• HNI 3/11 - B22 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :
    VĂN HOÁ NHƯ DÒNG CHẢY NỐI TRỜI – ĐẤT – NGƯỜI
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    HNI 3/11 - B22 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 : VĂN HOÁ NHƯ DÒNG CHẢY NỐI TRỜI – ĐẤT – NGƯỜI Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Love
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3/11 - B21 BÀI THƠ

    CHƯƠNG 4 :
    NGUỒN GỐC THIÊN MỆNH CỦA VĂN HOÁ VIỆT
    Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm.
    Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời.
    Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về.
    Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc.
    Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt.
    Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông.
    Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt.
    Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời.
    Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng.
    Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng.
    Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ.
    Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng.
    Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân.
    Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện.
    Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất.
    Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân.
    Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước.
    Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông.
    Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi.
    Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt.
    Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất.
    Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên.
    Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày.
    Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa.
    Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng.
    Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời.
    Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời.
    Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố.
    Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên.
    Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước.
    Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam.
    Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt.
    Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ.
    Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của
    HNI 3/11 - B21 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : NGUỒN GỐC THIÊN MỆNH CỦA VĂN HOÁ VIỆT Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm. Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời. Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về. Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc. Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt. Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông. Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt. Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời. Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng. Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng. Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ. Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng. Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân. Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện. Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất. Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân. Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước. Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông. Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi. Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt. Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất. Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên. Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày. Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa. Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng. Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời. Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời. Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố. Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên. Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước. Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam. Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt. Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ. Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3/11 - B20 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 :
    KHI ĐẠO SINH RA VĂN, VĂN PHẢN CHIẾU ĐẠO
    Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
    Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
    Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
    Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
    Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
    Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
    Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
    Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
    Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
    Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
    Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
    Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
    Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
    Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
    Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
    Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
    Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
    Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
    Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
    Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
    Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
    Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
    Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
    Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
    Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
    Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
    Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
    Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
    Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
    Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
    Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
    Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
    Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
    Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
    Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
    Và khi con sông hòa về biển, Đạo
    HNI 3/11 - B20 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : KHI ĐẠO SINH RA VĂN, VĂN PHẢN CHIẾU ĐẠO Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng. Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế. Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn. Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt. Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng. Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe. Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống. Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian. Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người. Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình. Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm. Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng. Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ. Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin. Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời. Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời. Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không. Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới. Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức. Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời. Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian. Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế. Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm. Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội. Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng. Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính. Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh. Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời. Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một. Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo. Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành. Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại. Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói. Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca. Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn. Và khi con sông hòa về biển, Đạo
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3/11 - B18 BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho CHƯƠNG 1 : KHÁI NIỆM VĂN HOÁ TRONG ĐẠO TRỜI )
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    HNI 3/11 - B18 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 1 : BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho CHƯƠNG 1 : KHÁI NIỆM VĂN HOÁ TRONG ĐẠO TRỜI ) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Love
    Like
    Haha
    4
    0 Comments 0 Shares
  • CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 03.11
    Câu 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị viêm da cơ địa
    1. Thực phẩm nên ăn:
    Khi bị viêm da cơ địa, chế độ ăn uống đóng vai trò rất quan trọng trong việc giảm viêm và cải thiện làn da. Người bệnh nên bổ sung:
       •   Rau xanh và trái cây tươi: như bông cải xanh, cải bó xôi, cà rốt, cam, táo, việt quất… giúp tăng cường vitamin A, C, E và chất chống oxy hóa.
       •   Thực phẩm giàu omega-3: như cá hồi, cá thu, hạt chia, hạt lanh, quả óc chó – giúp giảm viêm và phục hồi da.
       •   Thực phẩm giàu kẽm và probiotic: như sữa chua, kefir, đậu nành, hạt bí, giúp cân bằng hệ miễn dịch và hỗ trợ tái tạo da.
       •   Uống đủ nước: giúp da luôn ẩm mượt, giảm khô và ngứa.
    2. Thực phẩm nên tránh:
    Một số thực phẩm có thể làm tình trạng viêm da cơ địa nặng hơn, cần hạn chế hoặc tránh:
       •   Thực phẩm nhiều đường, chất béo bão hòa: như bánh kẹo, đồ chiên rán, nước ngọt có gas.
       •   Hải sản dễ gây dị ứng: như tôm, cua, mực (tùy cơ địa).
       •   Thực phẩm cay nóng, rượu bia, cà phê: có thể làm da khô, kích ứng và ngứa hơn.
       •   Sữa bò hoặc gluten (nếu cơ thể mẫn cảm): vì dễ gây phản ứng dị ứng hoặc viêm.

