• Nhưng lòng chẳng thấy ngọt ngào,
    Nhà cao, của lớn – tim nào yên vui.
    Tăng trưởng nếu thiếu nụ cười,
    Khác chi ngọn lửa đốt đời vô minh.
    Hạnh phúc chẳng đến bởi mình,
    Mà do chia sẻ nghĩa tình cùng nhau.
    Một quốc gia muốn dài lâu,
    Đừng chỉ tính số, quên câu nhân từ.
    Tiền nhiều mà dạ chẳng dư,
    Là xây cung điện, nhưng hư nền lòng.
    Người dân chính gốc phúc trong,
    Công – thương – nông nghiệp cũng đồng an khang.
    Khi tâm sáng, đạo mở đàng,
    Kinh tế nở rộ, phúc vàng lan xa.
    Hạnh phúc là vốn bao la,
    Sinh ra từ Đạo, từ hoa nhân hòa.
    Không do tăng trưởng xông pha,
    Mà do thiện chí nở ra giữa đời.
    Khi dân biết sống vì người,
    Của cải tự đến, chẳng rơi chẳng tàn.
    Tăng trưởng chỉ đẹp khi toàn,
    Hài hòa vật chất cùng an nội hồn.
    Nếu chỉ đo lợi từng tôn,
    Mà quên lòng thiện – xã hội hóa sầu.
    Thì dù GDP cao lâu,
    Cũng là tháp cát – chẳng đầu chẳng chân.
    Hạnh phúc – tăng trưởng song hành,
    Như hai dòng nước hợp thành sông xuân.
    Một bên vật chất nuôi thân,
    Một bên tinh thần dưỡng phần nhân tâm.
    Khi tâm đủ sáng, trí tầm,
    Tăng trưởng hóa đạo – phúc thầm chảy ra.
    Một quốc gia muốn vươn xa,
    Phải gieo hạnh phúc, mới là thịnh sinh.
    Đọc thêm
    Nhưng lòng chẳng thấy ngọt ngào, Nhà cao, của lớn – tim nào yên vui. Tăng trưởng nếu thiếu nụ cười, Khác chi ngọn lửa đốt đời vô minh. Hạnh phúc chẳng đến bởi mình, Mà do chia sẻ nghĩa tình cùng nhau. Một quốc gia muốn dài lâu, Đừng chỉ tính số, quên câu nhân từ. Tiền nhiều mà dạ chẳng dư, Là xây cung điện, nhưng hư nền lòng. Người dân chính gốc phúc trong, Công – thương – nông nghiệp cũng đồng an khang. Khi tâm sáng, đạo mở đàng, Kinh tế nở rộ, phúc vàng lan xa. Hạnh phúc là vốn bao la, Sinh ra từ Đạo, từ hoa nhân hòa. Không do tăng trưởng xông pha, Mà do thiện chí nở ra giữa đời. Khi dân biết sống vì người, Của cải tự đến, chẳng rơi chẳng tàn. Tăng trưởng chỉ đẹp khi toàn, Hài hòa vật chất cùng an nội hồn. Nếu chỉ đo lợi từng tôn, Mà quên lòng thiện – xã hội hóa sầu. Thì dù GDP cao lâu, Cũng là tháp cát – chẳng đầu chẳng chân. Hạnh phúc – tăng trưởng song hành, Như hai dòng nước hợp thành sông xuân. Một bên vật chất nuôi thân, Một bên tinh thần dưỡng phần nhân tâm. Khi tâm đủ sáng, trí tầm, Tăng trưởng hóa đạo – phúc thầm chảy ra. Một quốc gia muốn vươn xa, Phải gieo hạnh phúc, mới là thịnh sinh. Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • Nhưng lòng chẳng thấy ngọt ngào,
    Nhà cao, của lớn – tim nào yên vui.
    Tăng trưởng nếu thiếu nụ cười,
    Khác chi ngọn lửa đốt đời vô minh.
    Hạnh phúc chẳng đến bởi mình,
    Mà do chia sẻ nghĩa tình cùng nhau.
    Một quốc gia muốn dài lâu,
    Đừng chỉ tính số, quên câu nhân từ.
    Tiền nhiều mà dạ chẳng dư,
    Là xây cung điện, nhưng hư nền lòng.
    Người dân chính gốc phúc trong,
    Công – thương – nông nghiệp cũng đồng an khang.
    Khi tâm sáng, đạo mở đàng,
    Kinh tế nở rộ, phúc vàng lan xa.
    Hạnh phúc là vốn bao la,
    Sinh ra từ Đạo, từ hoa nhân hòa.
    Không do tăng trưởng xông pha,
    Mà do thiện chí nở ra giữa đời.
    Khi dân biết sống vì người,
    Của cải tự đến, chẳng rơi chẳng tàn.
    Tăng trưởng chỉ đẹp khi toàn,
    Hài hòa vật chất cùng an nội hồn.
    Nếu chỉ đo lợi từng tôn,
    Mà quên lòng thiện – xã hội hóa sầu.
    Thì dù GDP cao lâu,
    Cũng là tháp cát – chẳng đầu chẳng chân.
    Hạnh phúc – tăng trưởng song hành,
    Như hai dòng nước hợp thành sông xuân.
    Một bên vật chất nuôi thân,
    Một bên tinh thần dưỡng phần nhân tâm.
    Khi tâm đủ sáng, trí tầm,
    Tăng trưởng hóa đạo – phúc thầm chảy ra.
    Một quốc gia muốn vươn xa,
    Phải gieo hạnh phúc, mới là thịnh sinh.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Nhưng lòng chẳng thấy ngọt ngào, Nhà cao, của lớn – tim nào yên vui. Tăng trưởng nếu thiếu nụ cười, Khác chi ngọn lửa đốt đời vô minh. Hạnh phúc chẳng đến bởi mình, Mà do chia sẻ nghĩa tình cùng nhau. Một quốc gia muốn dài lâu, Đừng chỉ tính số, quên câu nhân từ. Tiền nhiều mà dạ chẳng dư, Là xây cung điện, nhưng hư nền lòng. Người dân chính gốc phúc trong, Công – thương – nông nghiệp cũng đồng an khang. Khi tâm sáng, đạo mở đàng, Kinh tế nở rộ, phúc vàng lan xa. Hạnh phúc là vốn bao la, Sinh ra từ Đạo, từ hoa nhân hòa. Không do tăng trưởng xông pha, Mà do thiện chí nở ra giữa đời. Khi dân biết sống vì người, Của cải tự đến, chẳng rơi chẳng tàn. Tăng trưởng chỉ đẹp khi toàn, Hài hòa vật chất cùng an nội hồn. Nếu chỉ đo lợi từng tôn, Mà quên lòng thiện – xã hội hóa sầu. Thì dù GDP cao lâu, Cũng là tháp cát – chẳng đầu chẳng chân. Hạnh phúc – tăng trưởng song hành, Như hai dòng nước hợp thành sông xuân. Một bên vật chất nuôi thân, Một bên tinh thần dưỡng phần nhân tâm. Khi tâm đủ sáng, trí tầm, Tăng trưởng hóa đạo – phúc thầm chảy ra. Một quốc gia muốn vươn xa, Phải gieo hạnh phúc, mới là thịnh sinh. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    Haha
    9
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/T1ghGE7qJo4?si=8n7kKBQu_BhDwShb
    https://youtu.be/T1ghGE7qJo4?si=8n7kKBQu_BhDwShb
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 4-11

    Đề 1: Hãy nêu những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị béo phì
    Thực phẩm nên ăn:
    1. Rau xanh và trái cây ít đường: như rau cải, bí xanh, dưa leo, bưởi, táo, dâu tây giúp cung cấp chất xơ, vitamin và hỗ trợ giảm cân.
    2. Ngũ cốc nguyên hạt: như yến mạch, gạo lứt, hạt quinoa giúp tạo cảm giác no lâu và giảm hấp thu chất béo.
    3. Thịt nạc và cá: như ức gà, cá hồi, cá thu chứa protein tốt giúp duy trì cơ bắp khi giảm cân.
    4. Sữa chua không đường và các loại hạt: cung cấp lợi khuẩn, chất béo tốt cho tim mạch.
    5. Uống đủ nước: nước lọc, trà xanh giúp thanh lọc cơ thể và tăng trao đổi chất.
    Thực phẩm nên tránh:
    1. Đồ ăn nhanh và chiên rán nhiều dầu mỡ: như khoai tây chiên, gà rán, xúc xích gây tích tụ mỡ thừa.
    2. Đồ ngọt, bánh kẹo, nước ngọt có gas: chứa nhiều đường, dễ tăng cân nhanh.
    3. Tinh bột tinh chế: như bánh mì trắng, bún, phở làm tăng đường huyết nhanh.
    4. Thực phẩm chế biến sẵn: như xúc xích, đồ hộp, mì gói chứa nhiều muối và chất béo xấu.
    5. Rượu bia và đồ uống có cồn: cản trở quá trình chuyển hóa năng lượng, gây tích mỡ bụng.
    Lưu ý: Kết hợp chế độ ăn khoa học với vận động thể thao, ngủ đủ giấc và giữ tinh thần tích cực sẽ giúp kiểm soát cân nặng hiệu quả và phòng ngừa bệnh tật.

    Đề 2: Cảm nhận Chương 24 “Quản trị bằng ý thức – Lãnh đạo bằng tâm thức”

    (SÁCH TRẮNG: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21)

    Chương 24 đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc về tầm quan trọng của ý thức và tâm thức trong lãnh đạo hiện đại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kỹ năng quản trị mà còn nhấn mạnh yếu tố nội tâm của người lãnh đạo.
    Một người lãnh đạo thật sự không chỉ điều hành bằng lý trí, mà còn bằng trái tim và sự tỉnh thức. Khi ý thức được nâng cao, con người biết lắng nghe bản thân, thấu hiểu nhân viên và hành động vì lợi ích chung. Lãnh đạo bằng tâm thức là sự hòa quyện giữa trí tuệ, lòng nhân ái và tinh thần phụng sự – giúp tổ chức phát triển bền vững, hài hòa và đầy cảm hứng.
    CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 4-11 Đề 1: Hãy nêu những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị béo phì Thực phẩm nên ăn: 1. Rau xanh và trái cây ít đường: như rau cải, bí xanh, dưa leo, bưởi, táo, dâu tây giúp cung cấp chất xơ, vitamin và hỗ trợ giảm cân. 2. Ngũ cốc nguyên hạt: như yến mạch, gạo lứt, hạt quinoa giúp tạo cảm giác no lâu và giảm hấp thu chất béo. 3. Thịt nạc và cá: như ức gà, cá hồi, cá thu chứa protein tốt giúp duy trì cơ bắp khi giảm cân. 4. Sữa chua không đường và các loại hạt: cung cấp lợi khuẩn, chất béo tốt cho tim mạch. 5. Uống đủ nước: nước lọc, trà xanh giúp thanh lọc cơ thể và tăng trao đổi chất. Thực phẩm nên tránh: 1. Đồ ăn nhanh và chiên rán nhiều dầu mỡ: như khoai tây chiên, gà rán, xúc xích gây tích tụ mỡ thừa. 2. Đồ ngọt, bánh kẹo, nước ngọt có gas: chứa nhiều đường, dễ tăng cân nhanh. 3. Tinh bột tinh chế: như bánh mì trắng, bún, phở làm tăng đường huyết nhanh. 4. Thực phẩm chế biến sẵn: như xúc xích, đồ hộp, mì gói chứa nhiều muối và chất béo xấu. 5. Rượu bia và đồ uống có cồn: cản trở quá trình chuyển hóa năng lượng, gây tích mỡ bụng. Lưu ý: Kết hợp chế độ ăn khoa học với vận động thể thao, ngủ đủ giấc và giữ tinh thần tích cực sẽ giúp kiểm soát cân nặng hiệu quả và phòng ngừa bệnh tật. Đề 2: Cảm nhận Chương 24 “Quản trị bằng ý thức – Lãnh đạo bằng tâm thức” (SÁCH TRẮNG: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21) Chương 24 đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc về tầm quan trọng của ý thức và tâm thức trong lãnh đạo hiện đại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kỹ năng quản trị mà còn nhấn mạnh yếu tố nội tâm của người lãnh đạo. Một người lãnh đạo thật sự không chỉ điều hành bằng lý trí, mà còn bằng trái tim và sự tỉnh thức. Khi ý thức được nâng cao, con người biết lắng nghe bản thân, thấu hiểu nhân viên và hành động vì lợi ích chung. Lãnh đạo bằng tâm thức là sự hòa quyện giữa trí tuệ, lòng nhân ái và tinh thần phụng sự – giúp tổ chức phát triển bền vững, hài hòa và đầy cảm hứng.
    Like
    Love
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B21 BÀI THƠ CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)

    Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người,
    Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức.
    Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”,
    Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh.
    Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận,
    Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa.
    Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng,
    Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt.
    Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất,
    Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin.
    Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống,
    Và hạt nào cũng có thể trổ hoa.
    Người lãnh đạo không phải là ông chủ,
    Mà là người giữ lửa cho đại gia đình.
    Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh,
    Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào.
    Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô,
    Mà vì trái tim của những người đồng hành.
    Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền,
    Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng,
    Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy.
    Không ai đi làm chỉ để kiếm sống,
    Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn.
    Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp,
    Như sông hòa vào biển lớn bao la.
    Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo,
    Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người.
    Người nông dân, người thợ, người kỹ sư,
    Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận.
    Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”,
    Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ.
    Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên,
    Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn.
    Từ những đồntg Hcoin chảy qua tay người dân,
    Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự.
    Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân,
    Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống,
    Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau.
    Không cần những tòa nhà cao tầng,
    Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa.
    Không cần khẩu hiệu trên tường,
    Chỉ cần hành động thật giữa đời t
    HNI 4/11 - B21 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người, Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức. Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”, Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh. Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận, Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa. Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng, Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt. Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất, Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin. Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống, Và hạt nào cũng có thể trổ hoa. Người lãnh đạo không phải là ông chủ, Mà là người giữ lửa cho đại gia đình. Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh, Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào. Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô, Mà vì trái tim của những người đồng hành. Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền, Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng, Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy. Không ai đi làm chỉ để kiếm sống, Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn. Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp, Như sông hòa vào biển lớn bao la. Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo, Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người. Người nông dân, người thợ, người kỹ sư, Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận. Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”, Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ. Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên, Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn. Từ những đồntg Hcoin chảy qua tay người dân, Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự. Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân, Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau. Không cần những tòa nhà cao tầng, Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa. Không cần khẩu hiệu trên tường, Chỉ cần hành động thật giữa đời t
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B27 BÀI THƠ CHƯƠNG 23 : KHI LÒNG DÂN LY TÁN – KINH TẾ ĐÓNG BĂNG VÀ KHỦNG HOẢNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân chẳng còn tin,
    Dòng tiền hóa đá giữa miền gió đau.
    Phố phường lặng tiếng tiêu câu,
    Chợ xưa tàn lửa, nỗi sầu giăng giăng.
    Người lo giữ túi riêng mình,
    Quên đi nghĩa sống, nghĩa tình cộng sinh.
    Nước sông cạn giữa bình minh,
    Đất khô, ruộng nứt, gió rình mùa tang.
    Khi dân sợ hãi, hoang mang,
    Tiền như băng giá phủ ngang phúc lành.
    Lòng tham đắp núi chẳng thành,
    Chỉ còn vực thẳm, hồn quanh tối mù.
    Kẻ giàu xây ảo vọng thu,
    Người nghèo trông ngóng mùa xuân chẳng về.
    Công nhân thất nghiệp lê thê,
    Thương nhân bỏ phố, nhà quê rã rời.
    Ngân hàng khép cửa, tắt lời,
    Lãi vay đè nặng, khóc cười cùng nhau.
    Công trường trơ gạch phai màu,
    Đồng tiền rỉ sét – máu màu dân gian.
    Khi trên dối, dưới chẳng bàn,
    Niềm tin tan rã, phúc tàn chẳng lâu.
    Nhà vua mất nghĩa nhiệm cầu,
    Quốc gia nghiêng ngả, khổ sầu giăng giăng.
    Bởi lòng dân chính là năng,
    Là dòng huyết mạch, nuôi bằng niềm tin.
    Một khi đức cạn, tâm nghìn,
    Thì bao vàng bạc cũng chìm biển sâu.
    Kinh tế chẳng tự vững đâu,
    Nếu không Đạo sáng – nghĩa bầu dân sinh.
    Chỉ khi lòng hợp chí minh,
    Dòng tiền mới ấm, hóa thành phúc ân.
    Cho nên bài học nghìn lần,
    Dân tan – nước yếu, dân gần – nước an.
    Giữ cho tâm đạo vững vàng,
    Là xây nền phúc, cứu toàn muôn sinh.
    HNI 4/11 - B27 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 23 : KHI LÒNG DÂN LY TÁN – KINH TẾ ĐÓNG BĂNG VÀ KHỦNG HOẢNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng dân chẳng còn tin, Dòng tiền hóa đá giữa miền gió đau. Phố phường lặng tiếng tiêu câu, Chợ xưa tàn lửa, nỗi sầu giăng giăng. Người lo giữ túi riêng mình, Quên đi nghĩa sống, nghĩa tình cộng sinh. Nước sông cạn giữa bình minh, Đất khô, ruộng nứt, gió rình mùa tang. Khi dân sợ hãi, hoang mang, Tiền như băng giá phủ ngang phúc lành. Lòng tham đắp núi chẳng thành, Chỉ còn vực thẳm, hồn quanh tối mù. Kẻ giàu xây ảo vọng thu, Người nghèo trông ngóng mùa xuân chẳng về. Công nhân thất nghiệp lê thê, Thương nhân bỏ phố, nhà quê rã rời. Ngân hàng khép cửa, tắt lời, Lãi vay đè nặng, khóc cười cùng nhau. Công trường trơ gạch phai màu, Đồng tiền rỉ sét – máu màu dân gian. Khi trên dối, dưới chẳng bàn, Niềm tin tan rã, phúc tàn chẳng lâu. Nhà vua mất nghĩa nhiệm cầu, Quốc gia nghiêng ngả, khổ sầu giăng giăng. Bởi lòng dân chính là năng, Là dòng huyết mạch, nuôi bằng niềm tin. Một khi đức cạn, tâm nghìn, Thì bao vàng bạc cũng chìm biển sâu. Kinh tế chẳng tự vững đâu, Nếu không Đạo sáng – nghĩa bầu dân sinh. Chỉ khi lòng hợp chí minh, Dòng tiền mới ấm, hóa thành phúc ân. Cho nên bài học nghìn lần, Dân tan – nước yếu, dân gần – nước an. Giữ cho tâm đạo vững vàng, Là xây nền phúc, cứu toàn muôn sinh.
    Like
    Love
    Haha
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B22 BÀI THƠ CHƯƠNG 29:
    CHƯƠNG 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)

    Giữa thương trường đầy sóng gió,
    Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian.
    Không mang gươm, mang súng, mang quyền,
    Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới.
    Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi,
    Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương.
    Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện,
    Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng.
    Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng,
    Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế.
    Họ không chỉ xây nhà máy, công ty,
    Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời.
    Một doanh nhân thật sự,
    Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín.
    Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng,
    Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn.
    Khi họ bước vào thương trường,
    Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối.
    Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính,
    Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm.
    Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh,
    Mà là kết quả của phụng sự chân thành.
    Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua,
    Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả.
    Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều,
    Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống.
    Từ cách đối đãi với nhân viên,
    Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc.
    Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý,
    Dù là công nhân hay người quét rác.
    Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung,
    Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước.
    Thương trường – không còn là nơi đấu đá,
    Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân.
    Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu,
    Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian.
    Những doanh nhân như thế,
    Không cần tượng đài, không cần ca ngợi.
    Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ,
    Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn.
    Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu,
    Mà là lan tỏa, là cùng ngtười khác đi lên.
    Họ không tích trữ – họ truyền dòng,
    Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm.
    Một ngày nào đó,
    Đọc thêm
    HNI 4/11 - B22 BÀI THƠ CHƯƠNG 29: CHƯƠNG 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa thương trường đầy sóng gió, Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian. Không mang gươm, mang súng, mang quyền, Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới. Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi, Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương. Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện, Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng. Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng, Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế. Họ không chỉ xây nhà máy, công ty, Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời. Một doanh nhân thật sự, Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín. Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng, Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn. Khi họ bước vào thương trường, Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối. Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính, Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm. Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh, Mà là kết quả của phụng sự chân thành. Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua, Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả. Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều, Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống. Từ cách đối đãi với nhân viên, Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc. Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý, Dù là công nhân hay người quét rác. Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung, Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước. Thương trường – không còn là nơi đấu đá, Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân. Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu, Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian. Những doanh nhân như thế, Không cần tượng đài, không cần ca ngợi. Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ, Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn. Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu, Mà là lan tỏa, là cùng ngtười khác đi lên. Họ không tích trữ – họ truyền dòng, Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm. Một ngày nào đó, Đọc thêm
    Like
    Love
    Haha
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)

    Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người,
    Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức.
    Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”,
    Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh.
    Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận,
    Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa.
    Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng,
    Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt.
    Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất,
    Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin.
    Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống,
    Và hạt nào cũng có thể trổ hoa.
    Người lãnh đạo không phải là ông chủ,
    Mà là người giữ lửa cho đại gia đình.
    Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh,
    Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào.
    Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô,
    Mà vì trái tim của những người đồng hành.
    Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền,
    Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng,
    Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy.
    Không ai đi làm chỉ để kiếm sống,
    Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn.
    Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp,
    Như sông hòa vào biển lớn bao la.
    Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo,
    Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người.
    Người nông dân, người thợ, người kỹ sư,
    Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận.
    Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”,
    Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ.
    Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên,
    Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn.
    Từ những đồntg Hcoin chảy qua tay người dân,
    Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự.
    Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân,
    Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống,
    Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau.
    Không cần những tòa nhà cao tầng,
    Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa.
    Không cần khẩu hiệu trên tường,
    Chỉ cần hành động thật giữa đời t
    Đọc thêm
    HNI 4/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người, Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức. Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”, Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh. Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận, Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa. Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng, Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt. Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất, Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin. Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống, Và hạt nào cũng có thể trổ hoa. Người lãnh đạo không phải là ông chủ, Mà là người giữ lửa cho đại gia đình. Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh, Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào. Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô, Mà vì trái tim của những người đồng hành. Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền, Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng, Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy. Không ai đi làm chỉ để kiếm sống, Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn. Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp, Như sông hòa vào biển lớn bao la. Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo, Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người. Người nông dân, người thợ, người kỹ sư, Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận. Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”, Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ. Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên, Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn. Từ những đồntg Hcoin chảy qua tay người dân, Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự. Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân, Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau. Không cần những tòa nhà cao tầng, Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa. Không cần khẩu hiệu trên tường, Chỉ cần hành động thật giữa đời t Đọc thêm
    Love
    Like
    Haha
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B20 CHƯƠNG 9 : VĂN HOÁ LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG
    1. TỪ VÔ HÌNH ĐẾN HỮU HÌNH – HÀNH TRÌNH CỦA LINH HỒN DÂN TỘC
    Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh.
    Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng.
    Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình.
    2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng
    Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống.
    Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê
    HNI 4/11 - B20 🌺 CHƯƠNG 9 : VĂN HOÁ LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG 1. TỪ VÔ HÌNH ĐẾN HỮU HÌNH – HÀNH TRÌNH CỦA LINH HỒN DÂN TỘC Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh. Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng. Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình. 2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống. Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B23 BÀI THƠ CHƯƠNG 27 :
    KINH TẾ VỊ NHÂN SINH – KINH DOANH VÌ CON NGƯỜI
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Không phải mọi đồng tiền đều sáng,
    Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi.
    Có những đồng được tạo ra từ tình thương,
    Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ.
    Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận,
    Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian.
    Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng,
    Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại.
    Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn,
    Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị.
    Họ không xem con người là “nguồn lực”,
    Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này.
    Một nền kinh tế vị nhân sinh,
    Không đo bằng GDP hay cổ tức,
    Mà bằng phẩm giá của từng lao động,
    Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình.
    Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa,
    Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người.
    Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số,
    Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa.
    Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả,
    Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên.
    Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái,
    Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương.
    Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt,
    Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa.
    Thay vì giấu đi bí mật,
    Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn.
    Một công ty sống vì cộng đồng,
    Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng.
    Vì lòng dân chính là tấm khiên,
    Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất.
    Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng,
    Không ra lệnh mà truyền cảm hứng.
    Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ,
    Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ.
    Kinh tế vị nhân sinh –
    Là con đường nhân loại đang tìm về.
    Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu,
    Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau.
    Hcoin – nếu được sinh ra cho con người,
    Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính.
    Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc,
    Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương.
    Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy,
    Kinh tế sẽ không còn là áp
    Đọc thêm
    HNI 4/11 - B23 BÀI THƠ CHƯƠNG 27 : KINH TẾ VỊ NHÂN SINH – KINH DOANH VÌ CON NGƯỜI (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Không phải mọi đồng tiền đều sáng, Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi. Có những đồng được tạo ra từ tình thương, Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ. Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận, Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian. Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng, Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại. Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn, Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị. Họ không xem con người là “nguồn lực”, Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này. Một nền kinh tế vị nhân sinh, Không đo bằng GDP hay cổ tức, Mà bằng phẩm giá của từng lao động, Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình. Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa, Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người. Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số, Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa. Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả, Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên. Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái, Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương. Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt, Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa. Thay vì giấu đi bí mật, Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn. Một công ty sống vì cộng đồng, Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng. Vì lòng dân chính là tấm khiên, Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất. Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng, Không ra lệnh mà truyền cảm hứng. Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ, Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ. Kinh tế vị nhân sinh – Là con đường nhân loại đang tìm về. Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu, Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau. Hcoin – nếu được sinh ra cho con người, Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính. Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc, Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương. Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy, Kinh tế sẽ không còn là áp Đọc thêm
    Like
    Love
    Haha
    8
    0 Comments 0 Shares