• HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày,
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong ngực,
    và thấy nó chỉ là đứa trẻ lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ trong tim,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn giọt nước mắt rơi,
    và biết chúng đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn nụ cười nở,
    và hiểu nó không cần lý do.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi giận
    bỗng trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những trái tim đang đau.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát,
    không gian mở rộng.
    Thời gian trở nên dịu dàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào chắn.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    Bởi sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải kẻ đứng ngoài đời,
    mà là kẻ tỉnh giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra phép màu không tiếng động.

    Ta trở thành người thợ của thực tại,
    dệt từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ dịu dàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là giọt nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là người quan sát,
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    HNI 5-11 ✅ Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày, ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong ngực, và thấy nó chỉ là đứa trẻ lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ trong tim, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn giọt nước mắt rơi, và biết chúng đang rửa linh hồn. Ta nhìn nụ cười nở, và hiểu nó không cần lý do. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi giận bỗng trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những trái tim đang đau. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không gian mở rộng. Thời gian trở nên dịu dàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào chắn. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. Bởi sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải kẻ đứng ngoài đời, mà là kẻ tỉnh giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra phép màu không tiếng động. Ta trở thành người thợ của thực tại, dệt từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ dịu dàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là giọt nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là người quan sát, nhưng cũng là người sáng tạo.
    Love
    Like
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11
    CHƯƠNG 10: TÂM THỨC MỚI – KHI BẠN LÀ NGƯỜI QUAN SÁT VÀ NGƯỜI SÁNG TẠO
    Henry Lê – Lê Đình Hải

    1. LẦN ĐẦU TIÊN BẠN NHÌN CHÍNH MÌNH TỈNH THỨC

    Khoảnh khắc một con người thực sự thức tỉnh không phải là lúc họ trở nên thông minh hơn, học nhiều hơn hay đạt được thành tựu lớn hơn.
    Đó là khoảnh khắc họ nhìn chính mình từ bên ngoài, như thể linh hồn đứng yên mà cơ thể nhẹ nhàng chuyển động.

    Bạn không còn là kẻ bị cuốn vào dòng nước cảm xúc, suy nghĩ, nỗi sợ và thói quen.
    Bạn trở thành người quan sát.

    Và khi bạn quan sát chính mình, một điều kỳ lạ xảy ra:

    Suy nghĩ mất quyền kiểm soát

    Cảm xúc mất sức chi phối

    Bản ngã không còn thao túng

    Bởi vì ánh sáng của nhận biết mạnh hơn bóng tối của vô thức.

    2. NGƯỜI QUAN SÁT KHÔNG PHÁN XÉT – CHỈ NHẬN BIẾT

    Trong tâm thức cũ, con người liên tục phản ứng:

    tức giận khi bị xúc phạm,

    buồn khi bị từ chối,

    hoảng loạn khi rơi vào khó khăn,

    sợ hãi khi tương lai bất định.

    Nhưng tâm thức mới không phản ứng – mà nhận biết.

    Người quan sát nói:

    “Cảm xúc đang xuất hiện, nhưng nó không phải tôi.”

    “Suy nghĩ đang ồn ào, nhưng tôi không phải suy nghĩ.”

    “Nỗi sợ đang muốn nắm quyền, nhưng tôi chỉ cần nhìn nó.”

    Và trong sự nhận biết ấy, cảm xúc tự tan, suy nghĩ tự lắng, bản ngã tự nhỏ lại.

    Lặng im trở thành sức mạnh.

    3. NGƯỜI QUAN SÁT – NGƯỜI SÁNG TẠO

    Đây là điều mà ít ai nhận ra:

    Khoảnh khắc bạn trở thành người quan sát,
    bạn cũng trở thành người sáng tạo.

    Bởi khi bạn không bị cảm xúc dẫn dắt,
    bạn bắt đầu lựa chọn có ý thức:

    Chọn lời nói mang tần số yêu thương

    Chọn hành động mang năng lượng sáng tạo

    Chọn mối quan hệ mang ánh sáng

    Chọn con đường linh hồn muốn đi

    Tâm thức cũ sống theo phản xạ.
    Tâm thức mới sống theo lựa chọn.

    Người quan sát không bị đời điều khiển.
    Người sáng tạo điều khiển đời mình.

    4. TÂM THỨC MỚI – KHÔNG LÀM NHIỀU HƠN, CHỈ HIỆU RÕ HƠN

    Điều tuyệt vời là tâm thức mới không yêu cầu bạn thay đổi thế giới bên ngoài.
    Nó chỉ yêu cầu bạn thay đổi cách bạn hiện diện với thế giới.

    Bạn không cần ép mình tích cực

    Không cần giả vờ mạnh mẽ

    Không cần gồng, chiến đấu, chống lại

    Bạn chỉ cần tỉnh thức.

    Vì khi bạn tỉnh thức, mọi thứ tự điều chỉnh:

    Cơ thể tự chữa lành

    Tâm trí tự sáng rõ

    Cơ hội tự tìm đến

    Người phù hợp tự xuất hiện
    HNI 5-11 ✅ CHƯƠNG 10: TÂM THỨC MỚI – KHI BẠN LÀ NGƯỜI QUAN SÁT VÀ NGƯỜI SÁNG TẠO Henry Lê – Lê Đình Hải 1. LẦN ĐẦU TIÊN BẠN NHÌN CHÍNH MÌNH TỈNH THỨC Khoảnh khắc một con người thực sự thức tỉnh không phải là lúc họ trở nên thông minh hơn, học nhiều hơn hay đạt được thành tựu lớn hơn. Đó là khoảnh khắc họ nhìn chính mình từ bên ngoài, như thể linh hồn đứng yên mà cơ thể nhẹ nhàng chuyển động. Bạn không còn là kẻ bị cuốn vào dòng nước cảm xúc, suy nghĩ, nỗi sợ và thói quen. Bạn trở thành người quan sát. Và khi bạn quan sát chính mình, một điều kỳ lạ xảy ra: Suy nghĩ mất quyền kiểm soát Cảm xúc mất sức chi phối Bản ngã không còn thao túng Bởi vì ánh sáng của nhận biết mạnh hơn bóng tối của vô thức. 2. NGƯỜI QUAN SÁT KHÔNG PHÁN XÉT – CHỈ NHẬN BIẾT Trong tâm thức cũ, con người liên tục phản ứng: tức giận khi bị xúc phạm, buồn khi bị từ chối, hoảng loạn khi rơi vào khó khăn, sợ hãi khi tương lai bất định. Nhưng tâm thức mới không phản ứng – mà nhận biết. Người quan sát nói: “Cảm xúc đang xuất hiện, nhưng nó không phải tôi.” “Suy nghĩ đang ồn ào, nhưng tôi không phải suy nghĩ.” “Nỗi sợ đang muốn nắm quyền, nhưng tôi chỉ cần nhìn nó.” Và trong sự nhận biết ấy, cảm xúc tự tan, suy nghĩ tự lắng, bản ngã tự nhỏ lại. Lặng im trở thành sức mạnh. 3. NGƯỜI QUAN SÁT – NGƯỜI SÁNG TẠO Đây là điều mà ít ai nhận ra: Khoảnh khắc bạn trở thành người quan sát, bạn cũng trở thành người sáng tạo. Bởi khi bạn không bị cảm xúc dẫn dắt, bạn bắt đầu lựa chọn có ý thức: Chọn lời nói mang tần số yêu thương Chọn hành động mang năng lượng sáng tạo Chọn mối quan hệ mang ánh sáng Chọn con đường linh hồn muốn đi Tâm thức cũ sống theo phản xạ. Tâm thức mới sống theo lựa chọn. Người quan sát không bị đời điều khiển. Người sáng tạo điều khiển đời mình. 4. TÂM THỨC MỚI – KHÔNG LÀM NHIỀU HƠN, CHỈ HIỆU RÕ HƠN Điều tuyệt vời là tâm thức mới không yêu cầu bạn thay đổi thế giới bên ngoài. Nó chỉ yêu cầu bạn thay đổi cách bạn hiện diện với thế giới. Bạn không cần ép mình tích cực Không cần giả vờ mạnh mẽ Không cần gồng, chiến đấu, chống lại Bạn chỉ cần tỉnh thức. Vì khi bạn tỉnh thức, mọi thứ tự điều chỉnh: Cơ thể tự chữa lành Tâm trí tự sáng rõ Cơ hội tự tìm đến Người phù hợp tự xuất hiện
    Love
    Like
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong vũng,
    và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn nước mắt rơi,
    và biết chúng ta đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn cười to
    và hiểu nó không cần thiết phải làm.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ
    trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những cơn đau trái tim.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát, không
    mở rộng.
    Thời gian trở nên nhẹ nhàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ nhàng,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào cản.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    By sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải đứng ngoài đời,
    mà là kẻ địch giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra màu không hoạt động.