    Câu 2: Chương 23 – “Niềm tin là đơn vị tiền tệ của thế kỷ 21”
    (Trích từ Sách Trắng: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn)mang đến cho tôi một góc nhìn sâu sắc và rất hiện đại về sức mạnh của niềm tin trong thời đại mới. Ở thế kỷ 21, khi công nghệ phát triển vượt bậc và thông tin lan truyền chóng mặt, niềm tin trở thành giá trị cốt lõi quyết định sự tồn tại của cá nhân, doanh nghiệp và xã hội.
    Qua lời chia sẻ của Doanh nhân Lê Đình Hải, tôi cảm nhận rằng niềm tin không chỉ là cảm xúc mà là một loại “tiền tệ tinh thần” – càng trao đi đúng chỗ, càng sinh lợi bền vững. Một doanh nghiệp có thể mất doanh thu, nhưng nếu còn giữ được niềm tin của khách hàng và cộng sự thì vẫn có thể đứng dậy mạnh mẽ hơn.
    Tôi đặc biệt ấn tượng với thông điệp:
    “Khi con người giao dịch bằng niềm tin, xã hội sẽ thịnh vượng bằng đạo đức.”Điều đó nhắc tôi rằng trong mọi mối quan hệ – từ kinh doanh đến đời sống – nếu mỗi người biết giữ chữ tín, trung thực và tử tế, thì niềm tin sẽ trở thành vốn quý giá nhất, vượt xa mọi giá trị vật chất.

    Đọc thêm
    CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 03.11 Câu 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị viêm da cơ địa 1. Thực phẩm nên ăn: Khi bị viêm da cơ địa, chế độ ăn uống đóng vai trò rất quan trọng trong việc giảm viêm và cải thiện làn da. Người bệnh nên bổ sung:    •   Rau xanh và trái cây tươi: như bông cải xanh, cải bó xôi, cà rốt, cam, táo, việt quất… giúp tăng cường vitamin A, C, E và chất chống oxy hóa.    •   Thực phẩm giàu omega-3: như cá hồi, cá thu, hạt chia, hạt lanh, quả óc chó – giúp giảm viêm và phục hồi da.    •   Thực phẩm giàu kẽm và probiotic: như sữa chua, kefir, đậu nành, hạt bí, giúp cân bằng hệ miễn dịch và hỗ trợ tái tạo da.    •   Uống đủ nước: giúp da luôn ẩm mượt, giảm khô và ngứa. 2. Thực phẩm nên tránh: Một số thực phẩm có thể làm tình trạng viêm da cơ địa nặng hơn, cần hạn chế hoặc tránh:    •   Thực phẩm nhiều đường, chất béo bão hòa: như bánh kẹo, đồ chiên rán, nước ngọt có gas.    •   Hải sản dễ gây dị ứng: như tôm, cua, mực (tùy cơ địa).    •   Thực phẩm cay nóng, rượu bia, cà phê: có thể làm da khô, kích ứng và ngứa hơn.    •   Sữa bò hoặc gluten (nếu cơ thể mẫn cảm): vì dễ gây phản ứng dị ứng hoặc viêm. Câu 2: Chương 23 – “Niềm tin là đơn vị tiền tệ của thế kỷ 21” (Trích từ Sách Trắng: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn)mang đến cho tôi một góc nhìn sâu sắc và rất hiện đại về sức mạnh của niềm tin trong thời đại mới. Ở thế kỷ 21, khi công nghệ phát triển vượt bậc và thông tin lan truyền chóng mặt, niềm tin trở thành giá trị cốt lõi quyết định sự tồn tại của cá nhân, doanh nghiệp và xã hội. Qua lời chia sẻ của Doanh nhân Lê Đình Hải, tôi cảm nhận rằng niềm tin không chỉ là cảm xúc mà là một loại “tiền tệ tinh thần” – càng trao đi đúng chỗ, càng sinh lợi bền vững. Một doanh nghiệp có thể mất doanh thu, nhưng nếu còn giữ được niềm tin của khách hàng và cộng sự thì vẫn có thể đứng dậy mạnh mẽ hơn. Tôi đặc biệt ấn tượng với thông điệp: “Khi con người giao dịch bằng niềm tin, xã hội sẽ thịnh vượng bằng đạo đức.”Điều đó nhắc tôi rằng trong mọi mối quan hệ – từ kinh doanh đến đời sống – nếu mỗi người biết giữ chữ tín, trung thực và tử tế, thì niềm tin sẽ trở thành vốn quý giá nhất, vượt xa mọi giá trị vật chất. Đọc thêm
    Love
    Like
    4
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11
    CHƯƠNG 44: VAI TRÒ TIÊN PHONG CỦA HENRYLE – LÊ ĐÌNH HẢI TRONG KỶ NGUYÊN MỚI
    Sách Trắng Drhouses – Dịch vụ sửa nhà toàn diện – Nền tảng phát triển bền vững cho ngôi nhà Việt.

    1. Người khởi xướng tư duy “Ngôi nhà có linh hồn”

    Trong thời đại mà công nghệ, vật liệu và tốc độ đô thị hóa đang thay đổi từng ngày, HenryLe – Lê Đình Hải xuất hiện không chỉ như một doanh nhân, mà còn như một người gieo hạt tư tưởng mới về cách con người nhìn nhận ngôi nhà của mình.
    Anh không xem “sửa nhà” đơn thuần là công việc kỹ thuật, mà là hành trình hồi sinh một sinh mệnh, nơi mỗi viên gạch, mỗi mảng tường, mỗi hơi thở của không gian đều chứa đựng tình yêu, ký ức và năng lượng sống của gia đình.
    Từ triết lý đó, Drhouses được hình thành – như một hệ thống chăm sóc tổng thể cho ngôi nhà, tương tự như cách bệnh viện chăm sóc con người.

