• HNI 4/11 - B29 BÀI THƠ CHƯƠNG 21 :
    DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Dân là gốc của muôn dòng sinh khí,
    Không có dân, đất nước hóa cằn khô.
    Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở,
    Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo.
    Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu,
    Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin.
    Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ,
    Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh.
    Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó,
    Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên.
    Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ,
    Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên.
    Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu,
    Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày.
    Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp,
    Là khi quốc gia tự mở tương lai.
    Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ,
    Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường.
    Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo,
    Họ là trụ cột giữ vững quê hương.
    Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng,
    Dù ngân hàng vàng chất cao như non.
    Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy,
    Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son.
    Một quốc gia không thể nào thịnh vượng,
    Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe.
    Không có dân, chính sách là mảnh giấy,
    Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia.
    Dân là đất – để gieo hạt đổi mới,
    Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao.
    Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật,
    Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào.
    Hãy để dân tham gia điều họ sống,
    Được góp phần vào chính kế sinh nhai.
    Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa,
    Mà là bạn đồng hành của tương lai.
    Một khi dân được làm chủ cuộc sống,
    Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian.
    Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ,
    Đều là nơi thắp lửa Việt Nam.
    Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy,
    Mà xoay quanh giá trị thật – con người.
    Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị,
    Dân tự do, văn minh lại nở tươi.
    Dân là nước, nhà nước như con thuyền,
    Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng.
    Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch,
    Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng.
    Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”,
    Chỉ cần trao quyền để họ được làm.
    Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh,
    Quốc gia
    HNI 4/11 - B29 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 21 : DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Dân là gốc của muôn dòng sinh khí, Không có dân, đất nước hóa cằn khô. Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở, Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo. Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu, Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin. Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ, Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh. Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó, Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên. Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ, Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên. Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu, Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày. Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp, Là khi quốc gia tự mở tương lai. Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ, Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường. Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo, Họ là trụ cột giữ vững quê hương. Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng, Dù ngân hàng vàng chất cao như non. Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy, Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son. Một quốc gia không thể nào thịnh vượng, Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe. Không có dân, chính sách là mảnh giấy, Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia. Dân là đất – để gieo hạt đổi mới, Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao. Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật, Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào. Hãy để dân tham gia điều họ sống, Được góp phần vào chính kế sinh nhai. Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa, Mà là bạn đồng hành của tương lai. Một khi dân được làm chủ cuộc sống, Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian. Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ, Đều là nơi thắp lửa Việt Nam. Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy, Mà xoay quanh giá trị thật – con người. Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị, Dân tự do, văn minh lại nở tươi. Dân là nước, nhà nước như con thuyền, Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng. Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch, Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng. Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”, Chỉ cần trao quyền để họ được làm. Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh, Quốc gia
    Love
    Like
    Angry
    10
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/uFrtx5hM6oI?si=bHvBvAg9FfoMQ4zE
    https://youtu.be/uFrtx5hM6oI?si=bHvBvAg9FfoMQ4zE
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B30 CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HOÁ THỊNH VƯỢNG

    I. Doanh nghiệp không còn là nơi làm thuê, mà là nơi cùng nhau sống
    Từ thuở bình minh của nền công nghiệp, doanh nghiệp được sinh ra với một mục tiêu giản đơn: tối đa hóa lợi nhuận.
    Con người trở thành “nguồn lực lao động”, được tính bằng chi phí; khách hàng là “thị trường”, được đo bằng doanh thu; và xã hội là “môi trường bên ngoài”, chỉ được quan tâm khi có lợi cho thương hiệu.
    Cỗ máy kinh tế ấy vận hành bằng sự đánh đổi – của con người, của tự nhiên, và của chính linh hồn nhân loại.
    Nhưng rồi, khi khói bụi đô thị phủ kín mặt trời, khi những cuộc khủng hoảng niềm tin, sự cô đơn, và lối sống thực dụng làm rạn nứt xã hội – người ta nhận ra: doanh nghiệp không thể tách khỏi cộng đồng, bởi doanh nghiệp chính là một phần của cộng đồng.
    Nếu doanh nghiệp chỉ biết thu lợi mà không biết trao lại, nó sẽ tự cắt đi mạch máu nuôi chính mình.
    Nếu doanh nghiệp không kết nối với trái tim của con người, nó chỉ là vỏ xác của một cỗ máy vô hồn.
    Do đó, thế kỷ XXI mở ra một chương mới trong lịch sử kinh tế nhân loại: doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, nơi mỗi thành viên không còn là “nhân viên” mà là người đồng kiến tạo.
    Ở đó, lợi nhuận không còn là mục tiêu cuối cùng, mà là kết quả tự nhiên của giá trị chung được tạo ra.
    Một doanh nghiệp đích thực không còn chạy theo doanh thu, mà theo đuổi niềm tin, hạnh phúc và sự bền vững của lòng dân.

    II. Khi con người trở thành trung tâm, doanh nghiệp tìm lại linh hồn
    Doanh nghiệp vốn được tạo ra bởi con người – vì con người. Nhưng trong quá trình mở rộng, người ta đã quên mất điều ấy.
    Họ biến tổ chức thành kim tự tháp quyền lực, nơi một số ít ra lệnh, số đông tuân phục.
    Họ đặt chỉ tiêu thay vì đặt niềm tin, quản lý bằng nỗi sợ thay vì bằng sự tôn trọng.
    Và chính lúc đó, linh hồn của doanh nghiệp – cái hồn cộng đồng – bắt đầu mất dần.
    Ngày nay, những doanh nghiệp vĩ đại nhất không phải là những tập đoàn sở hữu nhiều tài sản, mà là những doanh nghiệp bi
    HNI 4/11 - B30 🌺 CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HOÁ THỊNH VƯỢNG I. Doanh nghiệp không còn là nơi làm thuê, mà là nơi cùng nhau sống Từ thuở bình minh của nền công nghiệp, doanh nghiệp được sinh ra với một mục tiêu giản đơn: tối đa hóa lợi nhuận. Con người trở thành “nguồn lực lao động”, được tính bằng chi phí; khách hàng là “thị trường”, được đo bằng doanh thu; và xã hội là “môi trường bên ngoài”, chỉ được quan tâm khi có lợi cho thương hiệu. Cỗ máy kinh tế ấy vận hành bằng sự đánh đổi – của con người, của tự nhiên, và của chính linh hồn nhân loại. Nhưng rồi, khi khói bụi đô thị phủ kín mặt trời, khi những cuộc khủng hoảng niềm tin, sự cô đơn, và lối sống thực dụng làm rạn nứt xã hội – người ta nhận ra: doanh nghiệp không thể tách khỏi cộng đồng, bởi doanh nghiệp chính là một phần của cộng đồng. Nếu doanh nghiệp chỉ biết thu lợi mà không biết trao lại, nó sẽ tự cắt đi mạch máu nuôi chính mình. Nếu doanh nghiệp không kết nối với trái tim của con người, nó chỉ là vỏ xác của một cỗ máy vô hồn. Do đó, thế kỷ XXI mở ra một chương mới trong lịch sử kinh tế nhân loại: doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, nơi mỗi thành viên không còn là “nhân viên” mà là người đồng kiến tạo. Ở đó, lợi nhuận không còn là mục tiêu cuối cùng, mà là kết quả tự nhiên của giá trị chung được tạo ra. Một doanh nghiệp đích thực không còn chạy theo doanh thu, mà theo đuổi niềm tin, hạnh phúc và sự bền vững của lòng dân. II. Khi con người trở thành trung tâm, doanh nghiệp tìm lại linh hồn Doanh nghiệp vốn được tạo ra bởi con người – vì con người. Nhưng trong quá trình mở rộng, người ta đã quên mất điều ấy. Họ biến tổ chức thành kim tự tháp quyền lực, nơi một số ít ra lệnh, số đông tuân phục. Họ đặt chỉ tiêu thay vì đặt niềm tin, quản lý bằng nỗi sợ thay vì bằng sự tôn trọng. Và chính lúc đó, linh hồn của doanh nghiệp – cái hồn cộng đồng – bắt đầu mất dần. Ngày nay, những doanh nghiệp vĩ đại nhất không phải là những tập đoàn sở hữu nhiều tài sản, mà là những doanh nghiệp bi
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B29 BÀI THƠ CHƯƠNG 21 :
    DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Dân là gốc của muôn dòng sinh khí,
    Không có dân, đất nước hóa cằn khô.
    Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở,
    Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo.
    Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu,
    Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin.
    Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ,
    Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh.
    Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó,
    Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên.
    Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ,
    Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên.
    Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu,
    Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày.
    Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp,
    Là khi quốc gia tự mở tương lai.
    Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ,
    Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường.
    Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo,
    Họ là trụ cột giữ vững quê hương.
    Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng,
    Dù ngân hàng vàng chất cao như non.
    Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy,
    Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son.
    Một quốc gia không thể nào thịnh vượng,
    Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe.
    Không có dân, chính sách là mảnh giấy,
    Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia.
    Dân là đất – để gieo hạt đổi mới,
    Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao.
    Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật,
    Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào.
    Hãy để dân tham gia điều họ sống,
    Được góp phần vào chính kế sinh nhai.
    Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa,
    Mà là bạn đồng hành của tương lai.
    Một khi dân được làm chủ cuộc sống,
    Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian.
    Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ,
    Đều là nơi thắp lửa Việt Nam.
    Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy,
    Mà xoay quanh giá trị thật – con người.
    Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị,
    Dân tự do, văn minh lại nở tươi.
    Dân là nước, nhà nước như con thuyền,
    Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng.
    Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch,
    Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng.
    Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”,
    Chỉ cần trao quyền để họ được làm.
    Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh,
    Quốc gia
    HNI 4/11 - B29 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 21 : DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Dân là gốc của muôn dòng sinh khí, Không có dân, đất nước hóa cằn khô. Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở, Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo. Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu, Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin. Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ, Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh. Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó, Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên. Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ, Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên. Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu, Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày. Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp, Là khi quốc gia tự mở tương lai. Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ, Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường. Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo, Họ là trụ cột giữ vững quê hương. Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng, Dù ngân hàng vàng chất cao như non. Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy, Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son. Một quốc gia không thể nào thịnh vượng, Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe. Không có dân, chính sách là mảnh giấy, Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia. Dân là đất – để gieo hạt đổi mới, Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao. Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật, Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào. Hãy để dân tham gia điều họ sống, Được góp phần vào chính kế sinh nhai. Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa, Mà là bạn đồng hành của tương lai. Một khi dân được làm chủ cuộc sống, Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian. Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ, Đều là nơi thắp lửa Việt Nam. Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy, Mà xoay quanh giá trị thật – con người. Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị, Dân tự do, văn minh lại nở tươi. Dân là nước, nhà nước như con thuyền, Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng. Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch, Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng. Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”, Chỉ cần trao quyền để họ được làm. Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh, Quốc gia
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    11
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B28 BÀI THƠ CHƯƠNG 22 : KHI LÒNG DÂN THUẬN – DÒNG TIỀN TỰ NHIÊN LƯU THÔNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân thuận ý Trời,
    Non sông mở lối, dòng đời thênh thang.
    Tiền kia chẳng phải vàng sang,
    Mà là nhịp sống, trao ban giữa người.
    Nước sông đâu giữ được vơi,
    Cũng như tiền chảy, đến nơi cần rồi.
    Nếu ai tích lại một hồi,
    Thì dòng sinh khí hóa trôi mất dần.
    Tham lam như đắp đập ngăn,
    Nước không thông suốt, ruộng đồng khô hao.
    Còn khi sẻ chén ngọt ngào,
    Mưa rơi thuận lý, trăng sao rạng ngời.
    Thị trường chính đạo từ đời,
    Không ai ép buộc, lòng người tự trao.
    Của tiền như gió lao xao,
    Gặp nơi chính nghĩa, tự vào chẳng sai.
    Một đồng nghĩa với một ai,
    Khi trao niềm tín, sinh hai phúc lành.
    Người buôn, kẻ bán chân thành,
    Đều là tế bào nuôi nhanh quốc hồn.
