• HNI 6/11: BÀI THƠ CHƯƠNG 11: ĐẠO ĐỨC CỔ TRUYỀN VIỆT NAM – GỐC RỄ VĂN HÓA DÂN TỘC
    Trên dải đất hình chữ S thân thương,
    Nơi con sông ôm đồng vàng ru lúa,
    Đạo đức Việt nảy mầm từ hạt cỏ,
    Từ lời ru mẹ hát giữa đêm trăng.
    Từ mái đình, giếng nước, sân đình,
    Từ câu ca dao, tục ngữ hiền minh.
    Từ ánh mắt cha, giọt mồ hôi mẹ,
    Từ nồi cơm, manh áo, nghĩa tình sinh.
    Đạo làm người – bắt đầu từ chữ Hiếu,
    Uống nước nhớ nguồn, tôn kính tổ tiên.
    Dù bão tố, lòng người vẫn sáng,
    Nghĩa nhân gieo khắp chốn quê hiền.
    “Thương người như thể thương thân”,
    Lời xưa ấy vẫn vang trong máu Việt.
    Một miếng khi đói bằng một gói khi no,
    Là đạo nghĩa giữa đời không phai.
    Trung với nước, hiếu với dân,
    Là lời dạy của bao anh hùng thuở trước.
    Nguyễn Trãi viết: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”,
    Đức và Trời hòa chung một nhịp.
    Giản dị, mộc mạc, mà sâu như biển,
    Đạo Việt Nam chẳng cần lời cao xa.
    Một nụ cười, một câu chào sáng sớm,
    Cũng là đạo – trong hơi thở quê nhà.
    Từ mái tranh đến thành đô rực rỡ,
    Đạo ấy vẫn như mạch nước ngầm.
    Nuôi dưỡng hồn dân tộc qua bao thế kỷ,
    Để Việt Nam còn mãi ánh trăng ngàn năm.
    Có lúc đạo đời bị phong sương vùi lấp,
    Người quên gốc giữa lợi danh mờ mắt.
    Nhưng chỉ cần nhớ lại lời mẹ xưa,
    Đạo đức lại nảy mầm từ trái tim thật.
    Đạo không ở kinh văn hay sắc lệnh,
    Đạo ở trong cách sống mỗi ngày.
    Giúp một người, giữ một lời hứa nhỏ,
    Cũng là giữ gìn hồn Việt hôm nay.
    Gốc rễ ấy, cha ông vun đắp,
    Bằng máu xương và niềm tin son sắt.
    Ta hôm nay, dẫu sống giữa thời toàn cầu,
    Vẫn mang trong tim dòng đạo Việt nhiệm màu.
    Đạo đức cổ truyền – không xưa, không cũ,
    Chỉ cần được thở, được sống trong ta.
    Mỗi con người là một mảnh quê hương,
    Khi giữ đạo – là giữ lấy nước nhà.
    HNI 6/11: BÀI THƠ CHƯƠNG 11: ĐẠO ĐỨC CỔ TRUYỀN VIỆT NAM – GỐC RỄ VĂN HÓA DÂN TỘC Trên dải đất hình chữ S thân thương, Nơi con sông ôm đồng vàng ru lúa, Đạo đức Việt nảy mầm từ hạt cỏ, Từ lời ru mẹ hát giữa đêm trăng. Từ mái đình, giếng nước, sân đình, Từ câu ca dao, tục ngữ hiền minh. Từ ánh mắt cha, giọt mồ hôi mẹ, Từ nồi cơm, manh áo, nghĩa tình sinh. Đạo làm người – bắt đầu từ chữ Hiếu, Uống nước nhớ nguồn, tôn kính tổ tiên. Dù bão tố, lòng người vẫn sáng, Nghĩa nhân gieo khắp chốn quê hiền. “Thương người như thể thương thân”, Lời xưa ấy vẫn vang trong máu Việt. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, Là đạo nghĩa giữa đời không phai. Trung với nước, hiếu với dân, Là lời dạy của bao anh hùng thuở trước. Nguyễn Trãi viết: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”, Đức và Trời hòa chung một nhịp. Giản dị, mộc mạc, mà sâu như biển, Đạo Việt Nam chẳng cần lời cao xa. Một nụ cười, một câu chào sáng sớm, Cũng là đạo – trong hơi thở quê nhà. Từ mái tranh đến thành đô rực rỡ, Đạo ấy vẫn như mạch nước ngầm. Nuôi dưỡng hồn dân tộc qua bao thế kỷ, Để Việt Nam còn mãi ánh trăng ngàn năm. Có lúc đạo đời bị phong sương vùi lấp, Người quên gốc giữa lợi danh mờ mắt. Nhưng chỉ cần nhớ lại lời mẹ xưa, Đạo đức lại nảy mầm từ trái tim thật. Đạo không ở kinh văn hay sắc lệnh, Đạo ở trong cách sống mỗi ngày. Giúp một người, giữ một lời hứa nhỏ, Cũng là giữ gìn hồn Việt hôm nay. Gốc rễ ấy, cha ông vun đắp, Bằng máu xương và niềm tin son sắt. Ta hôm nay, dẫu sống giữa thời toàn cầu, Vẫn mang trong tim dòng đạo Việt nhiệm màu. Đạo đức cổ truyền – không xưa, không cũ, Chỉ cần được thở, được sống trong ta. Mỗi con người là một mảnh quê hương, Khi giữ đạo – là giữ lấy nước nhà.
    Like
    Love
    Wow
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
    Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
    Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch.
    Ánh đèn lồng đô thị sao đêm,
    Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh.
    Nhưng giữa bụi đời sương sương xám,
    vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
    Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
    Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
    Trời thoáng xa, chỉ người quên mất,
    Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh.
    Một khi nhân loại dừng đôi chân,
    Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió.
    Công nghệ – công cụ trí thông minh,
    Nhưng không thể thay nhân hậu.
    Máy móc giúp người vũ trụ,
    nhưng chỉ Đạo đường tâm linh.
    Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ,
    nhưng có tia soi tận nội tâm?
    Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
    Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn.
    Tỉnh không là điều mộng mơ,
    Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh.
    Là hiểu mỗi người là hạt sáng,
    Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu.
    Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
    Địa cầu hát ca trong hòa khí.
    Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
    Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
    Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
    tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
    Một lời chân thật – sơn thiện khởi,
    Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
    Ngốc con người – chủ nhân thời đại,
    Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
    Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
    Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
    Tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
    Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới.
    Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng,
    Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
    Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc,
    Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
    Đạo cao xa, Đạo là trong chính,
    Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
    Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
    Cho loài người viết lại vận mệnh.
    Nếu biết trở về với Đạo tâm,
    Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
    Đọc ít hơn
    HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI Trong guồng quay ánh thép và màn hình, Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch. Ánh đèn lồng đô thị sao đêm, Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh. Nhưng giữa bụi đời sương sương xám, vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim, Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo, Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn. Trời thoáng xa, chỉ người quên mất, Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh. Một khi nhân loại dừng đôi chân, Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió. Công nghệ – công cụ trí thông minh, Nhưng không thể thay nhân hậu. Máy móc giúp người vũ trụ, nhưng chỉ Đạo đường tâm linh. Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ, nhưng có tia soi tận nội tâm? Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế, Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn. Tỉnh không là điều mộng mơ, Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh. Là hiểu mỗi người là hạt sáng, Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu. Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên, Địa cầu hát ca trong hòa khí. Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù, Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha. Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc, tâm rộng mở, đời tự sáng trong. Một lời chân thật – sơn thiện khởi, Một ý tà sinh – muôn họa trần gian. Ngốc con người – chủ nhân thời đại, Đừng để linh hồn hóa đá vô tri. Ngước nhìn Trời – không để cầu xin, Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh. Tỉnh đạo tâm là hành trình dài, Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới. Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng, Từ vô minh trở lại Đạo Trời. Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc, Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời. Đạo cao xa, Đạo là trong chính, Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười. Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội, Cho loài người viết lại vận mệnh. Nếu biết trở về với Đạo tâm, Thì tương lai rực rỡ vô cùng. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
    Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
    Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch.
    Ánh đèn lồng đô thị sao đêm,
    Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh.
    Nhưng giữa bụi đời sương sương xám,
    vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
    Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
    Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
    Trời thoáng xa, chỉ người quên mất,
    Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh.
    Một khi nhân loại dừng đôi chân,
    Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió.
    Công nghệ – công cụ trí thông minh,
    Nhưng không thể thay nhân hậu.
    Máy móc giúp người vũ trụ,
    nhưng chỉ Đạo đường tâm linh.
    Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ,
    nhưng có tia soi tận nội tâm?
    Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
    Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn.
    Tỉnh không là điều mộng mơ,
    Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh.
    Là hiểu mỗi người là hạt sáng,
    Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu.
    Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
    Địa cầu hát ca trong hòa khí.
    Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
    Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
    Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
    tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
    Một lời chân thật – sơn thiện khởi,
    Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
    Ngốc con người – chủ nhân thời đại,
    Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
    Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
    Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
    Tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
    Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới.
    Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng,
    Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
    Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc,
    Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
    Đạo cao xa, Đạo là trong chính,
    Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
    Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
    Cho loài người viết lại vận mệnh.
    Nếu biết trở về với Đạo tâm,
    Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
    Đọc ít hơn
    HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI Trong guồng quay ánh thép và màn hình, Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch. Ánh đèn lồng đô thị sao đêm, Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh. Nhưng giữa bụi đời sương sương xám, vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim, Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo, Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn. Trời thoáng xa, chỉ người quên mất, Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh. Một khi nhân loại dừng đôi chân, Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió. Công nghệ – công cụ trí thông minh, Nhưng không thể thay nhân hậu. Máy móc giúp người vũ trụ, nhưng chỉ Đạo đường tâm linh. Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ, nhưng có tia soi tận nội tâm? Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế, Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn. Tỉnh không là điều mộng mơ, Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh. Là hiểu mỗi người là hạt sáng, Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu. Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên, Địa cầu hát ca trong hòa khí. Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù, Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha. Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc, tâm rộng mở, đời tự sáng trong. Một lời chân thật – sơn thiện khởi, Một ý tà sinh – muôn họa trần gian. Ngốc con người – chủ nhân thời đại, Đừng để linh hồn hóa đá vô tri. Ngước nhìn Trời – không để cầu xin, Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh. Tỉnh đạo tâm là hành trình dài, Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới. Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng, Từ vô minh trở lại Đạo Trời. Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc, Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời. Đạo cao xa, Đạo là trong chính, Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười. Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội, Cho loài người viết lại vận mệnh. Nếu biết trở về với Đạo tâm, Thì tương lai rực rỡ vô cùng. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
    Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
    Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch.
    Ánh đèn lồng đô thị sao đêm,
    Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh.
    Nhưng giữa bụi đời sương sương xám,
    vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
    Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
    Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
    Trời thoáng xa, chỉ người quên mất,
    Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh.
    Một khi nhân loại dừng đôi chân,
    Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió.
    Công nghệ – công cụ trí thông minh,
    Nhưng không thể thay nhân hậu.
    Máy móc giúp người vũ trụ,
    nhưng chỉ Đạo đường tâm linh.
    Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ,
    nhưng có tia soi tận nội tâm?
    Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
    Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn.
    Tỉnh không là điều mộng mơ,
    Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh.
    Là hiểu mỗi người là hạt sáng,
    Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu.
    Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
    Địa cầu hát ca trong hòa khí.
    Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
    Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
    Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
    tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
    Một lời chân thật – sơn thiện khởi,
    Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
    Ngốc con người – chủ nhân thời đại,
    Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
    Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
    Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
    Tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
    Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới.
    Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng,
    Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
    Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc,
    Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
    Đạo cao xa, Đạo là trong chính,
    Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
    Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
    Cho loài người viết lại vận mệnh.
    Nếu biết trở về với Đạo tâm,
    Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
    Đọc ít hơn
    HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI Trong guồng quay ánh thép và màn hình, Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch. Ánh đèn lồng đô thị sao đêm, Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh. Nhưng giữa bụi đời sương sương xám, vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim, Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo, Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn. Trời thoáng xa, chỉ người quên mất, Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh. Một khi nhân loại dừng đôi chân, Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió. Công nghệ – công cụ trí thông minh, Nhưng không thể thay nhân hậu. Máy móc giúp người vũ trụ, nhưng chỉ Đạo đường tâm linh. Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ, nhưng có tia soi tận nội tâm? Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế, Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn. Tỉnh không là điều mộng mơ, Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh. Là hiểu mỗi người là hạt sáng, Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu. Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên, Địa cầu hát ca trong hòa khí. Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù, Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha. Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc, tâm rộng mở, đời tự sáng trong. Một lời chân thật – sơn thiện khởi, Một ý tà sinh – muôn họa trần gian. Ngốc con người – chủ nhân thời đại, Đừng để linh hồn hóa đá vô tri. Ngước nhìn Trời – không để cầu xin, Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh. Tỉnh đạo tâm là hành trình dài, Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới. Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng, Từ vô minh trở lại Đạo Trời. Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc, Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời. Đạo cao xa, Đạo là trong chính, Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười. Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội, Cho loài người viết lại vận mệnh. Nếu biết trở về với Đạo tâm, Thì tương lai rực rỡ vô cùng. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11: Bài thơ CHƯƠNG 12: NHO – PHẬT – LÃO: BA TRỤ CỘT ĐẠO LÝ Á ĐÔNG
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Phương Đông trầm mặc nghìn năm,
    Giữa cõi nhân sinh, Đạo tỏa âm thầm.
    Ba con đường – ba dòng suối mát,
    Cùng dẫn hồn người về cội Chân – Tâm.
    Nho dạy người sống giữa nhân gian,
    Giữ lễ nghĩa, trung hiếu vẹn toàn.
    Tề gia – trị quốc – bình thiên hạ,
    Lấy nhân tâm nối Đạo Trời ban.
    Phật chỉ đường diệt khổ trong tâm,
    Không tìm xa – vì chân như ở sẵn.
    Buông tham sân, lòng hoa nở lặng,
    Một nụ cười soi sáng vô biên.
    Lão nói: “Đạo vốn chẳng tên,
    Vô vi là gốc, thuận nhiên là mệnh.”
    Trời đất chẳng tranh mà vạn vật sống,
    Sông không lời mà nuôi cả trần gian.
    Ba Đạo – ba dòng chảy muôn vàn,
    Hòa làm một biển nhân gian minh triết.
    Người theo Nho, giữ lòng ngay thật,
    Người theo Phật, học tánh từ bi.
    Ai thuận Lão, sống cùng Thiên lý,
    Tâm nhẹ như mây, chẳng níu điều gì.
    Ba nẻo khác, nhưng cùng một lối,
    Dẫn con người tìm lại chính mình.
    Khi Nho dạy: “Sống cho nghĩa lớn”,
    Phật dạy: “Từ bi để hóa khổ đau.”
    Lão dạy: “Buông, để Đạo nhiệm mầu”,
    Cả ba hợp – thành minh triết cổ.
    Không tranh thắng, chỉ soi đường sáng,
    Không ép lòng, chỉ mở tâm ra.
    Một người hiểu ba Đạo hòa,
    Thì trong một niệm đã là thiên lý.
    Á Đông giữ hồn qua nghìn thế kỷ,
    Nhờ ba ngọn đuốc chẳng khi nào tàn.
    Dẫu thời thế đổi thay muôn vạn,
    Đạo vẫn còn – trong máu Việt, Hán, Nam.
    Ba trụ cột – dựng thành trời Đạo,
    Nâng nhân sinh khỏi vực mê mờ.
    Giữa kỷ nguyên ánh sáng và máy móc,
    Nho – Phật – Lão vẫn soi lòng người.
    HNI 6/11: Bài thơ CHƯƠNG 12: NHO – PHẬT – LÃO: BA TRỤ CỘT ĐẠO LÝ Á ĐÔNG (Thơ triết lý – HenryLe) Phương Đông trầm mặc nghìn năm, Giữa cõi nhân sinh, Đạo tỏa âm thầm. Ba con đường – ba dòng suối mát, Cùng dẫn hồn người về cội Chân – Tâm. Nho dạy người sống giữa nhân gian, Giữ lễ nghĩa, trung hiếu vẹn toàn. Tề gia – trị quốc – bình thiên hạ, Lấy nhân tâm nối Đạo Trời ban. Phật chỉ đường diệt khổ trong tâm, Không tìm xa – vì chân như ở sẵn. Buông tham sân, lòng hoa nở lặng, Một nụ cười soi sáng vô biên. Lão nói: “Đạo vốn chẳng tên, Vô vi là gốc, thuận nhiên là mệnh.” Trời đất chẳng tranh mà vạn vật sống, Sông không lời mà nuôi cả trần gian. Ba Đạo – ba dòng chảy muôn vàn, Hòa làm một biển nhân gian minh triết. Người theo Nho, giữ lòng ngay thật, Người theo Phật, học tánh từ bi. Ai thuận Lão, sống cùng Thiên lý, Tâm nhẹ như mây, chẳng níu điều gì. Ba nẻo khác, nhưng cùng một lối, Dẫn con người tìm lại chính mình. Khi Nho dạy: “Sống cho nghĩa lớn”, Phật dạy: “Từ bi để hóa khổ đau.” Lão dạy: “Buông, để Đạo nhiệm mầu”, Cả ba hợp – thành minh triết cổ. Không tranh thắng, chỉ soi đường sáng, Không ép lòng, chỉ mở tâm ra. Một người hiểu ba Đạo hòa, Thì trong một niệm đã là thiên lý. Á Đông giữ hồn qua nghìn thế kỷ, Nhờ ba ngọn đuốc chẳng khi nào tàn. Dẫu thời thế đổi thay muôn vạn, Đạo vẫn còn – trong máu Việt, Hán, Nam. Ba trụ cột – dựng thành trời Đạo, Nâng nhân sinh khỏi vực mê mờ. Giữa kỷ nguyên ánh sáng và máy móc, Nho – Phật – Lão vẫn soi lòng người.
    Like
    Love
    Wow
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
    Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
    Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch.
    Ánh đèn lồng đô thị sao đêm,
    Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh.
    Nhưng giữa bụi đời sương sương xám,
    vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
    Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
    Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
    Trời thoáng xa, chỉ người quên mất,
    Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh.
    Một khi nhân loại dừng đôi chân,
    Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió.
    Công nghệ – công cụ trí thông minh,
    Nhưng không thể thay nhân hậu.
    Máy móc giúp người vũ trụ,
    nhưng chỉ Đạo đường tâm linh.
    Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ,
    nhưng có tia soi tận nội tâm?
    Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
    Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn.
    Tỉnh không là điều mộng mơ,
    Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh.
    Là hiểu mỗi người là hạt sáng,
    Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu.
    Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
    Địa cầu hát ca trong hòa khí.
    Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
    Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
    Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
    tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
    Một lời chân thật – sơn thiện khởi,
    Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
    Ngốc con người – chủ nhân thời đại,
    Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
    Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
    Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
    Tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
    Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới.
    Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng,
    Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
    Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc,
    Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
    Đạo cao xa, Đạo là trong chính,
    Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
    Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
    Cho loài người viết lại vận mệnh.
    Nếu biết trở về với Đạo tâm,
    Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
    Đọc ít hơn
    HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI Trong guồng quay ánh thép và màn hình, Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch. Ánh đèn lồng đô thị sao đêm, Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh. Nhưng giữa bụi đời sương sương xám, vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim, Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo, Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn. Trời thoáng xa, chỉ người quên mất, Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh. Một khi nhân loại dừng đôi chân, Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió. Công nghệ – công cụ trí thông minh, Nhưng không thể thay nhân hậu. Máy móc giúp người vũ trụ, nhưng chỉ Đạo đường tâm linh. Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ, nhưng có tia soi tận nội tâm? Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế, Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn. Tỉnh không là điều mộng mơ, Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh. Là hiểu mỗi người là hạt sáng, Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu. Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên, Địa cầu hát ca trong hòa khí. Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù, Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha. Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc, tâm rộng mở, đời tự sáng trong. Một lời chân thật – sơn thiện khởi, Một ý tà sinh – muôn họa trần gian. Ngốc con người – chủ nhân thời đại, Đừng để linh hồn hóa đá vô tri. Ngước nhìn Trời – không để cầu xin, Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh. Tỉnh đạo tâm là hành trình dài, Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới. Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng, Từ vô minh trở lại Đạo Trời. Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc, Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời. Đạo cao xa, Đạo là trong chính, Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười. Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội, Cho loài người viết lại vận mệnh. Nếu biết trở về với Đạo tâm, Thì tương lai rực rỡ vô cùng. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
    Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
    Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch.
    Ánh đèn lồng đô thị sao đêm,
    Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh.
    Nhưng giữa bụi đời sương sương xám,
    vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
    Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
    Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
    Trời thoáng xa, chỉ người quên mất,
    Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh.
    Một khi nhân loại dừng đôi chân,
    Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió.
    Công nghệ – công cụ trí thông minh,
    Nhưng không thể thay nhân hậu.
    Máy móc giúp người vũ trụ,
    nhưng chỉ Đạo đường tâm linh.
    Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ,
    nhưng có tia soi tận nội tâm?
    Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
    Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn.
    Tỉnh không là điều mộng mơ,
    Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh.
    Là hiểu mỗi người là hạt sáng,
    Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu.
    Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
    Địa cầu hát ca trong hòa khí.
    Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
    Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
    Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
    tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
    Một lời chân thật – sơn thiện khởi,
    Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
    Ngốc con người – chủ nhân thời đại,
    Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
    Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
    Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
    Tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
    Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới.
    Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng,
    Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
    Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc,
    Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
    Đạo cao xa, Đạo là trong chính,
    Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
    Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
    Cho loài người viết lại vận mệnh.
    Nếu biết trở về với Đạo tâm,
    Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
    Đọc ít hơn
    HNI 6/11:Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRỌNG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI Trong guồng quay ánh thép và màn hình, Con người mê chạy, quên Trời thanh sạch. Ánh đèn lồng đô thị sao đêm, Tiếng máy lấn át lời kinh tâm tâm linh. Nhưng giữa bụi đời sương sương xám, vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim, Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo, Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn. Trời thoáng xa, chỉ người quên mất, Đạo tàn phai, chỉ tâm lạnh lạnh. Một khi nhân loại dừng đôi chân, Sẽ nghe Đạo thở trong hơi thở gió. Công nghệ – công cụ trí thông minh, Nhưng không thể thay nhân hậu. Máy móc giúp người vũ trụ, nhưng chỉ Đạo đường tâm linh. Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực rỡ, nhưng có tia soi tận nội tâm? Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế, Cho ai biết soi mà thức ngộ linh hồn. Tỉnh không là điều mộng mơ, Là nhớ lại bản thể thức nguyên sinh. Là hiểu mỗi người là hạt sáng, Mang trong thời gian kiếm nguyên nguyên liệu. Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên, Địa cầu hát ca trong hòa khí. Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù, Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha. Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc, tâm rộng mở, đời tự sáng trong. Một lời chân thật – sơn thiện khởi, Một ý tà sinh – muôn họa trần gian. Ngốc con người – chủ nhân thời đại, Đừng để linh hồn hóa đá vô tri. Ngước nhìn Trời – không để cầu xin, Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh. Tỉnh đạo tâm là hành trình dài, Nhưng mỗi bước nhỏ là một thức bình minh mới. Từ bóng tối vươn lên về nguồn sáng, Từ vô minh trở lại Đạo Trời. Khi nhân loại đồng lòng Tỉnh giấc, Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời. Đạo cao xa, Đạo là trong chính, Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười. Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội, Cho loài người viết lại vận mệnh. Nếu biết trở về với Đạo tâm, Thì tương lai rực rỡ vô cùng. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11: Bài thơ CHƯƠNG 12: NHO – PHẬT – LÃO: BA TRỤ CỘT ĐẠO LÝ Á ĐÔNG
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Phương Đông trầm mặc nghìn năm,
    Giữa cõi nhân sinh, Đạo tỏa âm thầm.
    Ba con đường – ba dòng suối mát,
    Cùng dẫn hồn người về cội Chân – Tâm.
    Nho dạy người sống giữa nhân gian,
    Giữ lễ nghĩa, trung hiếu vẹn toàn.
    Tề gia – trị quốc – bình thiên hạ,
    Lấy nhân tâm nối Đạo Trời ban.
    Phật chỉ đường diệt khổ trong tâm,
    Không tìm xa – vì chân như ở sẵn.
    Buông tham sân, lòng hoa nở lặng,
    Một nụ cười soi sáng vô biên.
    Lão nói: “Đạo vốn chẳng tên,
    Vô vi là gốc, thuận nhiên là mệnh.”
    Trời đất chẳng tranh mà vạn vật sống,
    Sông không lời mà nuôi cả trần gian.
    Ba Đạo – ba dòng chảy muôn vàn,
    Hòa làm một biển nhân gian minh triết.
    Người theo Nho, giữ lòng ngay thật,
    Người theo Phật, học tánh từ bi.
    Ai thuận Lão, sống cùng Thiên lý,
    Tâm nhẹ như mây, chẳng níu điều gì.
    Ba nẻo khác, nhưng cùng một lối,
    Dẫn con người tìm lại chính mình.
    Khi Nho dạy: “Sống cho nghĩa lớn”,
    Phật dạy: “Từ bi để hóa khổ đau.”
    Lão dạy: “Buông, để Đạo nhiệm mầu”,
    Cả ba hợp – thành minh triết cổ.
    Không tranh thắng, chỉ soi đường sáng,
    Không ép lòng, chỉ mở tâm ra.
    Một người hiểu ba Đạo hòa,
    Thì trong một niệm đã là thiên lý.
    Á Đông giữ hồn qua nghìn thế kỷ,
    Nhờ ba ngọn đuốc chẳng khi nào tàn.
    Dẫu thời thế đổi thay muôn vạn,
    Đạo vẫn còn – trong máu Việt, Hán, Nam.
    Ba trụ cột – dựng thành trời Đạo,
    Nâng nhân sinh khỏi vực mê mờ.
    Giữa kỷ nguyên ánh sáng và máy móc,
    Nho – Phật – Lão vẫn soi lòng người.
    HNI 6/11: Bài thơ CHƯƠNG 12: NHO – PHẬT – LÃO: BA TRỤ CỘT ĐẠO LÝ Á ĐÔNG (Thơ triết lý – HenryLe) Phương Đông trầm mặc nghìn năm, Giữa cõi nhân sinh, Đạo tỏa âm thầm. Ba con đường – ba dòng suối mát, Cùng dẫn hồn người về cội Chân – Tâm. Nho dạy người sống giữa nhân gian, Giữ lễ nghĩa, trung hiếu vẹn toàn. Tề gia – trị quốc – bình thiên hạ, Lấy nhân tâm nối Đạo Trời ban. Phật chỉ đường diệt khổ trong tâm, Không tìm xa – vì chân như ở sẵn. Buông tham sân, lòng hoa nở lặng, Một nụ cười soi sáng vô biên. Lão nói: “Đạo vốn chẳng tên, Vô vi là gốc, thuận nhiên là mệnh.” Trời đất chẳng tranh mà vạn vật sống, Sông không lời mà nuôi cả trần gian. Ba Đạo – ba dòng chảy muôn vàn, Hòa làm một biển nhân gian minh triết. Người theo Nho, giữ lòng ngay thật, Người theo Phật, học tánh từ bi. Ai thuận Lão, sống cùng Thiên lý, Tâm nhẹ như mây, chẳng níu điều gì. Ba nẻo khác, nhưng cùng một lối, Dẫn con người tìm lại chính mình. Khi Nho dạy: “Sống cho nghĩa lớn”, Phật dạy: “Từ bi để hóa khổ đau.” Lão dạy: “Buông, để Đạo nhiệm mầu”, Cả ba hợp – thành minh triết cổ. Không tranh thắng, chỉ soi đường sáng, Không ép lòng, chỉ mở tâm ra. Một người hiểu ba Đạo hòa, Thì trong một niệm đã là thiên lý. Á Đông giữ hồn qua nghìn thế kỷ, Nhờ ba ngọn đuốc chẳng khi nào tàn. Dẫu thời thế đổi thay muôn vạn, Đạo vẫn còn – trong máu Việt, Hán, Nam. Ba trụ cột – dựng thành trời Đạo, Nâng nhân sinh khỏi vực mê mờ. Giữa kỷ nguyên ánh sáng và máy móc, Nho – Phật – Lão vẫn soi lòng người.
    Like
    Love
    Wow
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11: BÀI THƠ CHƯƠNG 11: ĐẠO ĐỨC CỔ TRUYỀN VIỆT NAM – GỐC RỄ VĂN HÓA DÂN TỘC
    Trên dải đất hình chữ S thân thương,
    Nơi con sông ôm đồng vàng ru lúa,
    Đạo đức Việt nảy mầm từ hạt cỏ,
    Từ lời ru mẹ hát giữa đêm trăng.
    Từ mái đình, giếng nước, sân đình,
    Từ câu ca dao, tục ngữ hiền minh.
    Từ ánh mắt cha, giọt mồ hôi mẹ,
    Từ nồi cơm, manh áo, nghĩa tình sinh.
    Đạo làm người – bắt đầu từ chữ Hiếu,
    Uống nước nhớ nguồn, tôn kính tổ tiên.
    Dù bão tố, lòng người vẫn sáng,
    Nghĩa nhân gieo khắp chốn quê hiền.
    “Thương người như thể thương thân”,
    Lời xưa ấy vẫn vang trong máu Việt.
    Một miếng khi đói bằng một gói khi no,
    Là đạo nghĩa giữa đời không phai.
    Trung với nước, hiếu với dân,
    Là lời dạy của bao anh hùng thuở trước.
    Nguyễn Trãi viết: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”,
    Đức và Trời hòa chung một nhịp.
    Giản dị, mộc mạc, mà sâu như biển,
    Đạo Việt Nam chẳng cần lời cao xa.
    Một nụ cười, một câu chào sáng sớm,
    Cũng là đạo – trong hơi thở quê nhà.
    Từ mái tranh đến thành đô rực rỡ,
    Đạo ấy vẫn như mạch nước ngầm.
    Nuôi dưỡng hồn dân tộc qua bao thế kỷ,
    Để Việt Nam còn mãi ánh trăng ngàn năm.
    Có lúc đạo đời bị phong sương vùi lấp,
    Người quên gốc giữa lợi danh mờ mắt.
    Nhưng chỉ cần nhớ lại lời mẹ xưa,
    Đạo đức lại nảy mầm từ trái tim thật.
    Đạo không ở kinh văn hay sắc lệnh,
    Đạo ở trong cách sống mỗi ngày.
    Giúp một người, giữ một lời hứa nhỏ,
    Cũng là giữ gìn hồn Việt hôm nay.
    Gốc rễ ấy, cha ông vun đắp,
    Bằng máu xương và niềm tin son sắt.
    Ta hôm nay, dẫu sống giữa thời toàn cầu,
    Vẫn mang trong tim dòng đạo Việt nhiệm màu.
    Đạo đức cổ truyền – không xưa, không cũ,
    Chỉ cần được thở, được sống trong ta.
    Mỗi con người là một mảnh quê hương,
    Khi giữ đạo – là giữ lấy nước nhà.
    HNI 6/11: BÀI THƠ CHƯƠNG 11: ĐẠO ĐỨC CỔ TRUYỀN VIỆT NAM – GỐC RỄ VĂN HÓA DÂN TỘC Trên dải đất hình chữ S thân thương, Nơi con sông ôm đồng vàng ru lúa, Đạo đức Việt nảy mầm từ hạt cỏ, Từ lời ru mẹ hát giữa đêm trăng. Từ mái đình, giếng nước, sân đình, Từ câu ca dao, tục ngữ hiền minh. Từ ánh mắt cha, giọt mồ hôi mẹ, Từ nồi cơm, manh áo, nghĩa tình sinh. Đạo làm người – bắt đầu từ chữ Hiếu, Uống nước nhớ nguồn, tôn kính tổ tiên. Dù bão tố, lòng người vẫn sáng, Nghĩa nhân gieo khắp chốn quê hiền. “Thương người như thể thương thân”, Lời xưa ấy vẫn vang trong máu Việt. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, Là đạo nghĩa giữa đời không phai. Trung với nước, hiếu với dân, Là lời dạy của bao anh hùng thuở trước. Nguyễn Trãi viết: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”, Đức và Trời hòa chung một nhịp. Giản dị, mộc mạc, mà sâu như biển, Đạo Việt Nam chẳng cần lời cao xa. Một nụ cười, một câu chào sáng sớm, Cũng là đạo – trong hơi thở quê nhà. Từ mái tranh đến thành đô rực rỡ, Đạo ấy vẫn như mạch nước ngầm. Nuôi dưỡng hồn dân tộc qua bao thế kỷ, Để Việt Nam còn mãi ánh trăng ngàn năm. Có lúc đạo đời bị phong sương vùi lấp, Người quên gốc giữa lợi danh mờ mắt. Nhưng chỉ cần nhớ lại lời mẹ xưa, Đạo đức lại nảy mầm từ trái tim thật. Đạo không ở kinh văn hay sắc lệnh, Đạo ở trong cách sống mỗi ngày. Giúp một người, giữ một lời hứa nhỏ, Cũng là giữ gìn hồn Việt hôm nay. Gốc rễ ấy, cha ông vun đắp, Bằng máu xương và niềm tin son sắt. Ta hôm nay, dẫu sống giữa thời toàn cầu, Vẫn mang trong tim dòng đạo Việt nhiệm màu. Đạo đức cổ truyền – không xưa, không cũ, Chỉ cần được thở, được sống trong ta. Mỗi con người là một mảnh quê hương, Khi giữ đạo – là giữ lấy nước nhà.
    Like
    Love
    Wow
    11
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11: Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRONG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
    Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
    Con người mải chạy, quên Trời thanh tịnh.
    Ánh đèn đô thị nuốt sao đêm,
    Tiếng máy lấn át lời kinh tâm linh.
    Nhưng giữa bụi đời mịt mù sương xám,
    Vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
    Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
    Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
    Trời chẳng rời xa, chỉ người quên mất,
    Đạo chẳng phai tàn, chỉ tâm nguội lạnh.
    Một khi nhân loại dừng đôi chân,
    Sẽ nghe Đạo thở trong từng hơi gió.
    Công nghệ – công cụ của trí thông minh,
    Nhưng không thể thay lòng nhân hậu.
    Máy móc giúp người chạm vũ trụ,
    Nhưng chỉ Đạo dẫn lối tâm linh.
    Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực,
    Nhưng có tia soi tận nội tâm?
    Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
    Cho ai biết soi mà thức ngộ hồn.
    Thức tỉnh không là điều mơ mộng,
    Là nhớ lại bản thể nguyên sinh.
    Là hiểu mỗi người là hạt ánh sáng,
    Mang trong tim giọt Đạo uyên nguyên.
    Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
    Địa cầu hát ca trong hòa khí.
    Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
    Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
    Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
    Tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
    Một lời chân thật – nghìn điều thiện khởi,
    Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
    Hỡi con người – chủ nhân thời đại,
    Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
    Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
    Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
    Thức tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
    Nhưng mỗi bước nhỏ là một bình minh mới.
    Từ bóng tối vươn về nguồn sáng,
    Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
    Khi nhân loại đồng lòng tỉnh giấc,
    Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
    Đạo chẳng xa, Đạo là trong chính,
    Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
    Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
    Cho loài người viết lại vận mệnh.
    Nếu biết trở về với Đạo tâm,
    Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
    HNI 6/11:📕 Bài thơ CHƯƠNG 10: ĐẠO TRỜI TRONG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI Trong guồng quay ánh thép và màn hình, Con người mải chạy, quên Trời thanh tịnh. Ánh đèn đô thị nuốt sao đêm, Tiếng máy lấn át lời kinh tâm linh. Nhưng giữa bụi đời mịt mù sương xám, Vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim, Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo, Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn. Trời chẳng rời xa, chỉ người quên mất, Đạo chẳng phai tàn, chỉ tâm nguội lạnh. Một khi nhân loại dừng đôi chân, Sẽ nghe Đạo thở trong từng hơi gió. Công nghệ – công cụ của trí thông minh, Nhưng không thể thay lòng nhân hậu. Máy móc giúp người chạm vũ trụ, Nhưng chỉ Đạo dẫn lối tâm linh. Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực, Nhưng có tia soi tận nội tâm? Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế, Cho ai biết soi mà thức ngộ hồn. Thức tỉnh không là điều mơ mộng, Là nhớ lại bản thể nguyên sinh. Là hiểu mỗi người là hạt ánh sáng, Mang trong tim giọt Đạo uyên nguyên. Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên, Địa cầu hát ca trong hòa khí. Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù, Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha. Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc, Tâm rộng mở, đời tự sáng trong. Một lời chân thật – nghìn điều thiện khởi, Một ý tà sinh – muôn họa trần gian. Hỡi con người – chủ nhân thời đại, Đừng để linh hồn hóa đá vô tri. Ngước nhìn Trời – không để cầu xin, Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh. Thức tỉnh đạo tâm là hành trình dài, Nhưng mỗi bước nhỏ là một bình minh mới. Từ bóng tối vươn về nguồn sáng, Từ vô minh trở lại Đạo Trời. Khi nhân loại đồng lòng tỉnh giấc, Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời. Đạo chẳng xa, Đạo là trong chính, Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười. Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội, Cho loài người viết lại vận mệnh. Nếu biết trở về với Đạo tâm, Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
    Like
    Love
    Wow
    10
    0 Comments 0 Shares