    2. Định hình ngành “Sửa Nhà Toàn Diện” tại Việt Nam

    HenryLe không chỉ sáng lập một doanh nghiệp – anh định hình cả một ngành nghề mới: Dịch vụ sửa nhà toàn diện.
    Trước Drhouses, phần lớn thị trường Việt Nam chỉ tồn tại những đội nhóm sửa chữa manh mún, thiếu quy chuẩn và tính minh bạch. HenryLe đã đưa vào ngành những chuẩn mực mới:

    Chuẩn hóa quy trình từ khảo sát – báo giá – thi công – bàn giao.

    Ứng dụng công nghệ AI, IoT và Hcoin để minh bạch chi phí và tiến độ.

    Đưa mô hình “bác sĩ ngôi nhà” – House Doctor – vào thực tế, giúp khách hàng cảm thấy an tâm và tin tưởng tuyệt đối.

    Chính sự đổi mới này giúp Drhouses trở thành biểu tượng của niềm tin trong lĩnh vực sửa chữa và bảo trì nhà ở.

    3. Người kết nối công nghệ – con người – văn hóa

    Điều đặc biệt ở HenryLe là khả năng dung hòa giữa công nghệ hiện đại và giá trị truyền thống Việt.
    Anh tin rằng: “Ngôi nhà Việt không chỉ là nơi ở – đó là nơi gìn giữ linh hồn dân tộc.”
    Bởi vậy, trong từng dự án Drhouses, yếu tố văn hóa, thẩm mỹ và nhân văn luôn được đặt lên hàng đầu.
    Dưới góc nhìn của anh, công nghệ chỉ là công cụ; con người và giá trị sống mới là nền tảng.
    Từ đó, HenryLe không ngừng thúc đẩy sự hợp tác giữa:

    Các kỹ sư trẻ và nghệ nhân lâu năm,

    Nhà thiết kế công nghệ và người thợ truyền thống,

    Doanh nghiệp hiện đại và cộng đồng dân cư địa phương.
    Sự kết nối này giúp Drhouses trở thành cầu nối giữa quá khứ – hiện tại – tương lai trong ngành xây dựng Việt Nam.

    4. Tư tưởng phát triển bền vững và tầm nhìn toàn cầu

    HenryLe định hướng Drhouses không chỉ phục vụ cho hàng triệu ngôi nhà Việt, mà còn xây dựng thương hiệu toàn cầu mang dấu ấn văn hóa Việt Nam.
    Anh cho rằng, Việt Nam hoàn toàn có thể trở thành trung tâm dịch vụ sửa nhà thông minh của châu Á, nơi kết hợp giữa trí tuệ bản địa, tay nghề khéo léo và công nghệ tiên tiến.
    Tầm nhìn này được cụ thể hóa qua các dự án:

    Drhouses Global Network – mạng lưới nhượng quyền quốc tế,

    Drhouses App – nền tảng quản lý sửa chữa và bảo trì xuyên quốc gia,

    Hợp tác cùng Hland – hệ sinh thái bất động sản thông minh, mở rộng sang lĩnh vực năng lượng xanh, thiết kế và vật liệu thân thiện môi trường.