    Nhà nhà mở cửa yêu thương,
    Không lo sụp đổ, chẳng vương oán hờn.
    Dân tin – nước vững từng cơn,
    Đạo trong kinh tế hóa hồn Việt Nam.
    Nếu trên chỉ biết lo tham,
    Dưới dân mất tín, ngàn năm khổ sầu.
    Tiền kia hóa kiếp qua mau,
    Chảy sang đất khác, nghèo đau xứ mình.
    Cho nên người trị quốc minh,
    Phải lo dưỡng Đức, gieo tình dân tâm.
    Khi dân được sống yên ngầm,
    Tự nhiên tài chính hóa dòng an khang.
    Dòng tiền chẳng ngại thăng trầm,
    Chỉ theo nơi sáng – rời tầm tối đen.
    Dân tin chính nghĩa vững bền,
    Thì kinh tế thịnh, phúc lên từng ngày.
    Khi lòng dân thuận vào tay,
    Trời trao quyền lực chẳng lay chẳng dời.
    Tiền tươi như nước sông trôi,
    Mỗi người một nhánh – cùng trôi đến nguồn.
    HNI 4/11 - B28 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 22 : KHI LÒNG DÂN THUẬN – DÒNG TIỀN TỰ NHIÊN LƯU THÔNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng dân thuận ý Trời, Non sông mở lối, dòng đời thênh thang. Tiền kia chẳng phải vàng sang, Mà là nhịp sống, trao ban giữa người. Nước sông đâu giữ được vơi, Cũng như tiền chảy, đến nơi cần rồi. Nếu ai tích lại một hồi, Thì dòng sinh khí hóa trôi mất dần. Tham lam như đắp đập ngăn, Nước không thông suốt, ruộng đồng khô hao. Còn khi sẻ chén ngọt ngào, Mưa rơi thuận lý, trăng sao rạng ngời. Thị trường chính đạo từ đời, Không ai ép buộc, lòng người tự trao. Của tiền như gió lao xao, Gặp nơi chính nghĩa, tự vào chẳng sai. Một đồng nghĩa với một ai, Khi trao niềm tín, sinh hai phúc lành. Người buôn, kẻ bán chân thành, Đều là tế bào nuôi nhanh quốc hồn. Nhà nhà mở cửa yêu thương, Không lo sụp đổ, chẳng vương oán hờn. Dân tin – nước vững từng cơn, Đạo trong kinh tế hóa hồn Việt Nam. Nếu trên chỉ biết lo tham, Dưới dân mất tín, ngàn năm khổ sầu. Tiền kia hóa kiếp qua mau, Chảy sang đất khác, nghèo đau xứ mình. Cho nên người trị quốc minh, Phải lo dưỡng Đức, gieo tình dân tâm. Khi dân được sống yên ngầm, Tự nhiên tài chính hóa dòng an khang. Dòng tiền chẳng ngại thăng trầm, Chỉ theo nơi sáng – rời tầm tối đen. Dân tin chính nghĩa vững bền, Thì kinh tế thịnh, phúc lên từng ngày. Khi lòng dân thuận vào tay, Trời trao quyền lực chẳng lay chẳng dời. Tiền tươi như nước sông trôi, Mỗi người một nhánh – cùng trôi đến nguồn.
    Like
    Wow
    Love
    Sad
    Angry
    12
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4 / 11https://youtu.be/uFrtx5hM6oI?si=bHvBvAg9FfoMQ4zE
    HNI 4 / 11https://youtu.be/uFrtx5hM6oI?si=bHvBvAg9FfoMQ4zE
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    Angry
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5/11 - CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HOÁ THỊNH VƯỢNG

    I. Doanh nghiệp không còn là nơi làm thuê, mà là nơi cùng nhau sống
    Từ thuở bình minh của nền công nghiệp, doanh nghiệp được sinh ra với một mục tiêu giản đơn: tối đa hóa lợi nhuận.
