• LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT)
    HNI 5-11 LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT) 🙏🙏🙏 Nam mô a di Đà phật Hôm nay ngày 5/11/2025 dương lịch - 16/9 âm lịch 🙏🙏🙏 Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Chúng con thành kính hướng về Tam Bảo, dâng lên lời cầu nguyện với tất cả lòng thành, nguyện xin...
    Like
    Love
    9
    0 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    10
    2 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    9
    1 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    9
    1 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    9
    1 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    9
    98 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    10
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 5/11:
    CHƯƠNG 7: BƯỚC QUA NỖI SỢ: CHÌA KHÓA MỞ CÁNH CỬA TỰ DO
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    1. NỖI SỢ – NGƯỜI BẠN KHÔNG AI MUỐN NHẬN
    Trên hành trình thức tỉnh, không điều gì cản bước con người nhiều bằng nỗi sợ.
    Sợ thất bại.
    Sợ mất mát.
    Sợ bị chê cười.
    Sợ không đủ tốt.
    Sợ không xứng đáng.
    Sợ thay đổi.
    Nhưng trong bất kỳ nỗi sợ nào, luôn tồn tại một sự thật sâu sắc:
    Ta chỉ sợ điều ta không hiểu.
    Một khi ánh sáng nhận thức chiếu vào, nỗi sợ không biến mất vì ta chống lại nó, mà vì nó không còn gì để bám vào.
    Nỗi sợ không phải kẻ thù.
    Nó là tín hiệu.
    Nó đến để nhắc ta:
    “Có một cánh cửa lớn đang chờ, và con chỉ thiếu một bước.”
    2. SỢ HÃI LÀ BÓNG CỦA BẢN NGÃ
    Bản ngã sinh ra từ sự kiểm soát.
    Vì thế nó sợ bất cứ điều gì mình không thể kiểm soát:
    tương lai,
    cảm xúc của người khác,
    cái nhìn của xã hội,
    sự vô thường của cuộc đời.
    Bản ngã luôn hỏi:
    “Nếu tôi thất bại thì sao?
    Nếu tôi mất tất cả thì sao?”
    Còn linh hồn thì hỏi:
    “Nếu ta sống đúng bản chất thì sao?
    Nếu ta tự do thì sao?”
    Bản ngã co lại.
    Linh hồn mở rộng.
    Trên hành trình này, nỗi sợ giống như bức tường mờ.
    Khi ta tiến gần và chạm vào nó, ta nhận ra:
    Nó chỉ là làn khói.
    3. BÍ MẬT CỦA NỖI SỢ: NÓ KHÔNG THẬT
    Nỗi sợ không tồn tại trong hiện tại.
    Nó chỉ sống trong tưởng tượng về tương lai.
    Khi ta lo điều chưa xảy ra
    Khi ta nhớ lại điều đã qua
    Khi ta tự tạo ra kịch bản trong đầu
    Nỗi sợ không xuất hiện khi ta hiện diện.
    Ngay khoảnh khắc ta an trú trong hơi thở,
    nỗi sợ không còn điểm tựa để tồn tại.
    Vì bản chất của nỗi sợ là:
    ảo giác của tâm trí chưa được soi sáng.
    Hãy để ý:
    Những điều ta từng sợ nhất, một khi đã vượt qua, ta nhìn lại và bật cười:
    “Tại sao ngày đó mình lại lo đến thế?”
    4. TỰ DO ĐẾN TỪ BÊN TRONG
    Nhiều người nghĩ tự do đến từ tiền bạc, quyền lực, hay sự an toàn.
    Nhưng càng có nhiều, họ càng lo sợ mất.
    Vì thế, họ không tự do – họ bị ràng buộc.
    Tự do thật sự đến khi:
    ta không còn bị điều khiển bởi nỗi sợ,
    ta không cần đóng vai ai đó,
    ta không cần giả mạnh mẽ,
    ta không cần được chấp nhận.
    Người tự do không phải người “không sợ”,
    mà là người bước đi dù vẫn còn sợ.
    Đó là sự dũng cảm của linh hồn.
    5. KHI TA ĐỐI DIỆN – NỖI SỢ TAN RÃ
    Ta có thể dành cả đời để chạy trốn nỗi sợ.
    Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc đối diện thật sâu,
    nỗi sợ tan như sương tan dưới mặt trời.
    Bởi ánh sáng của nhận biết mạnh hơn mọi bóng tối.
    Nỗi sợ sống trong tâm trí.
    Nhận biết sống trong linh hồn.
    Và linh hồn luôn chiến thắng.
    Cách chữa lành nỗi sợ không phải là chiến đấu,
    mà là nhìn thẳng vào nó.
    Không bỏ chạy.
    Không trốn tránh.
    Chỉ nhìn – với sự tỉnh thức và yêu thương.
    Vì thật ra, nỗi sợ chỉ là phần nhỏ của chính ta
