, từ rất sớm, con người không xem mình là “chủ” của tự nhiên, mà là một phần trong đại thể sống. Khi người Việt nói “Trời Đất che chở”, “Đất là mẹ, Trời là cha”, ấy chính là sự nhận thức sâu xa rằng, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của con người đều đang hòa vào một mạch sống lớn hơn – mạch sống của Trời – Đất – Người. Văn hóa vì thế không phải là tập hợp của phong tục hay nghi lễ, mà là một dòng năng lượng truyền lưu, từ trời rơi xuống, thấm vào đất, rồi thăng hoa qua tâm hồn con người. Mỗi thế hệ, bằng tiếng nói, nếp sống, ca dao, lời ru, đã tiếp nối dòng năng lượng đó, giữ cho nó không bao giờ đứt mạch. Nếu Đạo là nguyên lý, là nguồn sáng vô hình, thì văn hóa là dòng nước mang ánh sáng ấy đi khắp cõi nhân sinh. II. Khi Trời ban linh, Đất trao hình, Người sinh ra văn hóa Con người là nơi hội tụ của hai cực – tinh khí của Trời và vật chất của Đất. Khi Trời ban linh, Đất trao hình, con người trở thành chiếc cầu nối giữa hai miền: hữu hình và vô hình. Và để duy trì sự hòa hợp ấy, văn hóa được sinh ra như hơi thở tự nhiên của sự cân bằng. Một hạt lúa mọc lên từ đất, vươn mình lên trời, được gió và nắng dưỡng nuôi – đó là hình ảnh của văn hóa Việt. Chúng ta không chỉ gieo trồng cây lúa để sống, mà còn gửi vào đó linh hồn của mình: từ lễ hội xuống đồng, đến hạt gạo trắng thơm trong bát cơm. Mỗi hạt cơm là kết tinh của Trời – Đất – Người, và chính trong hạt cơm ấy, văn hóa được nuôi dưỡng bằng tình yêu và biết ơn. Người Việt không tách mình khỏi thiên nhiên, mà hòa mình vào. Khi đắp đê, trồng rừng, lập làng, dựng nhà – tất cả đều tuân theo nguyên lý âm dương, thuận tự nhiên. Những mái nhà rơm thấp thoáng giữa đồng không chỉ để ở, mà còn để nhắc rằng sống phải biết thuận Đạo, biết giữ cho tâm mình an với Trời, hòa với Đất, thuận với Người. Bởi vậy, trong văn hóa Việt, thiên – địa – nhân không phải ba cõi riêng, mà là ba nhịp của cùng một bản hòa ca. Khi một người sống đúng, sống thiện, họ không chỉ giữ gìn đạo đức cá nhân, mà còn góp phần giữ thăng bằng cho trời đất. Mỗi hành động đúng – là một làn gió trong lành cho cả vũ trụ. III. Văn hóa như nước – chảy, thấm và nuôi dưỡng Nếu có thể ví Đạo như bầu trời, thì văn hóa chính là nước. Nước không có hình dạng cố định, nhưng nó chảy đến đâu là sinh khí đến đó. Văn hóa cũng thế: nó thấm vào lời nói, thói quen, cách sống, cách ứng xử. Nó không gượng ép, không áp đặt, mà lan tỏa một cách tự nhiên, mềm mại, nhưng có sức mạnh xuyên thấu mọi rào cản. Nước ở đâu có tình người, ở đó văn hóa tràn đầy. Nước có thể hóa mưa để làm mát ruộng đồng, cũng có thể hóa sóng để cuốn trôi cặn bã. Văn hóa cũng vậy: vừa là nguồn dưỡng sinh, vừa là lực thanh lọc, gạn đục khơi trong cho tâm hồn cộng đồng. Trong lịch sử Việt Nam, dòng chảy văn hóa ấy chưa bao giờ ngừng lại, dù trải qua bao lần ngoại xâm, biến loạn, hay đồng hóa. Người Việt có thể mất đất, mất của, nhưng không bao giờ mất linh hồn, vì linh hồn ấy được nuôi bằng mạch nước ngầm của văn hóa. Chính vì vậy, dù bị Bắc thuộc ngàn năm, ta vẫn nói tiếng Việt, ăn cơm Việt, hát điệu dân ca Việt – bởi trong từng tiếng, từng hạt gạo, từng lời ru đều có dòng nước của tổ tiên đang chảy.
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/-XMVqONb-vo?si=G_pSgHRgkOfQrDH4
    https://youtu.be/-XMVqONb-vo?si=G_pSgHRgkOfQrDH4
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/0ur3KXcoV2E?si=9_971HIQ4afrj-9-
    https://youtu.be/0ur3KXcoV2E?si=9_971HIQ4afrj-9-
    Love
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares
  • 🌺 CHƯƠNG 4 : NGUỒN GỐC THIÊN MỆNH CỦA VĂN HOÁ VIỆT I. LINH CĂN CỦA MỘT DÂN TỘC ĐƯỢC TRỜI CHỌN
    HNI 3/11 🌺 CHƯƠNG 4 : NGUỒN GỐC THIÊN MỆNH CỦA VĂN HOÁ VIỆT I. LINH CĂN CỦA MỘT DÂN TỘC ĐƯỢC TRỜI CHỌN  Không phải ngẫu nhiên mà dân tộc Việt tồn tại qua hơn bốn ngàn năm lịch sử, bền bỉ như dòng sông chảy ngược thời gian, không bị đồng hóa dù trải qua bao cuộc xâm lăng, chiến tranh, biến động. Giữa...
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-1 - B26
    BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :“KHI CÁI CŨ TAN ĐI”

    Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
    Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
    Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
    Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.

    Từng mảnh vỡ của quá khứ,
    Là gương soi để ta thấy chính mình.
    Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
    Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.

    Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
    Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
    Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
    Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.

    Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
    Con người nhớ lại mình là ai.
    Không còn “ta” và “ngươi”,
    Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.

    Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
    Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
    Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
    Và sự thật trở về như hơi ấm.

    Kết thúc là bắt đầu,
    Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
    Từ tro tàn của bản ngã,
    Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.

    Ta không cần đi đâu,
    Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
    Ta không cần chứng minh,
    Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.

    Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
    Và trong tĩnh lặng,
    Tâm Thức mỉm cười:
    “Chào mừng ngươi trở về.”
    HNI 3-1 - B26 🌺🌺🌺 BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :“KHI CÁI CŨ TAN ĐI” Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo, Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối. Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô, Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới. Từng mảnh vỡ của quá khứ, Là gương soi để ta thấy chính mình. Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh, Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn. Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay, Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do. Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào, Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu. Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới, Con người nhớ lại mình là ai. Không còn “ta” và “ngươi”, Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng. Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi, Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.” Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười, Và sự thật trở về như hơi ấm. Kết thúc là bắt đầu, Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng. Từ tro tàn của bản ngã, Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc. Ta không cần đi đâu, Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta. Ta không cần chứng minh, Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện. Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ, Và trong tĩnh lặng, Tâm Thức mỉm cười: “Chào mừng ngươi trở về.”
    Like
    Love
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-1 - B26
    BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :“KHI CÁI CŨ TAN ĐI”

    Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
    Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
    Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
    Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.

    Từng mảnh vỡ của quá khứ,
    Là gương soi để ta thấy chính mình.
    Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
    Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.

    Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
    Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
    Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
    Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.

    Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
    Con người nhớ lại mình là ai.
    Không còn “ta” và “ngươi”,
    Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.

    Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
    Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
    Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
    Và sự thật trở về như hơi ấm.

    Kết thúc là bắt đầu,
    Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
    Từ tro tàn của bản ngã,
    Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.

    Ta không cần đi đâu,
    Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
    Ta không cần chứng minh,
    Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.

    Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
    Và trong tĩnh lặng,
    Tâm Thức mỉm cười:
    “Chào mừng ngươi trở về.”
    HNI 3-1 - B26 🌺🌺🌺 BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :“KHI CÁI CŨ TAN ĐI” Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo, Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối. Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô, Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới. Từng mảnh vỡ của quá khứ, Là gương soi để ta thấy chính mình. Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh, Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn. Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay, Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do. Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào, Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu. Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới, Con người nhớ lại mình là ai. Không còn “ta” và “ngươi”, Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng. Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi, Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.” Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười, Và sự thật trở về như hơi ấm. Kết thúc là bắt đầu, Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng. Từ tro tàn của bản ngã, Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc. Ta không cần đi đâu, Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta. Ta không cần chứng minh, Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện. Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ, Và trong tĩnh lặng, Tâm Thức mỉm cười: “Chào mừng ngươi trở về.”
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11 - B25
    CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN
    Henry Lê – Lê Đình Hải

    1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc

    Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc.
    Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức.
    Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”.

    Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn.

    2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết

    Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát.
    Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ.
    Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới.
    Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do.

    Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy.
    Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình.

    3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu

    Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức.
    Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng.
    Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là.

    Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn.
    Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi.
    Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình.

    4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong

    Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại.
    Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối.
    Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ.

    Bản ngã là câu chuyện.
    Tâm Thức là khoảng lặng.
    Khi câu chuyện kết thúc, bạn nghe được tiếng của Vũ trụ thì thầm trong tim:
    “Ta chính là ngươi – và ngươi chính là Ta.”

    5. KẾT TINH – Hành trình mới bắt đầu

    Từ đây, hành trình không còn là tìm kiếm – mà là hiện thân.
    Bạn không còn hỏi “Làm sao để thức tỉnh?”, mà bắt đầu sống như một người đã thức tỉnh.
    Mỗi suy nghĩ trở thành năng lượng sáng tạo.
    Mỗi cảm xúc trở thành sóng rung đồng điệu với vạn vật.
    Mỗi hơi thở là một lời cầu nguyện cho Trái Đất.