    Con người trở thành “nguồn lực lao động”, được tính bằng chi phí; khách hàng là “thị trường”, được đo bằng doanh thu; và xã hội là “môi trường bên ngoài”, chỉ được quan tâm khi có lợi cho thương hiệu.
    Cỗ máy kinh tế ấy vận hành bằng sự đánh đổi – của con người, của tự nhiên, và của chính linh hồn nhân loại.
    Nhưng rồi, khi khói bụi đô thị phủ kín mặt trời, khi những cuộc khủng hoảng niềm tin, sự cô đơn, và lối sống thực dụng làm rạn nứt xã hội – người ta nhận ra: doanh nghiệp không thể tách khỏi cộng đồng, bởi doanh nghiệp chính là một phần của cộng đồng.
    Nếu doanh nghiệp chỉ biết thu lợi mà không biết trao lại, nó sẽ tự cắt đi mạch máu nuôi chính mình.
    Nếu doanh nghiệp không kết nối với trái tim của con người, nó chỉ là vỏ xác của một cỗ máy vô hồn.
    Do đó, thế kỷ XXI mở ra một chương mới trong lịch sử kinh tế nhân loại: doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, nơi mỗi thành viên không còn là “nhân viên” mà là người đồng kiến tạo.
    Ở đó, lợi nhuận không còn là mục tiêu cuối cùng, mà là kết quả tự nhiên của giá trị chung được tạo ra.
    Một doanh nghiệp đích thực không còn chạy theo doanh thu, mà theo đuổi niềm tin, hạnh phúc và sự bền vững của lòng dân.

    II. Khi con người trở thành trung tâm, doanh nghiệp tìm lại linh hồn
    Doanh nghiệp vốn được tạo ra bởi con người – vì con người. Nhưng trong quá trình mở rộng, người ta đã quên mất điều ấy.
    Họ biến tổ chức thành kim tự tháp quyền lực, nơi một số ít ra lệnh, số đông tuân phục.
    Họ đặt chỉ tiêu thay vì đặt niềm tin, quản lý bằng nỗi sợ thay vì bằng sự tôn trọng.
    Và chính lúc đó, linh hồn của doanh nghiệp – cái hồn cộng đồng – bắt đầu mất dần.
    Ngày nay, những doanh nghiệp vĩ đại nhất không phải là những tập đoàn sở hữu nhiều tài sản, mà là những doanh nghiệp bi
    HNI 5/11 - CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HOÁ THỊNH VƯỢNG I. Doanh nghiệp không còn là nơi làm thuê, mà là nơi cùng nhau sống Từ thuở bình minh của nền công nghiệp, doanh nghiệp được sinh ra với một mục tiêu giản đơn: tối đa hóa lợi nhuận. Con người trở thành “nguồn lực lao động”, được tính bằng chi phí; khách hàng là “thị trường”, được đo bằng doanh thu; và xã hội là “môi trường bên ngoài”, chỉ được quan tâm khi có lợi cho thương hiệu. Cỗ máy kinh tế ấy vận hành bằng sự đánh đổi – của con người, của tự nhiên, và của chính linh hồn nhân loại. Nhưng rồi, khi khói bụi đô thị phủ kín mặt trời, khi những cuộc khủng hoảng niềm tin, sự cô đơn, và lối sống thực dụng làm rạn nứt xã hội – người ta nhận ra: doanh nghiệp không thể tách khỏi cộng đồng, bởi doanh nghiệp chính là một phần của cộng đồng. Nếu doanh nghiệp chỉ biết thu lợi mà không biết trao lại, nó sẽ tự cắt đi mạch máu nuôi chính mình. Nếu doanh nghiệp không kết nối với trái tim của con người, nó chỉ là vỏ xác của một cỗ máy vô hồn. Do đó, thế kỷ XXI mở ra một chương mới trong lịch sử kinh tế nhân loại: doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, nơi mỗi thành viên không còn là “nhân viên” mà là người đồng kiến tạo. Ở đó, lợi nhuận không còn là mục tiêu cuối cùng, mà là kết quả tự nhiên của giá trị chung được tạo ra. Một doanh nghiệp đích thực không còn chạy theo doanh thu, mà theo đuổi niềm tin, hạnh phúc và sự bền vững của lòng dân. II. Khi con người trở thành trung tâm, doanh nghiệp tìm lại linh hồn Doanh nghiệp vốn được tạo ra bởi con người – vì con người. Nhưng trong quá trình mở rộng, người ta đã quên mất điều ấy. Họ biến tổ chức thành kim tự tháp quyền lực, nơi một số ít ra lệnh, số đông tuân phục. Họ đặt chỉ tiêu thay vì đặt niềm tin, quản lý bằng nỗi sợ thay vì bằng sự tôn trọng. Và chính lúc đó, linh hồn của doanh nghiệp – cái hồn cộng đồng – bắt đầu mất dần. Ngày nay, những doanh nghiệp vĩ đại nhất không phải là những tập đoàn sở hữu nhiều tài sản, mà là những doanh nghiệp bi
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    Angry
    12
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B27 BÀI THƠ CHƯƠNG 23 : KHI LÒNG DÂN LY TÁN – KINH TẾ ĐÓNG BĂNG VÀ KHỦNG HOẢNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân chẳng còn tin,
    Dòng tiền hóa đá giữa miền gió đau.
    Phố phường lặng tiếng tiêu câu,
    Chợ xưa tàn lửa, nỗi sầu giăng giăng.
    Người lo giữ túi riêng mình,
    Quên đi nghĩa sống, nghĩa tình cộng sinh.
    Nước sông cạn giữa bình minh,
    Đất khô, ruộng nứt, gió rình mùa tang.
    Khi dân sợ hãi, hoang mang,
    Tiền như băng giá phủ ngang phúc lành.
    Lòng tham đắp núi chẳng thành,
    Chỉ còn vực thẳm, hồn quanh tối mù.
    Kẻ giàu xây ảo vọng thu,
    Người nghèo trông ngóng mùa xuân chẳng về.
    Công nhân thất nghiệp lê thê,
    Thương nhân bỏ phố, nhà quê rã rời.
    Ngân hàng khép cửa, tắt lời,
    Lãi vay đè nặng, khóc cười cùng nhau.
    Công trường trơ gạch phai màu,
    Đồng tiền rỉ sét – máu màu dân gian.
    Khi trên dối, dưới chẳng bàn,
    Niềm tin tan rã, phúc tàn chẳng lâu.
    Nhà vua mất nghĩa nhiệm cầu,
    Quốc gia nghiêng ngả, khổ sầu giăng giăng.
    Bởi lòng dân chính là năng,
    Là dòng huyết mạch, nuôi bằng niềm tin.
    Một khi đức cạn, tâm nghìn,
    Thì bao vàng bạc cũng chìm biển sâu.
    Kinh tế chẳng tự vững đâu,
    Nếu không Đạo sáng – nghĩa bầu dân sinh.
    Chỉ khi lòng hợp chí minh,
    Dòng tiền mới ấm, hóa thành phúc ân.
    Cho nên bài học nghìn lần,
    Dân tan – nước yếu, dân gần – nước an.
    Giữ cho tâm đạo vững vàng,
    Là xây nền phúc, cứu toàn muôn sinh.
    HNI 4/11 - B27 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 23 : KHI LÒNG DÂN LY TÁN – KINH TẾ ĐÓNG BĂNG VÀ KHỦNG HOẢNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng dân chẳng còn tin, Dòng tiền hóa đá giữa miền gió đau. Phố phường lặng tiếng tiêu câu, Chợ xưa tàn lửa, nỗi sầu giăng giăng. Người lo giữ túi riêng mình, Quên đi nghĩa sống, nghĩa tình cộng sinh. Nước sông cạn giữa bình minh, Đất khô, ruộng nứt, gió rình mùa tang. Khi dân sợ hãi, hoang mang, Tiền như băng giá phủ ngang phúc lành. Lòng tham đắp núi chẳng thành, Chỉ còn vực thẳm, hồn quanh tối mù. Kẻ giàu xây ảo vọng thu, Người nghèo trông ngóng mùa xuân chẳng về. Công nhân thất nghiệp lê thê, Thương nhân bỏ phố, nhà quê rã rời. Ngân hàng khép cửa, tắt lời, Lãi vay đè nặng, khóc cười cùng nhau. Công trường trơ gạch phai màu, Đồng tiền rỉ sét – máu màu dân gian. Khi trên dối, dưới chẳng bàn, Niềm tin tan rã, phúc tàn chẳng lâu. Nhà vua mất nghĩa nhiệm cầu, Quốc gia nghiêng ngả, khổ sầu giăng giăng. Bởi lòng dân chính là năng, Là dòng huyết mạch, nuôi bằng niềm tin. Một khi đức cạn, tâm nghìn, Thì bao vàng bạc cũng chìm biển sâu. Kinh tế chẳng tự vững đâu, Nếu không Đạo sáng – nghĩa bầu dân sinh. Chỉ khi lòng hợp chí minh, Dòng tiền mới ấm, hóa thành phúc ân. Cho nên bài học nghìn lần, Dân tan – nước yếu, dân gần – nước an. Giữ cho tâm đạo vững vàng, Là xây nền phúc, cứu toàn muôn sinh.
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    Angry
    13
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 21 :
    DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Dân là gốc của muôn dòng sinh khí,
    Không có dân, đất nước hóa cằn khô.
    Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở,
    Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo.
    Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu,
    Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin.
    Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ,
    Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh.
    Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó,
    Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên.
    Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ,
    Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên.
    Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu,
    Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày.
    Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp,
    Là khi quốc gia tự mở tương lai.
    Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ,
    Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường.
    Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo,
    Họ là trụ cột giữ vững quê hương.
    Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng,
    Dù ngân hàng vàng chất cao như non.
    Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy,
    Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son.
    Một quốc gia không thể nào thịnh vượng,
    Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe.
    Không có dân, chính sách là mảnh giấy,
    Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia.
    Dân là đất – để gieo hạt đổi mới,
    Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao.
    Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật,
    Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào.
    Hãy để dân tham gia điều họ sống,
    Được góp phần vào chính kế sinh nhai.
    Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa,
    Mà là bạn đồng hành của tương lai.
    Một khi dân được làm chủ cuộc sống,
    Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian.
    Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ,
    Đều là nơi thắp lửa Việt Nam.
    Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy,
    Mà xoay quanh giá trị thật – con người.
    Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị,
    Dân tự do, văn minh lại nở tươi.
    Dân là nước, nhà nước như con thuyền,
    Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng.
    Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch,
    Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng.
    Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”,
    Chỉ cần trao quyền để họ được làm.
    Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh,
    Quốc gia
    HNI 5/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 21 : DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Dân là gốc của muôn dòng sinh khí, Không có dân, đất nước hóa cằn khô. Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở, Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo. Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu, Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin. Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ, Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh. Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó, Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên. Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ, Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên. Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu, Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày. Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp, Là khi quốc gia tự mở tương lai. Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ, Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường. Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo, Họ là trụ cột giữ vững quê hương. Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng, Dù ngân hàng vàng chất cao như non. Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy, Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son. Một quốc gia không thể nào thịnh vượng, Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe. Không có dân, chính sách là mảnh giấy, Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia. Dân là đất – để gieo hạt đổi mới, Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao. Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật, Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào. Hãy để dân tham gia điều họ sống, Được góp phần vào chính kế sinh nhai. Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa, Mà là bạn đồng hành của tương lai. Một khi dân được làm chủ cuộc sống, Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian. Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ, Đều là nơi thắp lửa Việt Nam. Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy, Mà xoay quanh giá trị thật – con người. Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị, Dân tự do, văn minh lại nở tươi. Dân là nước, nhà nước như con thuyền, Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng. Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch, Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng. Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”, Chỉ cần trao quyền để họ được làm. Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh, Quốc gia
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    Angry
    13
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 - B26 BÀI THƠ CHƯƠNG 24 : MỐI QUAN HỆ GIỮA HẠNH PHÚC VÀ TĂNG TRƯỞNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Người đời mải đuổi lợi danh,
    Tưởng rằng giàu có là thành công cao.
