• HNI 4/11
    Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Đọc thêm
    HNI 4/11 Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông Đọc thêm
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 3:
    Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo
    Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
    Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
    Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
    Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
    Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
    Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
    Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
    Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
    Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
    Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
    Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
    Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
    Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
    Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
    Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
    Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
    Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
    Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
    Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
    Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
    Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
    Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
    Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
    Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
    Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
    Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
    Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
    Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
    Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
    Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
    Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
    Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
    Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
    Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
    Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
    Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.
    Đọc thêm
    HNI 4/11: Bài thơ chương 3: Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng. Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế. Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn. Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt. Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng. Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe. Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống. Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian. Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người. Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình. Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm. Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng. Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ. Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin. Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời. Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời. Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không. Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới. Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức. Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời. Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian. Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế. Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm. Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội. Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng. Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính. Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh. Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời. Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một. Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo. Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành. Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại. Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói. Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca. Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn. Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một. Đọc thêm
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: 📕 Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 4:
    Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt
    Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm.
    Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời.
    Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về.
    Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc.
    Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt.
    Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông.
    Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt.
    Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời.
    Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng.
    Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng.
    Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ.
    Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng.
    Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân.
    Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện.
    Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất.
    Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân.
    Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước.
    Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông.
    Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi.
    Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt.
    Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất.
    Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên.
    Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày.
    Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa.
    Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng.
    Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời.
    Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời.
    Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố.
    Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên.
    Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước.
    Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam.
    Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt.
    Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ.
    Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ.
    Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương.
    Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
    HNI 4/11: 📕 Bài thơ chương 4: Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm. Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời. Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về. Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc. Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt. Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông. Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt. Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời. Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng. Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng. Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ. Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng. Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân. Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện. Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất. Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân. Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước. Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông. Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi. Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt. Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất. Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên. Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày. Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa. Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng. Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời. Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời. Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố. Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên. Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước. Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam. Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt. Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ. Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ. Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương. Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4-11
    Bài Thơ Chương 5:“VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN”

    Ta từng nghĩ thế giới chật hẹp,
    Nhưng thật ra, tâm ta mới là chiếc lồng.
    Ta từng cố phá tường bên ngoài,
    Mà quên mất, chìa khóa nằm trong tim.

    Mỗi ý nghĩ là một bức tường nhỏ,
    Mỗi nỗi sợ là viên gạch ta tự đặt.
    Ta xây nhà tù bằng niềm tin hạn hẹp,
    Rồi cầu nguyện cho tự do.

    Vũ trụ cười, dịu dàng bảo:
    “Cánh cửa mở rồi – chỉ là ngươi chưa nhìn.”
    Giới hạn không thật –
    Nó sống bằng năng lượng của sự tin tưởng.

    Ta thôi sợ, bức tường tan,
    Thực tại mở ra như cánh đồng ánh sáng.
    Không còn trong – ngoài,
    Không còn trước – sau,
    Chỉ còn bây giờ – vô tận.

    Ta nhận ra, mình không phải người đi tìm,
    Mà là ánh sáng tự soi mình trong gương.
    Ta không cần “hơn”,
    Vì ta đã là tất cả.

    Khi tâm mở, năng lượng tràn,
    Thế giới cúi chào như người bạn cũ.
    Không còn “khả năng” hay “không thể”,
    Chỉ có dòng chảy đang gọi tên ta.

    Ta nhìn trời – bầu trời không biên,
    Ta nhắm mắt – vũ trụ trong tim mở rộng.
    Ta mỉm cười – và thấy rõ:
    Giới hạn chỉ tồn tại khi ta quên mình là Ai.

    Tự do không ở cuối con đường,
    Tự do là cách ta bước đi.
    Khi ta sống bằng tâm vô hạn,
    Mọi bước chân hóa phép màu.

    Ta chẳng còn tìm câu trả lời,
    Vì ta chính là câu hỏi và đáp án.
    Trong tĩnh lặng, ta nghe Vũ trụ nói khẽ:
    “Ngươi chưa từng bị giới hạn –
    Chỉ là ngươi từng tin như thế.”
    Đọc thêm
    HNI 4-11 Bài Thơ Chương 5:“VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN” Ta từng nghĩ thế giới chật hẹp, Nhưng thật ra, tâm ta mới là chiếc lồng. Ta từng cố phá tường bên ngoài, Mà quên mất, chìa khóa nằm trong tim. Mỗi ý nghĩ là một bức tường nhỏ, Mỗi nỗi sợ là viên gạch ta tự đặt. Ta xây nhà tù bằng niềm tin hạn hẹp, Rồi cầu nguyện cho tự do. Vũ trụ cười, dịu dàng bảo: “Cánh cửa mở rồi – chỉ là ngươi chưa nhìn.” Giới hạn không thật – Nó sống bằng năng lượng của sự tin tưởng. Ta thôi sợ, bức tường tan, Thực tại mở ra như cánh đồng ánh sáng. Không còn trong – ngoài, Không còn trước – sau, Chỉ còn bây giờ – vô tận. Ta nhận ra, mình không phải người đi tìm, Mà là ánh sáng tự soi mình trong gương. Ta không cần “hơn”, Vì ta đã là tất cả. Khi tâm mở, năng lượng tràn, Thế giới cúi chào như người bạn cũ. Không còn “khả năng” hay “không thể”, Chỉ có dòng chảy đang gọi tên ta. Ta nhìn trời – bầu trời không biên, Ta nhắm mắt – vũ trụ trong tim mở rộng. Ta mỉm cười – và thấy rõ: Giới hạn chỉ tồn tại khi ta quên mình là Ai. Tự do không ở cuối con đường, Tự do là cách ta bước đi. Khi ta sống bằng tâm vô hạn, Mọi bước chân hóa phép màu. Ta chẳng còn tìm câu trả lời, Vì ta chính là câu hỏi và đáp án. Trong tĩnh lặng, ta nghe Vũ trụ nói khẽ: “Ngươi chưa từng bị giới hạn – Chỉ là ngươi từng tin như thế.” Đọc thêm
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares