• HNI 4/11: Bài thơ Chương 28: KINH TẾ LÒNG TIN – SỨC MẠNH VÔ HÌNH TẠO NÊN CỦA CẢI
    (Bài thơ của HenryLe – Lê Đình Hải)
    Lòng tin là mạch ngầm chảy trong kinh tế,
    Không thấy hình, nhưng cảm được bằng tim.
    Khi con người mở lòng với nhau từng chút,
    Của cải nảy sinh từ một niềm tin.
    Không hợp đồng nào bền hơn chữ tín,
    Không ngân hàng nào giữ được niềm tin.
    Một lời hứa, một ánh mắt chân thành,
    Còn quý hơn ngàn vàng, bạc, đá.
    Thị trường lung linh giữa dòng nhân nghĩa,
    Kẻ cho đi là người giàu trước tiên.
    Niềm tin được nhân lên theo từng cử chỉ,
    Một nụ cười thay cả vốn đầu tiên.
    Kinh tế không khởi đi từ con số,
    Mà từ lòng người biết giữ đạo trung.
    Người tin người, xã hội nảy nở,
    Thị trường mở rộng – lòng người bao dung.
    Có những giao kèo chẳng cần giấy bút,
    Vẫn vững bền qua tháng năm dài.
    Bởi giá trị không nằm trong vật chất,
    Mà trong niềm tin – ánh sáng tương lai.
    Khi lòng tin mất, mọi thứ sụp đổ,
    Dù nhà cao cũng hóa tro tàn.
    Khi lòng tin sáng, dân vui, nước mạnh,
    Thương trường hóa đạo – lợi hòa cùng san.
    Doanh nghiệp nào xây trên chữ tín,
    Như cây tùng bén rễ sâu xa.
    Qua bão tố vẫn hiên ngang đứng vững,
    Nhờ niềm tin của khách, của nhà.
    Người lãnh đạo không chỉ giỏi kế toán,
    Mà giỏi dựng lòng người như dựng thành quách.
    Một lời sai, mất cả niềm tin,
    Một hành động thật, giữ ngàn năm vững chắc.
    Lòng tin – dòng sông không thể đắp đập,
    Càng cho đi, càng thêm dồi dào.
    Ai sống thật, dân thương, nước trọng,
    Kẻ gian dối, dẫu giàu cũng lao đao.
    Nền kinh tế không chỉ là con số,
    Mà là tương giao của nhân tâm.
    Mỗi giao dịch là một lời cam kết,
    Mỗi hợp tác là một niềm tin thầm.
    Từ chợ quê đến thương trường quốc tế,
    Từ người nông dân đến doanh nhân lớn,
    Niềm tin vẫn là đồng tiền chung nhất,
    Không in được – chỉ trao bằng lòng người.
    Ngân hàng lòng tin mở ra không khóa,
    Không cần bảo hiểm, vẫn an toàn.
    Ai gửi thiện tâm vào đời mỗi sáng,
    Tối về thu gặt phúc vô vàn.
    Một quốc gia mạnh là quốc gia có tín,
    Giữa dân với dân, giữa chính quyền và dân.
    Không cần tuyên ngôn, không cần khẩu hiệu,
    Chỉ cần sống thật – tin lại nhân tâm.
    Lòng tin là đạo, là hồn kinh tế,
    Là nhịp cầu nối lại thế gian.
    Không ai cô độc khi còn tin yêu,
    Không xã hội nào nghèo nếu người còn nhân.
    Khi đồng tiền đi cùng đạo nghĩa,
    Khi thương trường gắn với lẽ công,
    Thì lòng tin sẽ hóa thành của cải,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 28: KINH TẾ LÒNG TIN – SỨC MẠNH VÔ HÌNH TẠO NÊN CỦA CẢI (Bài thơ của HenryLe – Lê Đình Hải) Lòng tin là mạch ngầm chảy trong kinh tế, Không thấy hình, nhưng cảm được bằng tim. Khi con người mở lòng với nhau từng chút, Của cải nảy sinh từ một niềm tin. Không hợp đồng nào bền hơn chữ tín, Không ngân hàng nào giữ được niềm tin. Một lời hứa, một ánh mắt chân thành, Còn quý hơn ngàn vàng, bạc, đá. Thị trường lung linh giữa dòng nhân nghĩa, Kẻ cho đi là người giàu trước tiên. Niềm tin được nhân lên theo từng cử chỉ, Một nụ cười thay cả vốn đầu tiên. Kinh tế không khởi đi từ con số, Mà từ lòng người biết giữ đạo trung. Người tin người, xã hội nảy nở, Thị trường mở rộng – lòng người bao dung. Có những giao kèo chẳng cần giấy bút, Vẫn vững bền qua tháng năm dài. Bởi giá trị không nằm trong vật chất, Mà trong niềm tin – ánh sáng tương lai. Khi lòng tin mất, mọi thứ sụp đổ, Dù nhà cao cũng hóa tro tàn. Khi lòng tin sáng, dân vui, nước mạnh, Thương trường hóa đạo – lợi hòa cùng san. Doanh nghiệp nào xây trên chữ tín, Như cây tùng bén rễ sâu xa. Qua bão tố vẫn hiên ngang đứng vững, Nhờ niềm tin của khách, của nhà. Người lãnh đạo không chỉ giỏi kế toán, Mà giỏi dựng lòng người như dựng thành quách. Một lời sai, mất cả niềm tin, Một hành động thật, giữ ngàn năm vững chắc. Lòng tin – dòng sông không thể đắp đập, Càng cho đi, càng thêm dồi dào. Ai sống thật, dân thương, nước trọng, Kẻ gian dối, dẫu giàu cũng lao đao. Nền kinh tế không chỉ là con số, Mà là tương giao của nhân tâm. Mỗi giao dịch là một lời cam kết, Mỗi hợp tác là một niềm tin thầm. Từ chợ quê đến thương trường quốc tế, Từ người nông dân đến doanh nhân lớn, Niềm tin vẫn là đồng tiền chung nhất, Không in được – chỉ trao bằng lòng người. Ngân hàng lòng tin mở ra không khóa, Không cần bảo hiểm, vẫn an toàn. Ai gửi thiện tâm vào đời mỗi sáng, Tối về thu gặt phúc vô vàn. Một quốc gia mạnh là quốc gia có tín, Giữa dân với dân, giữa chính quyền và dân. Không cần tuyên ngôn, không cần khẩu hiệu, Chỉ cần sống thật – tin lại nhân tâm. Lòng tin là đạo, là hồn kinh tế, Là nhịp cầu nối lại thế gian. Không ai cô độc khi còn tin yêu, Không xã hội nào nghèo nếu người còn nhân. Khi đồng tiền đi cùng đạo nghĩa, Khi thương trường gắn với lẽ công, Thì lòng tin sẽ hóa thành của cải,
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 1:
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ,
    Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
    HNI 4/11: 📕 Bài thơ chương 1: BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ, Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 29:
    Chương 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Giữa thương trường đầy sóng gió,
    Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian.
    Không mang gươm, mang súng, mang quyền,
    Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới.
    Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi,
    Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương.
    Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện,
    Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng.
    Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng,
    Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế.
    Họ không chỉ xây nhà máy, công ty,
    Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời.
    Một doanh nhân thật sự,
    Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín.
    Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng,
    Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn.
    Khi họ bước vào thương trường,
    Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối.
    Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính,
    Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm.
    Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh,
    Mà là kết quả của phụng sự chân thành.
    Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua,
    Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả.
    Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều,
    Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống.
    Từ cách đối đãi với nhân viên,
    Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc.
    Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý,
    Dù là công nhân hay người quét rác.
    Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung,
    Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước.
    Thương trường – không còn là nơi đấu đá,
    Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân.
    Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu,
    Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian.
    Những doanh nhân như thế,
    Không cần tượng đài, không cần ca ngợi.
    Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ,
    Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn.
    Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu,
    Mà là lan tỏa, là cùng người khác đi lên.
    Họ không tích trữ – họ truyền dòng,
    Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm.
    Một ngày nào đó, thế giới sẽ thay đổi,
    Khi thương trường không còn chỗ cho gian manh.
    Khi doanh nhân không chỉ làm kinh tế,
    Mà là người kiến tạo đạo lý của tương lai.
    Ánh sáng – không bao giờ tắt,
    Vì nó được thắp bằng lòng nhân không đổi.
    Doanh nhân Ánh Sáng – chính là ngọn đèn,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ chương 29: Chương 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa thương trường đầy sóng gió, Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian. Không mang gươm, mang súng, mang quyền, Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới. Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi, Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương. Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện, Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng. Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng, Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế. Họ không chỉ xây nhà máy, công ty, Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời. Một doanh nhân thật sự, Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín. Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng, Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn. Khi họ bước vào thương trường, Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối. Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính, Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm. Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh, Mà là kết quả của phụng sự chân thành. Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua, Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả. Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều, Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống. Từ cách đối đãi với nhân viên, Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc. Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý, Dù là công nhân hay người quét rác. Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung, Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước. Thương trường – không còn là nơi đấu đá, Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân. Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu, Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian. Những doanh nhân như thế, Không cần tượng đài, không cần ca ngợi. Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ, Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn. Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu, Mà là lan tỏa, là cùng người khác đi lên. Họ không tích trữ – họ truyền dòng, Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm. Một ngày nào đó, thế giới sẽ thay đổi, Khi thương trường không còn chỗ cho gian manh. Khi doanh nhân không chỉ làm kinh tế, Mà là người kiến tạo đạo lý của tương lai. Ánh sáng – không bao giờ tắt, Vì nó được thắp bằng lòng nhân không đổi. Doanh nhân Ánh Sáng – chính là ngọn đèn,
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 2:
    LINH HỒN DÂN TỘC – NĂNG LƯỢNG VÔ HÌNH CỦA LÒNG DÂN
    Có một dòng sông không chảy bằng nước,
    Mà chảy bằng ký ức của bao thế hệ người.
    Dòng sông ấy tên là Linh hồn Dân tộc,
    Thấm vào đất, hòa vào trời, và cháy trong tim mỗi người.
    Không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng cảm,
    Như hơi ấm mẹ ru khi đêm về tĩnh lặng.
    Là tiếng trống làng, tiếng mõ chùa, tiếng hò mái nhịp,
    Là mạch sống ẩn sâu, không bao giờ tắt.
    Linh hồn dân tộc không nằm trong sử sách,
    Mà trong giọt mồ hôi, trong giọt lệ người dân.
    Trong tiếng cày xới đất, tiếng trẻ con cười,
    Và trong sự kiên cường không lùi bước trước bão giông.
    Dân tộc sống không chỉ bằng cơm gạo,
    Mà bằng niềm tin, bằng nghĩa đồng bào.
    Khi đất nước nguy nan, lòng dân là thành lũy,
    Không ai ra lệnh – mà muôn triệu tim cùng vang.
    Linh hồn ấy không chết, chỉ chuyển dạng,
    Từ kháng chiến đến hòa bình, vẫn thắp sáng niềm tin.
    Từ mái tranh nghèo đến đô thành rực rỡ,
    Vẫn cùng chung một mạch khí thiêng liêng.
    Có những điều không thể đo bằng máy,
    Nhưng ta biết – nó có thật trong tim.
    Đó là năng lượng vô hình của lòng dân,
    Thứ sức mạnh làm run sợ cả bạo quyền và thời gian.
    Khi lòng dân đồng thanh, Trời cũng thuận,
    Khi lòng dân chia rẽ, Trời cũng buồn.
    Bởi Trời đâu ở xa trong mây khói,
    Mà ở chính trong ý chí của muôn người.
    Linh hồn dân tộc là hạt giống bất tử,
    Truyền qua bao thế hệ chẳng phai mờ.
    Dù thân xác người có tan cùng cát bụi,
    Tinh thần Việt vẫn bay như gió giữa muôn phương.
    Đó là khí phách của kẻ không khuất phục,
    Là từ bi của người biết thương người.
    Là dám đứng dậy khi bị đè nén,
    Và biết cúi đầu trước Đạo Trời bao la.
    Không cần tôn vinh bằng tượng đài hay khẩu hiệu,
    Chỉ cần sống đúng với lẽ người.
    Thì từng hành động nhỏ, từng nụ cười, lời nói,
    Cũng góp thêm năng lượng cho linh hồn dân tộc lớn lên.
    Khi một người quên nguồn cội, dân tộc yếu,
    Khi một người giữ được gốc, nước mạnh thêm.
    Vì sức mạnh thật không nằm trong vũ khí,
    Mà trong niềm tin và tình thương giữa con người.
    Hỡi ai đang sống giữa thời đại mới,
    Đừng để linh hồn dân tộc hóa thành tro.
    Hãy thổi vào nó hơi thở của trí tuệ,
    Để lòng dân lại sáng như thuở hồng hoang.
    Linh hồn ấy là Trời trong người Việt,
    Là Đạo trong lòng đất nước ngàn năm.