    Đây không chỉ là tầm nhìn kinh doanh, mà là chiến lược phát triển bền vững cho nhân loại, hướng đến một xã hội nơi mọi ngôi nhà đều được chăm sóc, bảo vệ và yêu thương.
    HNI 3-11 CHƯƠNG 44: VAI TRÒ TIÊN PHONG CỦA HENRYLE – LÊ ĐÌNH HẢI TRONG KỶ NGUYÊN MỚI Sách Trắng Drhouses – Dịch vụ sửa nhà toàn diện – Nền tảng phát triển bền vững cho ngôi nhà Việt. 1. Người khởi xướng tư duy “Ngôi nhà có linh hồn” Trong thời đại mà công nghệ, vật liệu và tốc độ đô thị hóa đang thay đổi từng ngày, HenryLe – Lê Đình Hải xuất hiện không chỉ như một doanh nhân, mà còn như một người gieo hạt tư tưởng mới về cách con người nhìn nhận ngôi nhà của mình. Anh không xem “sửa nhà” đơn thuần là công việc kỹ thuật, mà là hành trình hồi sinh một sinh mệnh, nơi mỗi viên gạch, mỗi mảng tường, mỗi hơi thở của không gian đều chứa đựng tình yêu, ký ức và năng lượng sống của gia đình. Từ triết lý đó, Drhouses được hình thành – như một hệ thống chăm sóc tổng thể cho ngôi nhà, tương tự như cách bệnh viện chăm sóc con người. 2. Định hình ngành “Sửa Nhà Toàn Diện” tại Việt Nam HenryLe không chỉ sáng lập một doanh nghiệp – anh định hình cả một ngành nghề mới: Dịch vụ sửa nhà toàn diện. Trước Drhouses, phần lớn thị trường Việt Nam chỉ tồn tại những đội nhóm sửa chữa manh mún, thiếu quy chuẩn và tính minh bạch. HenryLe đã đưa vào ngành những chuẩn mực mới: Chuẩn hóa quy trình từ khảo sát – báo giá – thi công – bàn giao. Ứng dụng công nghệ AI, IoT và Hcoin để minh bạch chi phí và tiến độ. Đưa mô hình “bác sĩ ngôi nhà” – House Doctor – vào thực tế, giúp khách hàng cảm thấy an tâm và tin tưởng tuyệt đối. Chính sự đổi mới này giúp Drhouses trở thành biểu tượng của niềm tin trong lĩnh vực sửa chữa và bảo trì nhà ở. 3. Người kết nối công nghệ – con người – văn hóa Điều đặc biệt ở HenryLe là khả năng dung hòa giữa công nghệ hiện đại và giá trị truyền thống Việt. Anh tin rằng: “Ngôi nhà Việt không chỉ là nơi ở – đó là nơi gìn giữ linh hồn dân tộc.” Bởi vậy, trong từng dự án Drhouses, yếu tố văn hóa, thẩm mỹ và nhân văn luôn được đặt lên hàng đầu. Dưới góc nhìn của anh, công nghệ chỉ là công cụ; con người và giá trị sống mới là nền tảng. Từ đó, HenryLe không ngừng thúc đẩy sự hợp tác giữa: Các kỹ sư trẻ và nghệ nhân lâu năm, Nhà thiết kế công nghệ và người thợ truyền thống, Doanh nghiệp hiện đại và cộng đồng dân cư địa phương. Sự kết nối này giúp Drhouses trở thành cầu nối giữa quá khứ – hiện tại – tương lai trong ngành xây dựng Việt Nam. 4. Tư tưởng phát triển bền vững và tầm nhìn toàn cầu HenryLe định hướng Drhouses không chỉ phục vụ cho hàng triệu ngôi nhà Việt, mà còn xây dựng thương hiệu toàn cầu mang dấu ấn văn hóa Việt Nam. Anh cho rằng, Việt Nam hoàn toàn có thể trở thành trung tâm dịch vụ sửa nhà thông minh của châu Á, nơi kết hợp giữa trí tuệ bản địa, tay nghề khéo léo và công nghệ tiên tiến. Tầm nhìn này được cụ thể hóa qua các dự án: Drhouses Global Network – mạng lưới nhượng quyền quốc tế, Drhouses App – nền tảng quản lý sửa chữa và bảo trì xuyên quốc gia, Hợp tác cùng Hland – hệ sinh thái bất động sản thông minh, mở rộng sang lĩnh vực năng lượng xanh, thiết kế và vật liệu thân thiện môi trường. Đây không chỉ là tầm nhìn kinh doanh, mà là chiến lược phát triển bền vững cho nhân loại, hướng đến một xã hội nơi mọi ngôi nhà đều được chăm sóc, bảo vệ và yêu thương.
    Love
    Like
    Wow
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11 - B11
    PHẦN V: SỰ LAN TỎA CỦA NIỀM TIN

    CHƯƠNG 41: HẠT GIỐNG TỪ MỘT NIỀM TIN

    MỞ ĐẦU: NIỀM TIN KHÔNG BAO GIỜ ĐƠN ĐỘC

    Khi một người khởi sự gieo niềm tin trong lòng mình, điều đó hiếm khi chỉ dừng lại ở bản thân họ. Niềm tin giống như ánh sáng của một ngọn nến, không bao giờ bị tắt đi khi được chia sẻ, mà ngược lại, nó còn thắp sáng thêm nhiều ngọn nến khác. Trong chương này, chúng ta sẽ đi sâu vào cách niềm tin, từ một hạt giống nhỏ bé, có thể lan tỏa và làm thay đổi không chỉ một cá nhân, mà cả cộng đồng và xã hội.

    Câu hỏi đặt ra: Làm sao một hạt giống niềm tin nhỏ bé có thể trở thành một cánh rừng bạt ngàn, tạo nên bóng mát cho cả thế hệ?

    1. HẠT GIỐNG NHỎ BÉ – KHỞI NGUỒN CỦA MỌI BIẾN CHUYỂN

    Niềm tin ban đầu thường rất mong manh. Nó có thể khởi nguồn từ một câu chuyện, một bài học, một lời khuyên, hoặc thậm chí chỉ từ một ánh mắt động viên. Nhưng chính từ sự khởi đầu tưởng chừng nhỏ bé ấy, cả một hành trình thay đổi có thể bắt đầu.

    Hãy tưởng tượng một người nông dân nghèo tin rằng nếu học cách trồng trọt khoa học, mùa màng sẽ bội thu hơn. Từ niềm tin ấy, ông kiên trì học hỏi, thử nghiệm. Kết quả ban đầu có thể chưa như mong đợi, nhưng theo thời gian, ông gặt hái thành quả. Người xung quanh nhìn thấy sự đổi thay, họ bắt đầu bắt chước, rồi dần cả làng thay đổi. Một hạt giống ban đầu đã trở thành sức mạnh cộng đồng.

    Câu chuyện này cũng đúng với những đổi thay lớn trong lịch sử. Martin Luther King Jr. chỉ bắt đầu từ niềm tin rằng con người phải được sống trong công bằng, không phân biệt màu da. Nelson Mandela tin rằng sự tự do và bình đẳng là quyền cơ bản của dân tộc Nam Phi. Những niềm tin ban đầu ấy không chỉ làm thay đổi số phận cá nhân, mà còn viết lại cả trang sử của nhân loại.

    2. SỨC LAN TỎA CỦA NIỀM TIN

    Niềm tin có tính chất lan truyền tự nhiên, giống như ngọn lửa lan qua từng cây đuốc. Nó không cần sự gượng ép, bởi khi một người thực sự tin tưởng, sự tin tưởng ấy tỏa ra trong từng cử chỉ, từng lời nói, từng ánh mắt.

    Trong môi trường giáo dục: Một th
    HNI 3-11 - B11 💥💥💥 PHẦN V: SỰ LAN TỎA CỦA NIỀM TIN CHƯƠNG 41: HẠT GIỐNG TỪ MỘT NIỀM TIN MỞ ĐẦU: NIỀM TIN KHÔNG BAO GIỜ ĐƠN ĐỘC Khi một người khởi sự gieo niềm tin trong lòng mình, điều đó hiếm khi chỉ dừng lại ở bản thân họ. Niềm tin giống như ánh sáng của một ngọn nến, không bao giờ bị tắt đi khi được chia sẻ, mà ngược lại, nó còn thắp sáng thêm nhiều ngọn nến khác. Trong chương này, chúng ta sẽ đi sâu vào cách niềm tin, từ một hạt giống nhỏ bé, có thể lan tỏa và làm thay đổi không chỉ một cá nhân, mà cả cộng đồng và xã hội. Câu hỏi đặt ra: Làm sao một hạt giống niềm tin nhỏ bé có thể trở thành một cánh rừng bạt ngàn, tạo nên bóng mát cho cả thế hệ? 1. HẠT GIỐNG NHỎ BÉ – KHỞI NGUỒN CỦA MỌI BIẾN CHUYỂN Niềm tin ban đầu thường rất mong manh. Nó có thể khởi nguồn từ một câu chuyện, một bài học, một lời khuyên, hoặc thậm chí chỉ từ một ánh mắt động viên. Nhưng chính từ sự khởi đầu tưởng chừng nhỏ bé ấy, cả một hành trình thay đổi có thể bắt đầu. Hãy tưởng tượng một người nông dân nghèo tin rằng nếu học cách trồng trọt khoa học, mùa màng sẽ bội thu hơn. Từ niềm tin ấy, ông kiên trì học hỏi, thử nghiệm. Kết quả ban đầu có thể chưa như mong đợi, nhưng theo thời gian, ông gặt hái thành quả. Người xung quanh nhìn thấy sự đổi thay, họ bắt đầu bắt chước, rồi dần cả làng thay đổi. Một hạt giống ban đầu đã trở thành sức mạnh cộng đồng. Câu chuyện này cũng đúng với những đổi thay lớn trong lịch sử. Martin Luther King Jr. chỉ bắt đầu từ niềm tin rằng con người phải được sống trong công bằng, không phân biệt màu da. Nelson Mandela tin rằng sự tự do và bình đẳng là quyền cơ bản của dân tộc Nam Phi. Những niềm tin ban đầu ấy không chỉ làm thay đổi số phận cá nhân, mà còn viết lại cả trang sử của nhân loại. 2. SỨC LAN TỎA CỦA NIỀM TIN Niềm tin có tính chất lan truyền tự nhiên, giống như ngọn lửa lan qua từng cây đuốc. Nó không cần sự gượng ép, bởi khi một người thực sự tin tưởng, sự tin tưởng ấy tỏa ra trong từng cử chỉ, từng lời nói, từng ánh mắt. Trong môi trường giáo dục: Một th
    Love
    Like
    Wow
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11- B10
    BÀI THƠ CHƯƠNG 42 :- ÁNH SÁNG NIỀM TIN

    Niềm tin thắp ngọn lửa hồng
    Lan ra cộng khắp trong lòng nhân gian
    Từ tim nhỏ bé chứa chan
    Đem gieo hạt sáng, ngập tràn yêu thương

    Một lời động viên dịu dàng
    Hóa thành sức mạnh, mở đường mai sau
    Một cành hoa nở nhiệm màu
    Mang niềm hy vọng, dệt câu an hòa

    Niềm tin như ánh trăng ngà
    Xua đi bóng tối, chan hòa niềm vui
    Một bàn tay nắm tay người
    Cộng đồng bừng sáng, ngát mùi tình thân

    Trong gian khó, chẳng ngại ngần
    Niềm tin nối bước, kết vần nghĩa nhân
    Cười trong giông bão gian truân
    Tin rằng phía trước muôn phần sáng tươi

    Mỗi người gieo hạt nụ cười
    Một ngày trăm vạn mặt trời bừng lên
    Niềm tin chẳng ở đâu xa
    Từ tim, từ mắt, từ ta, từ người

    Tình thương chảy khắp đất trời
    Gắn liền nhân loại, rạng ngời ngày mai
    Niềm tin – dòng suối trong ngần
    Nuôi hồn thế giới, muôn phần nở hoa
    HNI 3-11- B10 💥💥 BÀI THƠ CHƯƠNG 42 :- ÁNH SÁNG NIỀM TIN Niềm tin thắp ngọn lửa hồng Lan ra cộng khắp trong lòng nhân gian Từ tim nhỏ bé chứa chan Đem gieo hạt sáng, ngập tràn yêu thương Một lời động viên dịu dàng Hóa thành sức mạnh, mở đường mai sau Một cành hoa nở nhiệm màu Mang niềm hy vọng, dệt câu an hòa Niềm tin như ánh trăng ngà Xua đi bóng tối, chan hòa niềm vui Một bàn tay nắm tay người Cộng đồng bừng sáng, ngát mùi tình thân Trong gian khó, chẳng ngại ngần Niềm tin nối bước, kết vần nghĩa nhân Cười trong giông bão gian truân Tin rằng phía trước muôn phần sáng tươi Mỗi người gieo hạt nụ cười Một ngày trăm vạn mặt trời bừng lên Niềm tin chẳng ở đâu xa Từ tim, từ mắt, từ ta, từ người Tình thương chảy khắp đất trời Gắn liền nhân loại, rạng ngời ngày mai Niềm tin – dòng suối trong ngần Nuôi hồn thế giới, muôn phần nở hoa
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11
    Chương 9. Trường Tồn Là Một Hành Trình, Không Phải Một Điểm Đến.
    Sách trắng Hội Doanh nhận HNI trường tồn

    1. Tư duy “đích đến” – cái bẫy của ngắn hạn

    Trong thế giới kinh doanh, con người thường được dạy để đặt mục tiêu, chạm đích, rồi ăn mừng.
    Nhưng đối với một cộng đồng, đặc biệt là một hội doanh nhân hướng đến trường tồn, tư duy “đích đến” lại là giới hạn.
    Trường tồn không phải là “đến được đâu đó”, mà là duy trì được hành trình tiến hóa liên tục, qua từng thế hệ, từng giai đoạn, từng chu kỳ phát triển của xã hội và công nghệ.

    Doanh nghiệp có thể kết thúc, người sáng lập có thể lui về, nhưng tinh thần, triết lý, và giá trị mà HNI theo đuổi phải tiếp tục sống, được truyền qua nhiều lớp kế thừa như một dòng chảy không dừng.

    2. Trường tồn là sự tiến hóa, không phải sự bảo tồn

    Nhiều tổ chức đã thất bại vì nhầm lẫn giữa trường tồn và bảo thủ.
    Trường tồn không đồng nghĩa với việc giữ nguyên mọi thứ, mà là biết đổi mới mà không đánh mất gốc rễ.
    HNI phải luôn giữ được Đạo của mình – đó là minh bạch, cân bằng, phụng sự, và sáng tạo – nhưng phương pháp và công cụ phải luôn được tái tạo theo thời đại.
    Giống như một cái cây:
    Gốc phải sâu,
    Thân phải vững,
    Và ngọn phải vươn.
    HNI không sợ thay đổi, vì thay đổi là biểu hiện của sự sống.
    Nhưng HNI luôn thay đổi trên nền tảng của Đạo – của sự thật, công bằng và minh triết.

    3. Trường tồn nhờ cộng đồng – không nhờ cá nhân

    Một tổ chức tồn tại lâu dài không thể dựa vào một người, dù người đó vĩ đại đến đâu.
    HNI được thiết kế như một hệ sinh thái phi cá nhân hóa, nơi luật lệ thay thế quyền lực, và trí tuệ tập thể vượt lên cái tôi.

    Người sáng lập chỉ là hạt giống đầu tiên,
    Người kế thừa là người chăm cây,
    Còn cộng đồng là đất, nước, ánh sáng – thứ giúp cái cây HNI lớn lên bền bỉ.

    HNI trường tồn không vì có người mạnh, mà vì ai cũng mang trong mình ý chí cùng bảo vệ và phát triển giá trị chung.

    4. Hành trình trường tồn là hành trình của đạo đức và minh triết

    Nếu chỉ nói đến lợi nhuận, tổ chức sẽ tan khi hết lợi ích.
    Nếu chỉ nói đến danh tiếng, tổ chức sẽ phai khi danh vọng đổi thay.
    Nhưng nếu nói đến Đạo – nền tảng của sự tử tế và minh triết, thì tổ chức sẽ tự tái sinh qua mọi biến cố.
    Trường tồn là khi HNI không chỉ truyền tài sản, mà truyền Đạo đức kinh doanh và trí tuệ quản trị, để mỗi thế hệ doanh nhân mới đều biết mình đang nối tiếp một dòng chảy thiêng liêng.

    5. Không có điểm đến cuối cùng – chỉ có sự mở rộng vô tận

    Một tổ chức trường tồn luôn coi mọi thành công hôm nay chỉ là nền tảng cho ngày mai.
    HNI không đặt mục tiêu “đi xa đến đâu”, mà đặt câu hỏi:

    “Chúng ta còn có thể tốt hơn, sáng hơn, và nhân văn hơn đến mức nào?”