    Và khi đó – bạn nhận ra:
    Sự kết thúc của cái cũ không phải là mất mát, mà là cánh cửa mở ra Tâm Thức Vô Hạn – nơi con người và Vũ trụ trở về làm một.
    HNI 3-11 - B25 🌺🌺 CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN Henry Lê – Lê Đình Hải 1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc. Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức. Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”. Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn. 2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát. Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ. Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới. Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do. Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy. Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình. 3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức. Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng. Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là. Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn. Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi. Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình. 4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại. Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối. Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ. Bản ngã là câu chuyện. Tâm Thức là khoảng lặng. Khi câu chuyện kết thúc, bạn nghe được tiếng của Vũ trụ thì thầm trong tim: “Ta chính là ngươi – và ngươi chính là Ta.” 5. KẾT TINH – Hành trình mới bắt đầu Từ đây, hành trình không còn là tìm kiếm – mà là hiện thân. Bạn không còn hỏi “Làm sao để thức tỉnh?”, mà bắt đầu sống như một người đã thức tỉnh. Mỗi suy nghĩ trở thành năng lượng sáng tạo. Mỗi cảm xúc trở thành sóng rung đồng điệu với vạn vật. Mỗi hơi thở là một lời cầu nguyện cho Trái Đất. Và khi đó – bạn nhận ra: Sự kết thúc của cái cũ không phải là mất mát, mà là cánh cửa mở ra Tâm Thức Vô Hạn – nơi con người và Vũ trụ trở về làm một.
    Love
    Like
    Wow
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3 - 11 - 2025 - B23.
    THÔNG BÁO MỚI ĐẶC BIỆT THÁNG 11 – TIN VUI CHO TOÀN THỂ THÀNH VIÊN HỘI DOANH NHÂN HNI
    Không còn trích khấu 10% cho Hội như thông báo trước đây!
    Thay vào đó, tất cả thành viên tham gia kinh doanh từ tháng 11 sẽ được nhận được những ưu đãi đặc biệt từ Hội!
    Ưu đãi lớn cho TV tư vấn kinh doanh bđs trả góp dự án ngôi làng thông minh ở Mũi Né
    Đây là chính sách ưu đãi lớn nhất từ trước đến nay, nhằm khích lệ tinh thần kinh doanh, lan tỏa giá trị và tri ân cộng đồng đã đồng hành cùng HNI trong suốt thời gian qua.
    Gắn kết cùng cộng đồng doanh nhân HNI trong tinh thần “Cùng làm – Cùng vui – Cùng phát triển”
    Thời gian áp dụng: Từ tháng 11/2025 đến khi có thông báo mời
    Đối tượng áp dụng: Toàn thể thành viên HNI đang hoạt động hoặc đăng ký mới

    Đọc thêm
    HNI 3 - 11 - 2025 - B23. THÔNG BÁO MỚI ĐẶC BIỆT THÁNG 11 – TIN VUI CHO TOÀN THỂ THÀNH VIÊN HỘI DOANH NHÂN HNI Không còn trích khấu 10% cho Hội như thông báo trước đây! Thay vào đó, tất cả thành viên tham gia kinh doanh từ tháng 11 sẽ được nhận được những ưu đãi đặc biệt từ Hội! Ưu đãi lớn cho TV tư vấn kinh doanh bđs trả góp dự án ngôi làng thông minh ở Mũi Né Đây là chính sách ưu đãi lớn nhất từ trước đến nay, nhằm khích lệ tinh thần kinh doanh, lan tỏa giá trị và tri ân cộng đồng đã đồng hành cùng HNI trong suốt thời gian qua. Gắn kết cùng cộng đồng doanh nhân HNI trong tinh thần “Cùng làm – Cùng vui – Cùng phát triển” Thời gian áp dụng: Từ tháng 11/2025 đến khi có thông báo mời Đối tượng áp dụng: Toàn thể thành viên HNI đang hoạt động hoặc đăng ký mới Đọc thêm
    Love
    Like
    Haha
    4
    0 Comments 0 Shares
  • Phụ nữ có nghị lực là những bông hoa thép giữa giông bão cuộc đời. Họ không lùi bước trước khó khăn, biến thử thách thành sức mạnh, nỗi đau thành bài học. Trong ánh mắt họ luôn rực sáng niềm tin, lòng kiêu hãnh và khát vọng vươn lên để làm chủ chính mình.
    Phụ nữ có nghị lực là những bông hoa thép giữa giông bão cuộc đời. Họ không lùi bước trước khó khăn, biến thử thách thành sức mạnh, nỗi đau thành bài học. Trong ánh mắt họ luôn rực sáng niềm tin, lòng kiêu hãnh và khát vọng vươn lên để làm chủ chính mình.
    Love
    Like
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares