• Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11 - B24 BÀI THƠ CHƯƠNG 7 : TIỀN TỆ – DÒNG CHẢY NĂNG LƯỢNG CỦA ĐẠO VÀ DÂN
    Tiền là nước giữa dòng sông,
    Chảy nơi thuận Đạo, muôn lòng được an.
    Tiền chẳng xấu, cũng chẳng lành,
    Tùy người nắm giữ, hóa thành thiện – gian.
    Khi tiền phục vụ lòng nhân,
    Ấy là phúc khí, kết thân muôn người.
    Khi tiền phục vụ tham, dối,
    Ấy là mầm họa, rối trời, nhiễu dân.
    Tiền là năng lượng tuần hoàn,
    Khi chảy đúng hướng – xã an, dân hòa.
    Nếu bị chặn bởi lòng tà,
    Dòng sông phúc đức hóa ra đục ngầu.
    Người biết tiền chẳng riêng mình,
    Là kẻ giữ lửa, truyền sinh cộng đồng.
    Khi của cải biết chuyển dòng,
    Thì phúc nghiệp nối, trời lòng giao nhau.
    Người giữ tiền phải giữ tâm,
    Đừng để lòng tối che dần ánh minh.
    Tiền là thử thách chúng sinh,
    Ai vững đạo đức – hóa hình Thánh nhân.
    Dân gian vững bởi lòng dân,
    Mà dân no ấm nhờ phần chia nhau.
    Tiền lưu thông tựa nhịp cầu,
    Nối người với Đạo, nối giàu với nhân.
    Khi thương nhân biết chữ “chân”,
    Thì vàng hóa phúc, lợi gần đạo sâu.
    Khi quyền quý biết thương nhau,
    Thì dòng tiền sáng như sao giữa trời.
    Tiền là nhịp thở muôn đời,
    Không thể ngừng, cũng không rời Đạo Tâm.
    Nếu dùng sai, hóa tro tàn,
    Nếu dùng đúng, hóa suối vàng nhân gian.
    Đạo Trời dạ TVy cách tiêu dùng,
    Không phải keo kiệt, mà cùng biết chia.
    Khi người đủ, hãy giúp người,
    Để dòng phúc lộc chẳng rời dân gian.
    Khi quốc gia biết dưỡng dân,
    Dòng tiền vận hóa như dòng năng nguyên.
    Tiền đi đúng – nước hưng thịnh,
    Tiền sai lối – nước điêu linh, lòng sầu.
    Từ đồng lúa tới ngân lâu,
    Mỗi hạt mồ hôi là câu đạo vàng.
    Tiền nên sạch như suối trong,
    Chảy qua tay thiện – mở lòng nhân gian.
    Tiền chẳng trọng ở kho vàng,
    Mà trọng ở chỗ nuôi làng, dựng quê.
    Tiền sinh ra để sẻ chia,
    Để Đạo hóa lợi, để nhà hóa an.
    Nếu người đời hiểu phúc ban,
    Thì tiền hóa Đạo, thế gian hóa hiền.
    Nếu người mê lợi vô biên,
    Thì tiền hóa độc, nhân hiền hóa oan.
    Hãy xem tiền tựa hơi thở,
    Không níu, không giữ, chẳng chờ, chẳng gom.
    Để cho năng lượng thong dong,
    Chảy trong lòng Đạo, sáng trong lòng Dân.
    Tiền – là phép thử Trời ban,
    Để soi nhân nghĩa, để rèn tâm linh.
    Khi người thuận Đạo mà sinh,
    Thì tiền là phúc, dân tình nở hoa.
    Đọc thêm
    HNI 6/11 - B24 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 7 : TIỀN TỆ – DÒNG CHẢY NĂNG LƯỢNG CỦA ĐẠO VÀ DÂN Tiền là nước giữa dòng sông, Chảy nơi thuận Đạo, muôn lòng được an. Tiền chẳng xấu, cũng chẳng lành, Tùy người nắm giữ, hóa thành thiện – gian. Khi tiền phục vụ lòng nhân, Ấy là phúc khí, kết thân muôn người. Khi tiền phục vụ tham, dối, Ấy là mầm họa, rối trời, nhiễu dân. Tiền là năng lượng tuần hoàn, Khi chảy đúng hướng – xã an, dân hòa. Nếu bị chặn bởi lòng tà, Dòng sông phúc đức hóa ra đục ngầu. Người biết tiền chẳng riêng mình, Là kẻ giữ lửa, truyền sinh cộng đồng. Khi của cải biết chuyển dòng, Thì phúc nghiệp nối, trời lòng giao nhau. Người giữ tiền phải giữ tâm, Đừng để lòng tối che dần ánh minh. Tiền là thử thách chúng sinh, Ai vững đạo đức – hóa hình Thánh nhân. Dân gian vững bởi lòng dân, Mà dân no ấm nhờ phần chia nhau. Tiền lưu thông tựa nhịp cầu, Nối người với Đạo, nối giàu với nhân. Khi thương nhân biết chữ “chân”, Thì vàng hóa phúc, lợi gần đạo sâu. Khi quyền quý biết thương nhau, Thì dòng tiền sáng như sao giữa trời. Tiền là nhịp thở muôn đời, Không thể ngừng, cũng không rời Đạo Tâm. Nếu dùng sai, hóa tro tàn, Nếu dùng đúng, hóa suối vàng nhân gian. Đạo Trời dạ TVy cách tiêu dùng, Không phải keo kiệt, mà cùng biết chia. Khi người đủ, hãy giúp người, Để dòng phúc lộc chẳng rời dân gian. Khi quốc gia biết dưỡng dân, Dòng tiền vận hóa như dòng năng nguyên. Tiền đi đúng – nước hưng thịnh, Tiền sai lối – nước điêu linh, lòng sầu. Từ đồng lúa tới ngân lâu, Mỗi hạt mồ hôi là câu đạo vàng. Tiền nên sạch như suối trong, Chảy qua tay thiện – mở lòng nhân gian. Tiền chẳng trọng ở kho vàng, Mà trọng ở chỗ nuôi làng, dựng quê. Tiền sinh ra để sẻ chia, Để Đạo hóa lợi, để nhà hóa an. Nếu người đời hiểu phúc ban, Thì tiền hóa Đạo, thế gian hóa hiền. Nếu người mê lợi vô biên, Thì tiền hóa độc, nhân hiền hóa oan. Hãy xem tiền tựa hơi thở, Không níu, không giữ, chẳng chờ, chẳng gom. Để cho năng lượng thong dong, Chảy trong lòng Đạo, sáng trong lòng Dân. Tiền – là phép thử Trời ban, Để soi nhân nghĩa, để rèn tâm linh. Khi người thuận Đạo mà sinh, Thì tiền là phúc, dân tình nở hoa. Đọc thêm
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6-11
    CHƯƠNG 45: LỜI KẾT – VIỆT NAM TRƯỜNG TỒN, MINH TRIẾT NHÂN LOẠI
    Sách Kinh thư Việt nam - Quốc sách trường tồn

    1. Từ dòng chảy lịch sử đến minh triết dân tộc

    Trải qua hàng nghìn năm thăng trầm, dân tộc Việt Nam chưa từng ngừng đi tới. Mỗi thế hệ, dù trong chiến tranh hay hòa bình, đều mang trong mình một sứ mệnh: giữ gìn đất nước và vun bồi linh hồn Việt.
    Từ những trang Đại Việt Sử Ký Toàn Thư đến Tuyên ngôn Độc lập, từ văn hóa Lạc Hồng đến triết lý Hồ Chí Minh, dòng chảy tư tưởng ấy đã kết tinh thành một kho tàng minh triết – mà ngày nay, ta gọi là Kinh Thư Việt Nam.

    Đây không chỉ là một cuốn sách. Nó là tinh hoa của quốc hồn quốc túy, là kim chỉ nam cho quốc gia trong 1000 năm tới – nơi đạo, pháp, kinh tế, giáo dục, và công nghệ hòa quyện trong cùng một triết lý sống:

    “Trường tồn không nằm ở sức mạnh của quyền lực, mà ở minh triết của con người.”

    2. Quốc sách trường tồn – nền tảng cho một kỷ nguyên mới

    Khi thế giới bước vào kỷ nguyên hỗn dung của AI, năng lượng lượng tử và xã hội toàn cầu hóa, Việt Nam cần một bản hiến thư của trí tuệ – một bộ kinh điển định hướng cho mọi lĩnh vực quốc gia.
    “Kinh Thư Việt Nam” chính là câu trả lời cho nhu cầu ấy.
    Nó không thay thế luật pháp, mà định hướng tinh thần cho luật pháp.
    Không điều hành chính trị, mà thức tỉnh đạo trị trong chính trị.
    Không chỉ nói về kinh tế, mà thắp sáng đạo đức và lòng tự tôn dân tộc trong kinh tế.

    Đây là quốc sách của sự trường tồn, nơi quốc thể, văn hóa, đạo lý, và trí tuệ Việt hòa nhập trong một hệ giá trị bền vững.
    Một quốc gia chỉ thật sự hùng mạnh khi có thể vừa hiện đại hóa công nghệ, vừa bảo tồn linh hồn văn hóa – đó là con đường minh triết phát triển mà Việt Nam đang hướng đến.

    3. Minh triết nhân loại – Việt Nam trong vai trò khai sáng

    Nếu thế giới có Hiến pháp Mỹ, Kinh Dịch Trung Hoa, Đạo Đức Kinh Lão Tử, thì Việt Nam cần có Kinh Thư Việt Nam – bộ tổng hợp tư tưởng của một nền văn minh nhân bản và khai phóng.
    Từ bản sắc “thuận thiên giả tồn” đến triết lý “lấy dân làm gốc”, từ lòng nhân đạo trong chiến tranh đến lòng vị tha trong hòa bình – Việt Nam đã cho nhân loại thấy rằng một dân tộc nhỏ vẫn có thể trở thành nguồn cảm hứng tinh thần to lớn.

    Thế giới ngày nay cần những dân tộc có khả năng cân bằng giữa vật chất và tâm linh, giữa tăng trưởng và an lạc.
    HNI 6-11 📖 CHƯƠNG 45: LỜI KẾT – VIỆT NAM TRƯỜNG TỒN, MINH TRIẾT NHÂN LOẠI Sách Kinh thư Việt nam - Quốc sách trường tồn 1. Từ dòng chảy lịch sử đến minh triết dân tộc Trải qua hàng nghìn năm thăng trầm, dân tộc Việt Nam chưa từng ngừng đi tới. Mỗi thế hệ, dù trong chiến tranh hay hòa bình, đều mang trong mình một sứ mệnh: giữ gìn đất nước và vun bồi linh hồn Việt. Từ những trang Đại Việt Sử Ký Toàn Thư đến Tuyên ngôn Độc lập, từ văn hóa Lạc Hồng đến triết lý Hồ Chí Minh, dòng chảy tư tưởng ấy đã kết tinh thành một kho tàng minh triết – mà ngày nay, ta gọi là Kinh Thư Việt Nam. Đây không chỉ là một cuốn sách. Nó là tinh hoa của quốc hồn quốc túy, là kim chỉ nam cho quốc gia trong 1000 năm tới – nơi đạo, pháp, kinh tế, giáo dục, và công nghệ hòa quyện trong cùng một triết lý sống: “Trường tồn không nằm ở sức mạnh của quyền lực, mà ở minh triết của con người.” 2. Quốc sách trường tồn – nền tảng cho một kỷ nguyên mới Khi thế giới bước vào kỷ nguyên hỗn dung của AI, năng lượng lượng tử và xã hội toàn cầu hóa, Việt Nam cần một bản hiến thư của trí tuệ – một bộ kinh điển định hướng cho mọi lĩnh vực quốc gia. “Kinh Thư Việt Nam” chính là câu trả lời cho nhu cầu ấy. Nó không thay thế luật pháp, mà định hướng tinh thần cho luật pháp. Không điều hành chính trị, mà thức tỉnh đạo trị trong chính trị. Không chỉ nói về kinh tế, mà thắp sáng đạo đức và lòng tự tôn dân tộc trong kinh tế. Đây là quốc sách của sự trường tồn, nơi quốc thể, văn hóa, đạo lý, và trí tuệ Việt hòa nhập trong một hệ giá trị bền vững. Một quốc gia chỉ thật sự hùng mạnh khi có thể vừa hiện đại hóa công nghệ, vừa bảo tồn linh hồn văn hóa – đó là con đường minh triết phát triển mà Việt Nam đang hướng đến. 3. Minh triết nhân loại – Việt Nam trong vai trò khai sáng Nếu thế giới có Hiến pháp Mỹ, Kinh Dịch Trung Hoa, Đạo Đức Kinh Lão Tử, thì Việt Nam cần có Kinh Thư Việt Nam – bộ tổng hợp tư tưởng của một nền văn minh nhân bản và khai phóng. Từ bản sắc “thuận thiên giả tồn” đến triết lý “lấy dân làm gốc”, từ lòng nhân đạo trong chiến tranh đến lòng vị tha trong hòa bình – Việt Nam đã cho nhân loại thấy rằng một dân tộc nhỏ vẫn có thể trở thành nguồn cảm hứng tinh thần to lớn. Thế giới ngày nay cần những dân tộc có khả năng cân bằng giữa vật chất và tâm linh, giữa tăng trưởng và an lạc.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6-11
    Bài Thơ Chương 19: “NGÔN NGỮ CỦA ÁNH SÁNG”