    Ai hiểu được, sẽ không bao giờ mất gốc,
    Vì trong chính mình – có cả quê hương đang sống.
    HNI 4/11: 📕Bài thơ chương 2: LINH HỒN DÂN TỘC – NĂNG LƯỢNG VÔ HÌNH CỦA LÒNG DÂN Có một dòng sông không chảy bằng nước, Mà chảy bằng ký ức của bao thế hệ người. Dòng sông ấy tên là Linh hồn Dân tộc, Thấm vào đất, hòa vào trời, và cháy trong tim mỗi người. Không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng cảm, Như hơi ấm mẹ ru khi đêm về tĩnh lặng. Là tiếng trống làng, tiếng mõ chùa, tiếng hò mái nhịp, Là mạch sống ẩn sâu, không bao giờ tắt. Linh hồn dân tộc không nằm trong sử sách, Mà trong giọt mồ hôi, trong giọt lệ người dân. Trong tiếng cày xới đất, tiếng trẻ con cười, Và trong sự kiên cường không lùi bước trước bão giông. Dân tộc sống không chỉ bằng cơm gạo, Mà bằng niềm tin, bằng nghĩa đồng bào. Khi đất nước nguy nan, lòng dân là thành lũy, Không ai ra lệnh – mà muôn triệu tim cùng vang. Linh hồn ấy không chết, chỉ chuyển dạng, Từ kháng chiến đến hòa bình, vẫn thắp sáng niềm tin. Từ mái tranh nghèo đến đô thành rực rỡ, Vẫn cùng chung một mạch khí thiêng liêng. Có những điều không thể đo bằng máy, Nhưng ta biết – nó có thật trong tim. Đó là năng lượng vô hình của lòng dân, Thứ sức mạnh làm run sợ cả bạo quyền và thời gian. Khi lòng dân đồng thanh, Trời cũng thuận, Khi lòng dân chia rẽ, Trời cũng buồn. Bởi Trời đâu ở xa trong mây khói, Mà ở chính trong ý chí của muôn người. Linh hồn dân tộc là hạt giống bất tử, Truyền qua bao thế hệ chẳng phai mờ. Dù thân xác người có tan cùng cát bụi, Tinh thần Việt vẫn bay như gió giữa muôn phương. Đó là khí phách của kẻ không khuất phục, Là từ bi của người biết thương người. Là dám đứng dậy khi bị đè nén, Và biết cúi đầu trước Đạo Trời bao la. Không cần tôn vinh bằng tượng đài hay khẩu hiệu, Chỉ cần sống đúng với lẽ người. Thì từng hành động nhỏ, từng nụ cười, lời nói, Cũng góp thêm năng lượng cho linh hồn dân tộc lớn lên. Khi một người quên nguồn cội, dân tộc yếu, Khi một người giữ được gốc, nước mạnh thêm. Vì sức mạnh thật không nằm trong vũ khí, Mà trong niềm tin và tình thương giữa con người. Hỡi ai đang sống giữa thời đại mới, Đừng để linh hồn dân tộc hóa thành tro. Hãy thổi vào nó hơi thở của trí tuệ, Để lòng dân lại sáng như thuở hồng hoang. Linh hồn ấy là Trời trong người Việt, Là Đạo trong lòng đất nước ngàn năm. Ai hiểu được, sẽ không bao giờ mất gốc, Vì trong chính mình – có cả quê hương đang sống.
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11:Bài thơ chương 27:
    Kinh tế vị nhân sinh – kinh doanh vì con người
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Không phải mọi đồng tiền đều sáng,
    Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi.
    Có những đồng được tạo ra từ tình thương,
    Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ.
    Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận,
    Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian.
    Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng,
    Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại.
    Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn,
    Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị.
    Họ không xem con người là “nguồn lực”,
    Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này.
    Một nền kinh tế vị nhân sinh,
    Không đo bằng GDP hay cổ tức,
    Mà bằng phẩm giá của từng lao động,
    Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình.
    Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa,
    Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người.
    Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số,
    Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa.
    Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả,
    Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên.
    Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái,
    Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương.
    Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt,
    Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa.
    Thay vì giấu đi bí mật,
    Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn.
    Một công ty sống vì cộng đồng,
    Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng.
    Vì lòng dân chính là tấm khiên,
    Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất.
    Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng,
    Không ra lệnh mà truyền cảm hứng.
    Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ,
    Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ.
    Kinh tế vị nhân sinh –
    Là con đường nhân loại đang tìm về.
    Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu,
    Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau.
    Hcoin – nếu được sinh ra cho con người,
    Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính.
    Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc,
    Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương.
    Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy,
    Kinh tế sẽ không còn là áp lực, mà là niềm vui.
    Kinh doanh sẽ không còn là chiến trường,
    Mà là cánh đồng – nơi nhân loại cùng gieo mầm hạnh phúc.
    HNI 4/11:📕Bài thơ chương 27: Kinh tế vị nhân sinh – kinh doanh vì con người (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Không phải mọi đồng tiền đều sáng, Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi. Có những đồng được tạo ra từ tình thương, Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ. Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận, Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian. Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng, Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại. Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn, Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị. Họ không xem con người là “nguồn lực”, Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này. Một nền kinh tế vị nhân sinh, Không đo bằng GDP hay cổ tức, Mà bằng phẩm giá của từng lao động, Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình. Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa, Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người. Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số, Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa. Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả, Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên. Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái, Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương. Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt, Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa. Thay vì giấu đi bí mật, Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn. Một công ty sống vì cộng đồng, Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng. Vì lòng dân chính là tấm khiên, Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất. Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng, Không ra lệnh mà truyền cảm hứng. Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ, Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ. Kinh tế vị nhân sinh – Là con đường nhân loại đang tìm về. Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu, Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau. Hcoin – nếu được sinh ra cho con người, Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính. Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc, Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương. Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy, Kinh tế sẽ không còn là áp lực, mà là niềm vui. Kinh doanh sẽ không còn là chiến trường, Mà là cánh đồng – nơi nhân loại cùng gieo mầm hạnh phúc.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 3:
    Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo
    Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
    Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
    Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
    Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
    Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
    Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
    Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
    Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
    Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
    Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
    Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
    Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
    Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
    Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
    Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
    Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
    Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
    Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
    Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
    Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
    Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
    Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
    Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
    Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
    Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
    Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
    Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
    Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
    Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
    Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
    Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
    Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
    Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
    Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
    Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
    Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.
    HNI 4/11: Bài thơ chương 3: Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng. Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế. Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn. Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt. Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng. Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe. Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống. Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian. Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người. Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình. Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm. Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng. Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ. Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin. Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời. Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời. Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không. Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới. Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức. Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời. Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian. Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế. Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm. Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội. Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng. Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính. Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh. Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời. Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một. Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo. Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành. Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại. Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói. Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca. Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn. Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 4:
    Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt
    Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm.
    Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời.
    Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về.
    Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc.
    Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt.
    Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông.
    Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt.
    Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời.
    Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng.
    Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng.
    Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ.
    Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng.
    Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân.
    Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện.
    Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất.
    Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân.
    Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước.
    Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông.
    Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi.
    Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt.
    Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất.
    Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên.
    Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày.
    Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa.
    Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng.
    Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời.
    Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời.
    Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố.
    Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên.
    Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước.
    Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam.
    Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt.
    Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ.
    Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ.
    Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương.
    Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
    HNI 4/11: 📕 Bài thơ chương 4: Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm. Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời. Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về. Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc. Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt. Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông. Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt. Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời. Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng. Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng. Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ. Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng. Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân. Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện. Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất. Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân. Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước. Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông. Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi. Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt. Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất. Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên. Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày. Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa. Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng. Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời. Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời. Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố. Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên. Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước. Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam. Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt. Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ. Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ. Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương. Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11
    Bài thơ chương 27:
    Kinh tế vị nhân sinh – kinh doanh vì con người
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Không phải mọi đồng tiền đều sáng,
    Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi.
    Có những đồng được tạo ra từ tình thương,
    Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ.
    Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận,
    Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian.
    Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng,
    Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại.
    Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn,
    Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị.
    Họ không xem con người là “nguồn lực”,
    Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này.
    Một nền kinh tế vị nhân sinh,
    Không đo bằng GDP hay cổ tức,
    Mà bằng phẩm giá của từng lao động,
    Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình.
    Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa,
    Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người.
    Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số,
    Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa.
    Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả,
    Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên.
    Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái,
    Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương.
    Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt,
    Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa.
    Thay vì giấu đi bí mật,
    Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn.
    Một công ty sống vì cộng đồng,
    Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng.
    Vì lòng dân chính là tấm khiên,
    Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất.
    Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng,
    Không ra lệnh mà truyền cảm hứng.
    Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ,
    Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ.
    Kinh tế vị nhân sinh –
    Là con đường nhân loại đang tìm về.
    Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu,
    Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau.
    Hcoin – nếu được sinh ra cho con người,
    Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính.
    Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc,
    Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương.
    Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy,
    Kinh tế sẽ không còn là áp lực, mà là niềm vui.
    Kinh doanh sẽ không còn là chiến trường,
    Mà là cánh đồng – nơi nhân loại cùng gieo mầm hạnh phúc.
    Đọc thêm
    HNI 4/11 Bài thơ chương 27: Kinh tế vị nhân sinh – kinh doanh vì con người (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Không phải mọi đồng tiền đều sáng, Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi. Có những đồng được tạo ra từ tình thương, Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ. Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận, Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian. Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng, Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại. Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn, Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị. Họ không xem con người là “nguồn lực”, Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này. Một nền kinh tế vị nhân sinh, Không đo bằng GDP hay cổ tức, Mà bằng phẩm giá của từng lao động, Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình. Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa, Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người. Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số, Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa. Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả, Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên. Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái, Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương. Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt, Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa. Thay vì giấu đi bí mật, Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn. Một công ty sống vì cộng đồng, Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng. Vì lòng dân chính là tấm khiên, Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất. Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng, Không ra lệnh mà truyền cảm hứng. Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ, Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ. Kinh tế vị nhân sinh – Là con đường nhân loại đang tìm về. Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu, Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau. Hcoin – nếu được sinh ra cho con người, Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính. Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc, Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương. Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy, Kinh tế sẽ không còn là áp lực, mà là niềm vui. Kinh doanh sẽ không còn là chiến trường, Mà là cánh đồng – nơi nhân loại cùng gieo mầm hạnh phúc. Đọc thêm
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: 📕 Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11
    Bài thơ chương 29:
    Chương 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Giữa thương trường đầy sóng gió,
    Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian.
    Không mang gươm, mang súng, mang quyền,
    Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới.
    Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi,
    Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương.
    Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện,
    Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng.
    Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng,
    Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế.
    Họ không chỉ xây nhà máy, công ty,
    Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời.
    Một doanh nhân thật sự,
    Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín.
    Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng,
    Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn.
    Khi họ bước vào thương trường,
    Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối.
    Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính,
    Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm.
    Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh,
    Mà là kết quả của phụng sự chân thành.
    Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua,
    Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả.
    Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều,
    Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống.
    Từ cách đối đãi với nhân viên,
    Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc.
    Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý,
    Dù là công nhân hay người quét rác.
    Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung,
    Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước.
    Thương trường – không còn là nơi đấu đá,
    Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân.
    Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu,
    Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian.
    Những doanh nhân như thế,
    Không cần tượng đài, không cần ca ngợi.
    Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ,
    Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn.
    Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu,
    Mà là lan tỏa, là cùng người khác đi lên.
    Họ không tích trữ – họ truyền dòng,
    Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm.
    Một ngày nào đó, thế giới sẽ thay đổi,
    Khi thương trường không còn chỗ cho gian manh.
    Khi doanh nhân không chỉ làm kinh tế,
    Mà là người kiến tạo đạo lý của tương lai.
    Ánh sáng – không bao giờ tắt,
    Vì nó được thắp bằng lòng nhân không đổi.
    Doanh nhân Ánh Sáng – chính là ngọn đèn,
    Đọc thêm
    HNI 4/11 Bài thơ chương 29: Chương 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa thương trường đầy sóng gió, Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian. Không mang gươm, mang súng, mang quyền, Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới. Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi, Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương. Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện, Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng. Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng, Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế. Họ không chỉ xây nhà máy, công ty, Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời. Một doanh nhân thật sự, Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín. Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng, Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn. Khi họ bước vào thương trường, Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối. Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính, Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm. Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh, Mà là kết quả của phụng sự chân thành. Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua, Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả. Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều, Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống. Từ cách đối đãi với nhân viên, Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc. Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý, Dù là công nhân hay người quét rác. Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung, Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước. Thương trường – không còn là nơi đấu đá, Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân. Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu, Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian. Những doanh nhân như thế, Không cần tượng đài, không cần ca ngợi. Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ, Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn. Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu, Mà là lan tỏa, là cùng người khác đi lên. Họ không tích trữ – họ truyền dòng, Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm. Một ngày nào đó, thế giới sẽ thay đổi, Khi thương trường không còn chỗ cho gian manh. Khi doanh nhân không chỉ làm kinh tế, Mà là người kiến tạo đạo lý của tương lai. Ánh sáng – không bao giờ tắt, Vì nó được thắp bằng lòng nhân không đổi. Doanh nhân Ánh Sáng – chính là ngọn đèn, Đọc thêm
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