    Chính câu hỏi này giữ cho cộng đồng không bao giờ ngủ quên, không dừng lại trong tự mãn, mà tiếp tục mở rộng:

    Về không gian – lan tỏa toàn cầu,

    Về chiều sâu – đào luyện nội tâm doanh nhân,

    Về tầm ảnh hưởng – góp phần thay đổi nền kinh tế nhân loại.
    HNI 3-11 📘 Chương 9. Trường Tồn Là Một Hành Trình, Không Phải Một Điểm Đến. Sách trắng Hội Doanh nhận HNI trường tồn 1. Tư duy “đích đến” – cái bẫy của ngắn hạn Trong thế giới kinh doanh, con người thường được dạy để đặt mục tiêu, chạm đích, rồi ăn mừng. Nhưng đối với một cộng đồng, đặc biệt là một hội doanh nhân hướng đến trường tồn, tư duy “đích đến” lại là giới hạn. Trường tồn không phải là “đến được đâu đó”, mà là duy trì được hành trình tiến hóa liên tục, qua từng thế hệ, từng giai đoạn, từng chu kỳ phát triển của xã hội và công nghệ. Doanh nghiệp có thể kết thúc, người sáng lập có thể lui về, nhưng tinh thần, triết lý, và giá trị mà HNI theo đuổi phải tiếp tục sống, được truyền qua nhiều lớp kế thừa như một dòng chảy không dừng. 2. Trường tồn là sự tiến hóa, không phải sự bảo tồn Nhiều tổ chức đã thất bại vì nhầm lẫn giữa trường tồn và bảo thủ. Trường tồn không đồng nghĩa với việc giữ nguyên mọi thứ, mà là biết đổi mới mà không đánh mất gốc rễ. HNI phải luôn giữ được Đạo của mình – đó là minh bạch, cân bằng, phụng sự, và sáng tạo – nhưng phương pháp và công cụ phải luôn được tái tạo theo thời đại. Giống như một cái cây: Gốc phải sâu, Thân phải vững, Và ngọn phải vươn. HNI không sợ thay đổi, vì thay đổi là biểu hiện của sự sống. Nhưng HNI luôn thay đổi trên nền tảng của Đạo – của sự thật, công bằng và minh triết. 3. Trường tồn nhờ cộng đồng – không nhờ cá nhân Một tổ chức tồn tại lâu dài không thể dựa vào một người, dù người đó vĩ đại đến đâu. HNI được thiết kế như một hệ sinh thái phi cá nhân hóa, nơi luật lệ thay thế quyền lực, và trí tuệ tập thể vượt lên cái tôi. Người sáng lập chỉ là hạt giống đầu tiên, Người kế thừa là người chăm cây, Còn cộng đồng là đất, nước, ánh sáng – thứ giúp cái cây HNI lớn lên bền bỉ. HNI trường tồn không vì có người mạnh, mà vì ai cũng mang trong mình ý chí cùng bảo vệ và phát triển giá trị chung. 4. Hành trình trường tồn là hành trình của đạo đức và minh triết Nếu chỉ nói đến lợi nhuận, tổ chức sẽ tan khi hết lợi ích. Nếu chỉ nói đến danh tiếng, tổ chức sẽ phai khi danh vọng đổi thay. Nhưng nếu nói đến Đạo – nền tảng của sự tử tế và minh triết, thì tổ chức sẽ tự tái sinh qua mọi biến cố. Trường tồn là khi HNI không chỉ truyền tài sản, mà truyền Đạo đức kinh doanh và trí tuệ quản trị, để mỗi thế hệ doanh nhân mới đều biết mình đang nối tiếp một dòng chảy thiêng liêng. 5. Không có điểm đến cuối cùng – chỉ có sự mở rộng vô tận Một tổ chức trường tồn luôn coi mọi thành công hôm nay chỉ là nền tảng cho ngày mai. HNI không đặt mục tiêu “đi xa đến đâu”, mà đặt câu hỏi: “Chúng ta còn có thể tốt hơn, sáng hơn, và nhân văn hơn đến mức nào?” Chính câu hỏi này giữ cho cộng đồng không bao giờ ngủ quên, không dừng lại trong tự mãn, mà tiếp tục mở rộng: Về không gian – lan tỏa toàn cầu, Về chiều sâu – đào luyện nội tâm doanh nhân, Về tầm ảnh hưởng – góp phần thay đổi nền kinh tế nhân loại.
    Love
    Like
    Wow
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11 - B7
    CHƯƠNG 43: NIỀM TIN TRONG VIỆC CHỮA LÀNH VÀ HÒA BÌNH

    MỞ ĐẦU: NIỀM TIN – DÒNG SUỐI CHỮA LÀNH

    Trong cuộc sống, không ai tránh khỏi những vết thương – có khi là nỗi đau thể xác, có khi là sự mất mát tinh thần, cũng có lúc là vết thương tập thể của cả một dân tộc. Để vượt qua, con người cần một sức mạnh không chỉ đến từ y học hay từ sự an ủi, mà còn từ một năng lực vô hình nhưng mãnh liệt: niềm tin.

    Niềm tin giúp người bệnh vững tâm để cơ thể phục hồi. Niềm tin giúp con người đứng lên sau khổ đau, tìm lại ý nghĩa cuộc đời. Và cao hơn hết, niềm tin giúp xây dựng hòa bình – nơi con người thôi thù hận, mở lòng thứ tha và cùng nhau dựng lại thế giới.

    1. NIỀM TIN VÀ KHẢ NĂNG CHỮA LÀNH

    Nhiều nghiên cứu khoa học cho thấy, tâm lý tích cực và niềm tin mạnh mẽ vào khả năng hồi phục có tác động rất lớn đến quá trình chữa bệnh.

    Y học hiện đại: Nhiều bác sĩ thừa nhận rằng khi bệnh nhân tin tưởng vào phác đồ điều trị và tin vào khả năng tự chữa lành, tỉ lệ hồi phục nhanh hơn.

    Hiệu ứng giả dược (Placebo): Trong nhiều thử nghiệm, chỉ cần tin rằng mình đang uống thuốc hiệu quả, bệnh nhân cũng cảm thấy bớt đau và có tiến triển thật.

    Tâm linh và niềm tin: Những người có đời sống tâm linh mạnh mẽ thường có sức chịu đựng và khả năng hồi phục sau bệnh tật hoặc tai ương tốt hơn.

    Như vậy, niềm tin giống như “chất xúc tác vô hình”, giúp cơ thể, tinh thần và tâm hồn con người vận hành hài hòa hơn.

    2. CHỮA LÀNH TINH THẦN BẰNG NIỀM TIN

    Không chỉ chữa lành thân xác, niềm tin còn là liều thuốc quý giá cho tinh thần.

    Người mất đi người thân vẫn tìm thấy lý do để sống, bởi họ tin rằng sự hiện diện của mình còn có ích cho gia đình.

    Người thất bại trong kinh doanh đứng dậy làm lại, bởi họ tin rằng thử thách chỉ là bước đệm để trưởng thành.

    Người rơi vào khủng hoảng tâm lý tìm lại thăng bằng, bởi họ tin rằng bóng tối nào cũng có bình minh phía sau.

    Một niềm tin nhỏ bé có thể kéo một con người ra khỏi vực sâu tuyệt vọng. Nó là sợi dây níu giữ hy vọng, là ánh sáng le lói trong đêm
    HNI 3-11 - B7 💥💥💥 CHƯƠNG 43: NIỀM TIN TRONG VIỆC CHỮA LÀNH VÀ HÒA BÌNH MỞ ĐẦU: NIỀM TIN – DÒNG SUỐI CHỮA LÀNH Trong cuộc sống, không ai tránh khỏi những vết thương – có khi là nỗi đau thể xác, có khi là sự mất mát tinh thần, cũng có lúc là vết thương tập thể của cả một dân tộc. Để vượt qua, con người cần một sức mạnh không chỉ đến từ y học hay từ sự an ủi, mà còn từ một năng lực vô hình nhưng mãnh liệt: niềm tin. Niềm tin giúp người bệnh vững tâm để cơ thể phục hồi. Niềm tin giúp con người đứng lên sau khổ đau, tìm lại ý nghĩa cuộc đời. Và cao hơn hết, niềm tin giúp xây dựng hòa bình – nơi con người thôi thù hận, mở lòng thứ tha và cùng nhau dựng lại thế giới. 1. NIỀM TIN VÀ KHẢ NĂNG CHỮA LÀNH Nhiều nghiên cứu khoa học cho thấy, tâm lý tích cực và niềm tin mạnh mẽ vào khả năng hồi phục có tác động rất lớn đến quá trình chữa bệnh. Y học hiện đại: Nhiều bác sĩ thừa nhận rằng khi bệnh nhân tin tưởng vào phác đồ điều trị và tin vào khả năng tự chữa lành, tỉ lệ hồi phục nhanh hơn. Hiệu ứng giả dược (Placebo): Trong nhiều thử nghiệm, chỉ cần tin rằng mình đang uống thuốc hiệu quả, bệnh nhân cũng cảm thấy bớt đau và có tiến triển thật. Tâm linh và niềm tin: Những người có đời sống tâm linh mạnh mẽ thường có sức chịu đựng và khả năng hồi phục sau bệnh tật hoặc tai ương tốt hơn. Như vậy, niềm tin giống như “chất xúc tác vô hình”, giúp cơ thể, tinh thần và tâm hồn con người vận hành hài hòa hơn. 2. CHỮA LÀNH TINH THẦN BẰNG NIỀM TIN Không chỉ chữa lành thân xác, niềm tin còn là liều thuốc quý giá cho tinh thần. Người mất đi người thân vẫn tìm thấy lý do để sống, bởi họ tin rằng sự hiện diện của mình còn có ích cho gia đình. Người thất bại trong kinh doanh đứng dậy làm lại, bởi họ tin rằng thử thách chỉ là bước đệm để trưởng thành. Người rơi vào khủng hoảng tâm lý tìm lại thăng bằng, bởi họ tin rằng bóng tối nào cũng có bình minh phía sau. Một niềm tin nhỏ bé có thể kéo một con người ra khỏi vực sâu tuyệt vọng. Nó là sợi dây níu giữ hy vọng, là ánh sáng le lói trong đêm
    Love
    Like
    Sad
    4
    0 Comments 0 Shares