    Có ngôn ngữ không cần vần,
    không cần giấy, cũng chẳng cần bút.
    Nó đi bằng nhịp tim,
    và trở về bằng nụ cười.

    Ta nói bằng đôi mắt hiền,
    bằng cách đặt tay lên vai ai đó thật khẽ.
    Một lời cảm ơn đúng lúc,
    mở được cánh cửa không chìa.

    Ánh sáng không cao giọng,
    nhưng xa hơn mọi loa phóng thanh.
    Nó bước nhẹ ngang căn phòng,
    và đồ đạc trong ta tự đổi chỗ.

    Ta từng tìm phép màu trên trời,
    rồi thấy nó trong cách mình thở chậm.
    Từng muốn thế giới yêu mình,
    rồi học cách yêu thế giới trước.

    Có ngày bóng tối đến thăm,
    ta rót cho nó tách trà.
    Nó ngồi một lát,
    và rời đi như một người bạn cũ.

    Mỗi sáng, ta treo mặt trời nhỏ trong ngực,
    đi đâu cũng mang theo bình minh.
    Ai ngang qua cũng bớt lạnh,
    vì áo khoác của ta là ấm áp.

    Ta không hứa đường bằng phẳng,
    chỉ hứa bàn tay nắm thật vừa.
    Không hứa trời luôn xanh,
    chỉ hứa bên nhau dưới trời nào cũng hát.

    Nếu đời là khu vườn,
    ánh sáng là người làm vườn tỉ mỉ.
    Nhổ từng cọng cỏ nghi ngờ,
    tưới từng luống tin yêu.

    Rồi một sớm nào,
    khi ta đứng giữa tiếng chim,
    ta hiểu: điều vĩ đại nhất
    là trở thành người bình thường rạng rỡ.