    Nhưng lòng chẳng thấy ngọt ngào,
    Nhà cao, của lớn – tim nào yên vui.
    Tăng trưởng nếu thiếu nụ cười,
    Khác chi ngọn lửa đốt đời vô minh.
    Hạnh phúc chẳng đến bởi mình,
    Mà do chia sẻ nghĩa tình cùng nhau.
    Một quốc gia muốn dài lâu,
    Đừng chỉ tính số, quên câu nhân từ.
    Tiền nhiều mà dạ chẳng dư,
    Là xây cung điện, nhưng hư nền lòng.
    Người dân chính gốc phúc trong,
    Công – thương – nông nghiệp cũng đồng an khang.
    Khi tâm sáng, đạo mở đàng,
    Kinh tế nở rộ, phúc vàng lan xa.
    Hạnh phúc là vốn bao la,
    Sinh ra từ Đạo, từ hoa nhân hòa.
    Không do tăng trưởng xông pha,
    Mà do thiện chí nở ra giữa đời.
    Khi dân biết sống vì người,
    Của cải tự đến, chẳng rơi chẳng tàn.
    Tăng trưởng chỉ đẹp khi toàn,
    Hài hòa vật chất cùng an nội hồn.
    Nếu chỉ đo lợi từng tôn,
    Mà quên lòng thiện – xã hội hóa sầu.
    Thì dù GDP cao lâu,
    Cũng là tháp cát – chẳng đầu chẳng chân.
    Hạnh phúc – tăng trưởng song hành,
    Như hai dòng nước hợp thành sông xuân.
    Một bên vật chất nuôi thân,
    Một bên tinh thần dưỡng phần nhân tâm.
    Khi tâm đủ sáng, trí tầm,
    Tăng trưởng hóa đạo – phúc thầm chảy ra.
    Một quốc gia muốn vươn xa,
    Phải gieo hạnh phúc, mới là thịnh sinh.
    HNI 4/11 - B26 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 24 : MỐI QUAN HỆ GIỮA HẠNH PHÚC VÀ TĂNG TRƯỞNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Người đời mải đuổi lợi danh, Tưởng rằng giàu có là thành công cao. Nhưng lòng chẳng thấy ngọt ngào, Nhà cao, của lớn – tim nào yên vui. Tăng trưởng nếu thiếu nụ cười, Khác chi ngọn lửa đốt đời vô minh. Hạnh phúc chẳng đến bởi mình, Mà do chia sẻ nghĩa tình cùng nhau. Một quốc gia muốn dài lâu, Đừng chỉ tính số, quên câu nhân từ. Tiền nhiều mà dạ chẳng dư, Là xây cung điện, nhưng hư nền lòng. Người dân chính gốc phúc trong, Công – thương – nông nghiệp cũng đồng an khang. Khi tâm sáng, đạo mở đàng, Kinh tế nở rộ, phúc vàng lan xa. Hạnh phúc là vốn bao la, Sinh ra từ Đạo, từ hoa nhân hòa. Không do tăng trưởng xông pha, Mà do thiện chí nở ra giữa đời. Khi dân biết sống vì người, Của cải tự đến, chẳng rơi chẳng tàn. Tăng trưởng chỉ đẹp khi toàn, Hài hòa vật chất cùng an nội hồn. Nếu chỉ đo lợi từng tôn, Mà quên lòng thiện – xã hội hóa sầu. Thì dù GDP cao lâu, Cũng là tháp cát – chẳng đầu chẳng chân. Hạnh phúc – tăng trưởng song hành, Như hai dòng nước hợp thành sông xuân. Một bên vật chất nuôi thân, Một bên tinh thần dưỡng phần nhân tâm. Khi tâm đủ sáng, trí tầm, Tăng trưởng hóa đạo – phúc thầm chảy ra. Một quốc gia muốn vươn xa, Phải gieo hạnh phúc, mới là thịnh sinh.
    Like
    Wow
    Love
    Sad
    Angry
    13
    0 Comments 0 Shares