    đang kêu gọi sự chú ý.
    6. CÁNH CỬA TỰ DO
    Khi ta bước qua nỗi sợ, thế giới mở ra.
    Ta dám nói sự thật của mình.
    Ta dám yêu sâu sắc.
    Ta dám sống khác biệt.
    Ta dám bỏ cái cũ để nhận cái mới.
    Ta dám đi con đường linh hồn chọn, không phải con đường xã hội ép.
    Lúc ấy, ta nhận ra:
    Tự do không nằm ở bên ngoài – nó nằm ở nhận thức.
    Một người có thể bị nhốt trong 4 bức tường mà vẫn tự do.
    Một người có thể đứng giữa phố hoa lệ mà vẫn bị giam.
    Tự do là tâm thức.
    HNI 5/11: ✅ CHƯƠNG 7: BƯỚC QUA NỖI SỢ: CHÌA KHÓA MỞ CÁNH CỬA TỰ DO Henry Lê – Lê Đình Hải 1. NỖI SỢ – NGƯỜI BẠN KHÔNG AI MUỐN NHẬN Trên hành trình thức tỉnh, không điều gì cản bước con người nhiều bằng nỗi sợ. Sợ thất bại. Sợ mất mát. Sợ bị chê cười. Sợ không đủ tốt. Sợ không xứng đáng. Sợ thay đổi. Nhưng trong bất kỳ nỗi sợ nào, luôn tồn tại một sự thật sâu sắc: Ta chỉ sợ điều ta không hiểu. Một khi ánh sáng nhận thức chiếu vào, nỗi sợ không biến mất vì ta chống lại nó, mà vì nó không còn gì để bám vào. Nỗi sợ không phải kẻ thù. Nó là tín hiệu. Nó đến để nhắc ta: “Có một cánh cửa lớn đang chờ, và con chỉ thiếu một bước.” 2. SỢ HÃI LÀ BÓNG CỦA BẢN NGÃ Bản ngã sinh ra từ sự kiểm soát. Vì thế nó sợ bất cứ điều gì mình không thể kiểm soát: tương lai, cảm xúc của người khác, cái nhìn của xã hội, sự vô thường của cuộc đời. Bản ngã luôn hỏi: “Nếu tôi thất bại thì sao? Nếu tôi mất tất cả thì sao?” Còn linh hồn thì hỏi: “Nếu ta sống đúng bản chất thì sao? Nếu ta tự do thì sao?” Bản ngã co lại. Linh hồn mở rộng. Trên hành trình này, nỗi sợ giống như bức tường mờ. Khi ta tiến gần và chạm vào nó, ta nhận ra: Nó chỉ là làn khói. 3. BÍ MẬT CỦA NỖI SỢ: NÓ KHÔNG THẬT Nỗi sợ không tồn tại trong hiện tại. Nó chỉ sống trong tưởng tượng về tương lai. Khi ta lo điều chưa xảy ra Khi ta nhớ lại điều đã qua Khi ta tự tạo ra kịch bản trong đầu Nỗi sợ không xuất hiện khi ta hiện diện. Ngay khoảnh khắc ta an trú trong hơi thở, nỗi sợ không còn điểm tựa để tồn tại. Vì bản chất của nỗi sợ là: ảo giác của tâm trí chưa được soi sáng. Hãy để ý: Những điều ta từng sợ nhất, một khi đã vượt qua, ta nhìn lại và bật cười: “Tại sao ngày đó mình lại lo đến thế?” 4. TỰ DO ĐẾN TỪ BÊN TRONG Nhiều người nghĩ tự do đến từ tiền bạc, quyền lực, hay sự an toàn. Nhưng càng có nhiều, họ càng lo sợ mất. Vì thế, họ không tự do – họ bị ràng buộc. Tự do thật sự đến khi: ta không còn bị điều khiển bởi nỗi sợ, ta không cần đóng vai ai đó, ta không cần giả mạnh mẽ, ta không cần được chấp nhận. Người tự do không phải người “không sợ”, mà là người bước đi dù vẫn còn sợ. Đó là sự dũng cảm của linh hồn. 5. KHI TA ĐỐI DIỆN – NỖI SỢ TAN RÃ Ta có thể dành cả đời để chạy trốn nỗi sợ. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc đối diện thật sâu, nỗi sợ tan như sương tan dưới mặt trời. Bởi ánh sáng của nhận biết mạnh hơn mọi bóng tối. Nỗi sợ sống trong tâm trí. Nhận biết sống trong linh hồn. Và linh hồn luôn chiến thắng. Cách chữa lành nỗi sợ không phải là chiến đấu, mà là nhìn thẳng vào nó. Không bỏ chạy. Không trốn tránh. Chỉ nhìn – với sự tỉnh thức và yêu thương. Vì thật ra, nỗi sợ chỉ là phần nhỏ của chính ta đang kêu gọi sự chú ý. 6. CÁNH CỬA TỰ DO Khi ta bước qua nỗi sợ, thế giới mở ra. Ta dám nói sự thật của mình. Ta dám yêu sâu sắc. Ta dám sống khác biệt. Ta dám bỏ cái cũ để nhận cái mới. Ta dám đi con đường linh hồn chọn, không phải con đường xã hội ép. Lúc ấy, ta nhận ra: Tự do không nằm ở bên ngoài – nó nằm ở nhận thức. Một người có thể bị nhốt trong 4 bức tường mà vẫn tự do. Một người có thể đứng giữa phố hoa lệ mà vẫn bị giam. Tự do là tâm thức.
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 5-11 - B13
    CHƯƠNG 6: TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG MỚI CỦA TRÁI ĐẤT VÀ CON NGƯỜI
    Henry Lê – Lê Đình Hải

    1. KHỞI ĐẦU – Một hành tinh đang thay da đổi xác

    Trái Đất không phải một khối đá vô tri bay giữa không gian.
    Trái Đất là một sinh mệnh – có ý thức, có nhịp tim, có tần số riêng.
    Và giống như con người tiến hóa, hành tinh này cũng đang tiến hóa.

    Những gì loài người gọi là “kỷ nguyên hỗn loạn” thật ra chỉ là quá trình chuyển giao năng lượng.
    Cái cũ tan rã.
    Cái mới được sinh ra.

    Từ địa chất, khí hậu, từ cấu trúc từ trường đến dòng cảm xúc của tập thể loài người – tất cả đều đang dịch chuyển.
    Không phải ngẫu nhiên mà con người trong thời đại này cảm thấy:

    mất kết nối,

    khủng hoảng niềm tin,

    mệt mỏi tinh thần,

    thức tỉnh tâm linh,

    thôi thúc thay đổi cuộc đời.

    Đó không phải vấn đề cá nhân.
    Đó là tín hiệu của tiến hóa.

    2. TRÁI ĐẤT LÀ MỘT TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG SỐNG

    Mọi sinh mệnh trên Trái Đất – con người, động vật, nước, thực vật, khoáng chất – đều được bao bọc bởi một trường năng lượng sống.
    Trong khoa học gọi là từ trường.
    Trong tâm linh gọi là Trường Sự Sống.