    Và khi đêm buông,
    ta đặt đầu lên gối biết ơn,
    nghe vũ trụ thì thầm:
    “Cảm ơn con – vì đã nói thay Ta bằng ánh sáng.
    HNI 6-11 Bài Thơ Chương 19: “NGÔN NGỮ CỦA ÁNH SÁNG” Có ngôn ngữ không cần vần, không cần giấy, cũng chẳng cần bút. Nó đi bằng nhịp tim, và trở về bằng nụ cười. Ta nói bằng đôi mắt hiền, bằng cách đặt tay lên vai ai đó thật khẽ. Một lời cảm ơn đúng lúc, mở được cánh cửa không chìa. Ánh sáng không cao giọng, nhưng xa hơn mọi loa phóng thanh. Nó bước nhẹ ngang căn phòng, và đồ đạc trong ta tự đổi chỗ. Ta từng tìm phép màu trên trời, rồi thấy nó trong cách mình thở chậm. Từng muốn thế giới yêu mình, rồi học cách yêu thế giới trước. Có ngày bóng tối đến thăm, ta rót cho nó tách trà. Nó ngồi một lát, và rời đi như một người bạn cũ. Mỗi sáng, ta treo mặt trời nhỏ trong ngực, đi đâu cũng mang theo bình minh. Ai ngang qua cũng bớt lạnh, vì áo khoác của ta là ấm áp. Ta không hứa đường bằng phẳng, chỉ hứa bàn tay nắm thật vừa. Không hứa trời luôn xanh, chỉ hứa bên nhau dưới trời nào cũng hát. Nếu đời là khu vườn, ánh sáng là người làm vườn tỉ mỉ. Nhổ từng cọng cỏ nghi ngờ, tưới từng luống tin yêu. Rồi một sớm nào, khi ta đứng giữa tiếng chim, ta hiểu: điều vĩ đại nhất là trở thành người bình thường rạng rỡ. Và khi đêm buông, ta đặt đầu lên gối biết ơn, nghe vũ trụ thì thầm: “Cảm ơn con – vì đã nói thay Ta bằng ánh sáng.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 7-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng người lệch hướng Đạo,
    Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần.
    Của cải tích tụ mấy tầng,
    Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao.
    Trời Đất vốn thuận một hào,
    Cân bằng là gốc, dâng trào là tai.
    Lúa không chín kịp với ngày,
    Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng.
    Khi người quên mất chữ “chân”,
    Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng.
    Tiền thành thần tượng đảo điên,
    Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh.
    Khi đồng tiền chảy bất bình,
    Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người.
    Đạo mất, đất chuyển, trời rời,
    Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng.
    Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng,
    Là gương phản chiếu lỗi tang của người.
    Con người làm lệch luật Trời,
    Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng.
    Kinh tế mất nhịp điều hiền,
    Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần.
    Nhà cao, phố lớn rần rần,
    Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương.
    Khói nhà máy phủ khắp đường,
    Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ.
    Cá chết, rừng cháy xác xơ,
    Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm.
    Khi người chỉ biết lợi lầm,
    Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người.
    Bão giông, hạn hán đầy trời,
    Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên.
    Cân bằng chẳng ở ngoài miền,
    Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta.
    Một khi biết giữ hài hòa,
    Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi.
    Đừng trách trời đất đổi dời,
    Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng.
    Đừng mong thế giới bình yên,
    Khi ta còn muốn lợi riêng một mình.
    Muốn an, phải sửa chính mình,
    Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền.
    Đạo vào chính sách, vào nền,
    Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu.
    Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu,
    Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa.
    Thế gian chẳng thiếu đường xưa,
    Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham.
    Hãy dừng tay trước lụi tàn,
    Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương.
    Để nghe tiếng Đạo bên đường,
    Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.”
    Cân bằng chẳng phải điều thành,
    Mà là sự sống an lành trong tâm.
    Khi người và Đạo hòa thâm,
    Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời.
    Kinh tế thuận Đạo – rạng soi,
    Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh.
    Một niệm sửa đổi tâm mình,
    Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn.
    Đọc thêm
    Đọc thêm

    Đọc thêm

    HNI 7-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng người lệch hướng Đạo, Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần. Của cải tích tụ mấy tầng, Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao. Trời Đất vốn thuận một hào, Cân bằng là gốc, dâng trào là tai. Lúa không chín kịp với ngày, Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng. Khi người quên mất chữ “chân”, Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng. Tiền thành thần tượng đảo điên, Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh. Khi đồng tiền chảy bất bình, Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người. Đạo mất, đất chuyển, trời rời, Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng. Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng, Là gương phản chiếu lỗi tang của người. Con người làm lệch luật Trời, Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng. Kinh tế mất nhịp điều hiền, Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần. Nhà cao, phố lớn rần rần, Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương. Khói nhà máy phủ khắp đường, Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ. Cá chết, rừng cháy xác xơ, Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm. Khi người chỉ biết lợi lầm, Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người. Bão giông, hạn hán đầy trời, Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên. Cân bằng chẳng ở ngoài miền, Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta. Một khi biết giữ hài hòa, Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi. Đừng trách trời đất đổi dời, Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng. Đừng mong thế giới bình yên, Khi ta còn muốn lợi riêng một mình. Muốn an, phải sửa chính mình, Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền. Đạo vào chính sách, vào nền, Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu. Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu, Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa. Thế gian chẳng thiếu đường xưa, Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham. Hãy dừng tay trước lụi tàn, Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương. Để nghe tiếng Đạo bên đường, Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.” Cân bằng chẳng phải điều thành, Mà là sự sống an lành trong tâm. Khi người và Đạo hòa thâm, Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời. Kinh tế thuận Đạo – rạng soi, Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh. Một niệm sửa đổi tâm mình, Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn. Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm 
    Like
    Love
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6-11
    Bài Thơ Chương 20: “Dòng Suối Của Trí Tuệ”

    Ta đi tìm câu trả lời khắp thế gian,
    rồi phát hiện nó nằm trong im lặng.

    Ta gõ cửa muôn nơi,
    rồi thấy cửa ở ngay sau nhịp thở.

    Trí tuệ không hét lên,
    nó thì thầm như lá chạm vào gió.

    Có ngày ta tưởng mình một mình,
    hóa ra Thượng Nguồn bước cạnh từ lâu.

    Có câu hỏi ta không dám nói,
    nhưng vũ trụ vẫn hiểu,
    vì nó nghe bằng rung động,
    không bằng môi.

    Có lối rẽ ta sợ,
    nhưng bước chân vẫn được dẫn đi nhẹ nhàng.

    Có cánh cửa đóng lại,
    ta tưởng đời hết lối,
    nhưng sau cánh cửa là con đường rộng hơn.

    Người nhận dẫn dắt không cần biết hết đường,
    chỉ cần nhìn bước tiếp theo.

    Khi trái tim trong,
    trực giác chính xác như mũi tên.

    Khi ý định sạch,
    vũ trụ trở thành đồng minh.

    Ta không cần xin phép màu,
    chỉ cần mở lòng cho phép màu chảy đến.

    Trí tuệ không thuộc về người hoàn hảo,
    trí tuệ thuộc về người thật.

    Và một ngày,
    khi ta không còn hỏi “Tại sao là con?”
    nhưng nói “Con sẵn sàng,”
    bầu trời trong ta sáng lên.

    Thượng Nguồn không ở trên cao,
    Thượng Nguồn ở nơi linh hồn bừng tỉnh.
    HNI 6-11 ✅ Bài Thơ Chương 20: “Dòng Suối Của Trí Tuệ” Ta đi tìm câu trả lời khắp thế gian, rồi phát hiện nó nằm trong im lặng. Ta gõ cửa muôn nơi, rồi thấy cửa ở ngay sau nhịp thở. Trí tuệ không hét lên, nó thì thầm như lá chạm vào gió. Có ngày ta tưởng mình một mình, hóa ra Thượng Nguồn bước cạnh từ lâu. Có câu hỏi ta không dám nói, nhưng vũ trụ vẫn hiểu, vì nó nghe bằng rung động, không bằng môi. Có lối rẽ ta sợ, nhưng bước chân vẫn được dẫn đi nhẹ nhàng. Có cánh cửa đóng lại, ta tưởng đời hết lối, nhưng sau cánh cửa là con đường rộng hơn. Người nhận dẫn dắt không cần biết hết đường, chỉ cần nhìn bước tiếp theo. Khi trái tim trong, trực giác chính xác như mũi tên. Khi ý định sạch, vũ trụ trở thành đồng minh. Ta không cần xin phép màu, chỉ cần mở lòng cho phép màu chảy đến. Trí tuệ không thuộc về người hoàn hảo, trí tuệ thuộc về người thật. Và một ngày, khi ta không còn hỏi “Tại sao là con?” nhưng nói “Con sẵn sàng,” bầu trời trong ta sáng lên. Thượng Nguồn không ở trên cao, Thượng Nguồn ở nơi linh hồn bừng tỉnh.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