    Ta trở thành người thợ thực hiện,
    thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là mộc nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là quan sát
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    Đọc ít hơn
    HNI 5-11 Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong vũng, và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn nước mắt rơi, và biết chúng ta đang rửa linh hồn. Ta nhìn cười to và hiểu nó không cần thiết phải làm. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những cơn đau trái tim. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không mở rộng. Thời gian trở nên nhẹ nhàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ nhàng, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào cản. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. By sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải đứng ngoài đời, mà là kẻ địch giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra màu không hoạt động. Ta trở thành người thợ thực hiện, thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là mộc nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là quan sát nhưng cũng là người sáng tạo. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Angry
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong vũng,
    và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn nước mắt rơi,
    và biết chúng ta đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn cười to
    và hiểu nó không cần thiết phải làm.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ
    trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những cơn đau trái tim.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát, không
    mở rộng.
    Thời gian trở nên nhẹ nhàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ nhàng,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào cản.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    By sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải đứng ngoài đời,
    mà là kẻ địch giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra màu không hoạt động.

    Ta trở thành người thợ thực hiện,
    thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là mộc nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là quan sát
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    Đọc ít hơn
    HNI 5-11 Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong vũng, và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn nước mắt rơi, và biết chúng ta đang rửa linh hồn. Ta nhìn cười to và hiểu nó không cần thiết phải làm. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những cơn đau trái tim. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không mở rộng. Thời gian trở nên nhẹ nhàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ nhàng, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào cản. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. By sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải đứng ngoài đời, mà là kẻ địch giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra màu không hoạt động. Ta trở thành người thợ thực hiện, thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là mộc nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là quan sát nhưng cũng là người sáng tạo. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Angry
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong vũng,
    và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn nước mắt rơi,
    và biết chúng ta đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn cười to
    và hiểu nó không cần thiết phải làm.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ
    trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những cơn đau trái tim.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát, không
    mở rộng.
    Thời gian trở nên nhẹ nhàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ nhàng,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào cản.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    By sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải đứng ngoài đời,
    mà là kẻ địch giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra màu không hoạt động.

    Ta trở thành người thợ thực hiện,
    thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là mộc nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là quan sát
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    Đọc ít hơn
    HNI 5-11 Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong vũng, và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn nước mắt rơi, và biết chúng ta đang rửa linh hồn. Ta nhìn cười to và hiểu nó không cần thiết phải làm. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những cơn đau trái tim. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không mở rộng. Thời gian trở nên nhẹ nhàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ nhàng, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào cản. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. By sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải đứng ngoài đời, mà là kẻ địch giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra màu không hoạt động. Ta trở thành người thợ thực hiện, thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là mộc nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là quan sát nhưng cũng là người sáng tạo. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong vũng,
    và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn nước mắt rơi,
    và biết chúng ta đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn cười to
    và hiểu nó không cần thiết phải làm.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ
    trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những cơn đau trái tim.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát, không
    mở rộng.
    Thời gian trở nên nhẹ nhàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ nhàng,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào cản.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    By sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải đứng ngoài đời,
    mà là kẻ địch giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra màu không hoạt động.

    Ta trở thành người thợ thực hiện,
    thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là mộc nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là quan sát
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    Đọc ít hơn
    Đọc thêm
    HNI 5-11 Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong vũng, và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn nước mắt rơi, và biết chúng ta đang rửa linh hồn. Ta nhìn cười to và hiểu nó không cần thiết phải làm. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những cơn đau trái tim. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không mở rộng. Thời gian trở nên nhẹ nhàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ nhàng, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào cản. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. By sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải đứng ngoài đời, mà là kẻ địch giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra màu không hoạt động. Ta trở thành người thợ thực hiện, thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là mộc nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là quan sát nhưng cũng là người sáng tạo. Đọc ít hơn Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong vũng,
    và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn nước mắt rơi,
    và biết chúng ta đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn cười to
    và hiểu nó không cần thiết phải làm.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ
    trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những cơn đau trái tim.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát, không
    mở rộng.
    Thời gian trở nên nhẹ nhàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ nhàng,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào cản.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    By sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải đứng ngoài đời,
    mà là kẻ địch giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra màu không hoạt động.

    Ta trở thành người thợ thực hiện,
    thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là mộc nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là quan sát
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    Đọc ít hơn
    HNI 5-11 Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong vũng, và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn nước mắt rơi, và biết chúng ta đang rửa linh hồn. Ta nhìn cười to và hiểu nó không cần thiết phải làm. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những cơn đau trái tim. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không mở rộng. Thời gian trở nên nhẹ nhàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ nhàng, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào cản. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. By sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải đứng ngoài đời, mà là kẻ địch giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra màu không hoạt động. Ta trở thành người thợ thực hiện, thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là mộc nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là quan sát nhưng cũng là người sáng tạo. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11
    Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

    Có lúc ta sống như chiếc lá,
    gió thổi đâu, ta bay đó.
    Rồi một ngày
    ta dừng lại và nhìn.

    Ta nhìn cơn giận trong vũng,
    và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường.
    Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian,
    và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

    Ta nhìn nước mắt rơi,
    và biết chúng ta đang rửa linh hồn.
    Ta nhìn cười to
    và hiểu nó không cần thiết phải làm.

    Khi ta quan sát,
    cuộc đời chậm lại.
    Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ
    trở thành bài học hiền lành.

    Không còn ai làm tổn thương ta,
    ta chỉ thấy những cơn đau trái tim.
    Không còn ai phản bội,
    ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

    Khi ta quan sát, không
    mở rộng.
    Thời gian trở nên nhẹ nhàng,
    và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

    Và rồi ta sáng tạo:
    bằng lời nói nhẹ nhàng,
    bằng ánh mắt ấm,
    bằng trái tim không rào cản.

    Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
    ta chỉ cần trở nên thật hơn.
    By sự thật đã đủ đẹp,
    đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

    Người quan sát không phải đứng ngoài đời,
    mà là kẻ địch giữa đời.
    Và khi tỉnh,
    ta tạo ra màu không hoạt động.

    Ta trở thành người thợ thực hiện,
    thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
    Vũ trụ lắng nghe,
    và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng.

    Trong im lặng ấy,
    ta hiểu:
    Ta là lá,
    nhưng cũng là gió.

    Ta là mộc nước,
    nhưng cũng là dòng sông.

    Ta là quan sát
    nhưng cũng là người sáng tạo.
    Đọc ít hơn
    HNI 5-11 Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong vũng, và thấy nó chỉ là trẻ con lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ hãi trong thời gian, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn nước mắt rơi, và biết chúng ta đang rửa linh hồn. Ta nhìn cười to và hiểu nó không cần thiết phải làm. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi cơn thịnh nộ trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những cơn đau trái tim. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không mở rộng. Thời gian trở nên nhẹ nhàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ nhàng, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào cản. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. By sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải đứng ngoài đời, mà là kẻ địch giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra màu không hoạt động. Ta trở thành người thợ thực hiện, thêu từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ nhẹ nhàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là mộc nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là quan sát nhưng cũng là người sáng tạo. Đọc ít hơn
    Love
    Like
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Chương 9: Văn hóa là hình tướng của tâm linh cộng đồng
    1. Từ vô hình đến hữu hình – hành trình của linh hồn dân tộc
    Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh.
    Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng.
    Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình.
    2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng
    Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống.
    Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê
    HNI 4/11: 🌺Chương 9: Văn hóa là hình tướng của tâm linh cộng đồng 1. Từ vô hình đến hữu hình – hành trình của linh hồn dân tộc Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh. Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng. Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình. 2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống. Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê
    Love
    Like
    Haha
    Sad
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Chương 9: Văn hóa là hình tướng của tâm linh cộng đồng
    1. Từ vô hình đến hữu hình – hành trình của linh hồn dân tộc
    Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh.
    Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng.
    Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình.
    2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng
    Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống.
    Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê
    HNI 4/11: 🌺Chương 9: Văn hóa là hình tướng của tâm linh cộng đồng 1. Từ vô hình đến hữu hình – hành trình của linh hồn dân tộc Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh. Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng. Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình. 2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống. Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê
    Love
    Like
    Sad
    8
    0 Comments 0 Shares