    Khi tần số hành tinh tăng, năng lượng của con người cũng bị kéo theo.
    Đó là lý do tại sao:

    con người nhạy cảm hơn,

    trực giác mạnh hơn,

    giấc mơ rõ hơn,

    sự đồng bộ xảy ra liên tục,

    và sự thật ẩn giấu dần lộ diện.

    Vũ trụ không bao giờ ép buộc, nhưng nó mời gọi chúng ta tiến hóa.

    3. CƠ THỂ CON NGƯỜI PHẢN ỨNG ĐẦY MẠNH MẼ

    Khi Trái Đất nâng tần số, cơ thể người – đặc biệt là hệ thần kinh, não bộ và tim – phải điều chỉnh.
    Đó là lý do có những người:

    mệt vô cớ,

    mất ngủ,

    thay đổi cảm xúc thất thường,

    muốn rời bỏ các mối quan hệ độc hại,

    khao khát sống đúng bản chất.

    Không phải họ “yếu đuối”. Họ đang tái cấu trúc năng lượng.

    Cơ thể vật lý chỉ là phần nổi.
    Phần chìm là năng lượng – và năng lượng đang được lập trình lại.

    4. SỰ THỨC TỈNH ĐẾN TỪ TẦN SỐ

    Con người thức tỉnh không phải vì đọc nhiều sách, nghe nhiều bài giảng hay học kiến thức tâm linh.
    Thức tỉnh xảy ra khi tần số đạt điểm cộng hưởng với Trường Năng Lượng Mới.

    Khi đó:

    Bạn tự nhiên buông bỏ điều độc hại.

    Bạn thấy rõ điều giả tạo.

    Bạn khát khao sự thật.

    Bạn muốn sống đúng linh hồn.

    Bạn không còn bị điều khiển bởi sợ hãi.
    HNI 5-11 - B13 ✅ CHƯƠNG 6: TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG MỚI CỦA TRÁI ĐẤT VÀ CON NGƯỜI Henry Lê – Lê Đình Hải 1. KHỞI ĐẦU – Một hành tinh đang thay da đổi xác Trái Đất không phải một khối đá vô tri bay giữa không gian. Trái Đất là một sinh mệnh – có ý thức, có nhịp tim, có tần số riêng. Và giống như con người tiến hóa, hành tinh này cũng đang tiến hóa. Những gì loài người gọi là “kỷ nguyên hỗn loạn” thật ra chỉ là quá trình chuyển giao năng lượng. Cái cũ tan rã. Cái mới được sinh ra. Từ địa chất, khí hậu, từ cấu trúc từ trường đến dòng cảm xúc của tập thể loài người – tất cả đều đang dịch chuyển. Không phải ngẫu nhiên mà con người trong thời đại này cảm thấy: mất kết nối, khủng hoảng niềm tin, mệt mỏi tinh thần, thức tỉnh tâm linh, thôi thúc thay đổi cuộc đời. Đó không phải vấn đề cá nhân. Đó là tín hiệu của tiến hóa. 2. TRÁI ĐẤT LÀ MỘT TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG SỐNG Mọi sinh mệnh trên Trái Đất – con người, động vật, nước, thực vật, khoáng chất – đều được bao bọc bởi một trường năng lượng sống. Trong khoa học gọi là từ trường. Trong tâm linh gọi là Trường Sự Sống. Khi tần số hành tinh tăng, năng lượng của con người cũng bị kéo theo. Đó là lý do tại sao: con người nhạy cảm hơn, trực giác mạnh hơn, giấc mơ rõ hơn, sự đồng bộ xảy ra liên tục, và sự thật ẩn giấu dần lộ diện. Vũ trụ không bao giờ ép buộc, nhưng nó mời gọi chúng ta tiến hóa. 3. CƠ THỂ CON NGƯỜI PHẢN ỨNG ĐẦY MẠNH MẼ Khi Trái Đất nâng tần số, cơ thể người – đặc biệt là hệ thần kinh, não bộ và tim – phải điều chỉnh. Đó là lý do có những người: mệt vô cớ, mất ngủ, thay đổi cảm xúc thất thường, muốn rời bỏ các mối quan hệ độc hại, khao khát sống đúng bản chất. Không phải họ “yếu đuối”. Họ đang tái cấu trúc năng lượng. Cơ thể vật lý chỉ là phần nổi. Phần chìm là năng lượng – và năng lượng đang được lập trình lại. 4. SỰ THỨC TỈNH ĐẾN TỪ TẦN SỐ Con người thức tỉnh không phải vì đọc nhiều sách, nghe nhiều bài giảng hay học kiến thức tâm linh. Thức tỉnh xảy ra khi tần số đạt điểm cộng hưởng với Trường Năng Lượng Mới. Khi đó: Bạn tự nhiên buông bỏ điều độc hại. Bạn thấy rõ điều giả tạo. Bạn khát khao sự thật. Bạn muốn sống đúng linh hồn. Bạn không còn bị điều khiển bởi sợ hãi.
    Like
    Love
    7
    14 Comments 0 Shares
  • HNI 5/11:
    CHƯƠNG 7: BƯỚC QUA NỖI SỢ: CHÌA KHÓA MỞ CÁNH CỬA TỰ DO
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    1. NỖI SỢ – NGƯỜI BẠN KHÔNG AI MUỐN NHẬN
    Trên hành trình thức tỉnh, không điều gì cản bước con người nhiều bằng nỗi sợ.
    Sợ thất bại.
    Sợ mất mát.
    Sợ bị chê cười.
    Sợ không đủ tốt.
    Sợ không xứng đáng.
    Sợ thay đổi.
    Nhưng trong bất kỳ nỗi sợ nào, luôn tồn tại một sự thật sâu sắc:
    Ta chỉ sợ điều ta không hiểu.
    Một khi ánh sáng nhận thức chiếu vào, nỗi sợ không biến mất vì ta chống lại nó, mà vì nó không còn gì để bám vào.
    Nỗi sợ không phải kẻ thù.
    Nó là tín hiệu.
    Nó đến để nhắc ta:
    “Có một cánh cửa lớn đang chờ, và con chỉ thiếu một bước.”
    2. SỢ HÃI LÀ BÓNG CỦA BẢN NGÃ
    Bản ngã sinh ra từ sự kiểm soát.
    Vì thế nó sợ bất cứ điều gì mình không thể kiểm soát:
    tương lai,
    cảm xúc của người khác,
    cái nhìn của xã hội,
    sự vô thường của cuộc đời.
    Bản ngã luôn hỏi:
    “Nếu tôi thất bại thì sao?
    Nếu tôi mất tất cả thì sao?”
    Còn linh hồn thì hỏi:
    “Nếu ta sống đúng bản chất thì sao?
    Nếu ta tự do thì sao?”
    Bản ngã co lại.
    Linh hồn mở rộng.
    Trên hành trình này, nỗi sợ giống như bức tường mờ.
    Khi ta tiến gần và chạm vào nó, ta nhận ra:
    Nó chỉ là làn khói.
    3. BÍ MẬT CỦA NỖI SỢ: NÓ KHÔNG THẬT
    Nỗi sợ không tồn tại trong hiện tại.
    Nó chỉ sống trong tưởng tượng về tương lai.
    Khi ta lo điều chưa xảy ra
    Khi ta nhớ lại điều đã qua
    Khi ta tự tạo ra kịch bản trong đầu
    Nỗi sợ không xuất hiện khi ta hiện diện.
    Ngay khoảnh khắc ta an trú trong hơi thở,
    nỗi sợ không còn điểm tựa để tồn tại.
    Vì bản chất của nỗi sợ là:
    ảo giác của tâm trí chưa được soi sáng.
    Hãy để ý:
    Những điều ta từng sợ nhất, một khi đã vượt qua, ta nhìn lại và bật cười:
    “Tại sao ngày đó mình lại lo đến thế?”
    4. TỰ DO ĐẾN TỪ BÊN TRONG
    Nhiều người nghĩ tự do đến từ tiền bạc, quyền lực, hay sự an toàn.
    Nhưng càng có nhiều, họ càng lo sợ mất.
    Vì thế, họ không tự do – họ bị ràng buộc.
    Tự do thật sự đến khi:
    ta không còn bị điều khiển bởi nỗi sợ,
    ta không cần đóng vai ai đó,
    ta không cần giả mạnh mẽ,
    ta không cần được chấp nhận.
    Người tự do không phải người “không sợ”,
    mà là người bước đi dù vẫn còn sợ.
    Đó là sự dũng cảm của linh hồn.
    5. KHI TA ĐỐI DIỆN – NỖI SỢ TAN RÃ
    Ta có thể dành cả đời để chạy trốn nỗi sợ.
    HNI 5/11: ✅ CHƯƠNG 7: BƯỚC QUA NỖI SỢ: CHÌA KHÓA MỞ CÁNH CỬA TỰ DO Henry Lê – Lê Đình Hải 1. NỖI SỢ – NGƯỜI BẠN KHÔNG AI MUỐN NHẬN Trên hành trình thức tỉnh, không điều gì cản bước con người nhiều bằng nỗi sợ. Sợ thất bại. Sợ mất mát. Sợ bị chê cười. Sợ không đủ tốt. Sợ không xứng đáng. Sợ thay đổi. Nhưng trong bất kỳ nỗi sợ nào, luôn tồn tại một sự thật sâu sắc: Ta chỉ sợ điều ta không hiểu. Một khi ánh sáng nhận thức chiếu vào, nỗi sợ không biến mất vì ta chống lại nó, mà vì nó không còn gì để bám vào. Nỗi sợ không phải kẻ thù. Nó là tín hiệu. Nó đến để nhắc ta: “Có một cánh cửa lớn đang chờ, và con chỉ thiếu một bước.” 2. SỢ HÃI LÀ BÓNG CỦA BẢN NGÃ Bản ngã sinh ra từ sự kiểm soát. Vì thế nó sợ bất cứ điều gì mình không thể kiểm soát: tương lai, cảm xúc của người khác, cái nhìn của xã hội, sự vô thường của cuộc đời. Bản ngã luôn hỏi: “Nếu tôi thất bại thì sao? Nếu tôi mất tất cả thì sao?” Còn linh hồn thì hỏi: “Nếu ta sống đúng bản chất thì sao? Nếu ta tự do thì sao?” Bản ngã co lại. Linh hồn mở rộng. Trên hành trình này, nỗi sợ giống như bức tường mờ. Khi ta tiến gần và chạm vào nó, ta nhận ra: Nó chỉ là làn khói. 3. BÍ MẬT CỦA NỖI SỢ: NÓ KHÔNG THẬT Nỗi sợ không tồn tại trong hiện tại. Nó chỉ sống trong tưởng tượng về tương lai. Khi ta lo điều chưa xảy ra Khi ta nhớ lại điều đã qua Khi ta tự tạo ra kịch bản trong đầu Nỗi sợ không xuất hiện khi ta hiện diện. Ngay khoảnh khắc ta an trú trong hơi thở, nỗi sợ không còn điểm tựa để tồn tại. Vì bản chất của nỗi sợ là: ảo giác của tâm trí chưa được soi sáng. Hãy để ý: Những điều ta từng sợ nhất, một khi đã vượt qua, ta nhìn lại và bật cười: “Tại sao ngày đó mình lại lo đến thế?” 4. TỰ DO ĐẾN TỪ BÊN TRONG Nhiều người nghĩ tự do đến từ tiền bạc, quyền lực, hay sự an toàn. Nhưng càng có nhiều, họ càng lo sợ mất. Vì thế, họ không tự do – họ bị ràng buộc. Tự do thật sự đến khi: ta không còn bị điều khiển bởi nỗi sợ, ta không cần đóng vai ai đó, ta không cần giả mạnh mẽ, ta không cần được chấp nhận. Người tự do không phải người “không sợ”, mà là người bước đi dù vẫn còn sợ. Đó là sự dũng cảm của linh hồn. 5. KHI TA ĐỐI DIỆN – NỖI SỢ TAN RÃ Ta có thể dành cả đời để chạy trốn nỗi sợ.
    Like
    Love
    8
    0 Comments 0 Shares