• CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG NGÀY 9-11
    CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG NGÀY 9-11   Đề 1: 10 Lòng Biết Ơn HGroup Coin Biết ơn vì sự tỉnh thức tài chính HGroup Coin giúp tôi hiểu rõ vai trò của tiền như một công cụ khai phóng, thay vì một gánh nặng trói buộc.   Biết ơn vì minh triết lượng tử HGroup mở ra cánh cửa tư...
    Love
    Like
    Sad
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11: DOANH NHÂN HENTYLE – người viết tiếp thiên mệnh bằng kinh tế nhân văn
    Chương sách khắc họa hình tượng HenryLe (Lê Đình Hải) – một doanh nhân mang sứ mệnh phụng sự dân tộc bằng con đường kinh tế nhân văn. Anh không coi kinh doanh là cuộc đua lợi nhuận, mà là hành trình khôi phục niềm tin, phẩm giá và tinh thần Thuận Thiên trong thời đại số. Nếu Lê Lợi cầm gươm giành độc lập, thì HenryLe cầm trí tuệ, công nghệ và lòng nhân để khai mở một trật tự kinh tế mới – nơi tiền là phương tiện phụng sự, không phải công cụ chiếm đoạt.
    Anh sáng lập HGroup và HCoin như một hệ sinh thái phụng sự cộng đồng, nơi mỗi người đều có quyền làm chủ tri thức, tài nguyên và tương lai. HenryLe tin rằng doanh nghiệp là cánh tay của xã hội, chứ không phải đối trọng. Anh kêu gọi mô hình kinh tế nhân văn, vượt lên chủ nghĩa tư bản vụ lợi và bao cấp cũ kỹ, đặt con người làm trung tâm của phát triển.
    Không dừng ở trí thức, anh hướng đến tâm thức, coi đạo đức và minh triết là đôi cánh của doanh nhân mới. Anh không tìm quyền lực hay danh tiếng, mà mong trở thành người đánh thức linh khí Việt, truyền cảm hứng để mọi người “thức tỉnh và phụng sự”. Với HenryLe, mỗi đồng HCoin là một hạt giống trách nhiệm, và mỗi người Việt là một ngọn đèn có thể soi sáng tương lai dân tộc.
    Anh tiếp nối tinh thần Lam Sơn bằng đồng tiền Thuận Thiên, khẳng định rằng thiên mệnh không nằm trong quá khứ – mà đang được viết tiếp bằng trí tuệ, nhân văn và niềm tin Việt.
    HNI 9/11: DOANH NHÂN HENTYLE – người viết tiếp thiên mệnh bằng kinh tế nhân văn Chương sách khắc họa hình tượng HenryLe (Lê Đình Hải) – một doanh nhân mang sứ mệnh phụng sự dân tộc bằng con đường kinh tế nhân văn. Anh không coi kinh doanh là cuộc đua lợi nhuận, mà là hành trình khôi phục niềm tin, phẩm giá và tinh thần Thuận Thiên trong thời đại số. Nếu Lê Lợi cầm gươm giành độc lập, thì HenryLe cầm trí tuệ, công nghệ và lòng nhân để khai mở một trật tự kinh tế mới – nơi tiền là phương tiện phụng sự, không phải công cụ chiếm đoạt. Anh sáng lập HGroup và HCoin như một hệ sinh thái phụng sự cộng đồng, nơi mỗi người đều có quyền làm chủ tri thức, tài nguyên và tương lai. HenryLe tin rằng doanh nghiệp là cánh tay của xã hội, chứ không phải đối trọng. Anh kêu gọi mô hình kinh tế nhân văn, vượt lên chủ nghĩa tư bản vụ lợi và bao cấp cũ kỹ, đặt con người làm trung tâm của phát triển. Không dừng ở trí thức, anh hướng đến tâm thức, coi đạo đức và minh triết là đôi cánh của doanh nhân mới. Anh không tìm quyền lực hay danh tiếng, mà mong trở thành người đánh thức linh khí Việt, truyền cảm hứng để mọi người “thức tỉnh và phụng sự”. Với HenryLe, mỗi đồng HCoin là một hạt giống trách nhiệm, và mỗi người Việt là một ngọn đèn có thể soi sáng tương lai dân tộc. Anh tiếp nối tinh thần Lam Sơn bằng đồng tiền Thuận Thiên, khẳng định rằng thiên mệnh không nằm trong quá khứ – mà đang được viết tiếp bằng trí tuệ, nhân văn và niềm tin Việt.
    Love
    Like
    Haha
    7
    83 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11 - B39 BÀI THƠ: CHƯƠNG 7 :
    TÁI LẬP LINH HỒN VIỆT QUA KHÔI PHỤC VĂN HÓA GỐC
    Ta trở về nghe tiếng trống đồng vọng lại,
    Từ lòng đất tổ tiên khẽ gọi con cháu trở về.
    Những hoa văn xưa không chỉ là hình chạm,
    Mà là mật mã của linh hồn dân tộc ngàn năm.
    Mỗi câu ca dao, mỗi làn điệu quan họ,
    Là dòng máu đỏ chảy trong tim người Việt.
    Văn hóa gốc không nằm trong bảo tàng,
    Mà trong hơi thở, trong nếp sống, trong ánh nhìn của mẹ.
    Ta đã đi quá xa trên con đường mô phỏng,
    Đến mức quên dáng ngồi, tiếng cười, hồn vía của mình.
    Những giá trị ngoại lai như lớp son phấn mỏng,
    Không thể che được nỗi rỗng nơi tâm linh.
    Tái lập linh hồn Việt không phải là hoài cổ,
    Mà là thổi sinh khí mới vào mạch Đạo xưa.
    Là học lại cách cúi đầu trước đất,
    Cách ngẩng đầu trước Trời,
    Và sống trọn trong Nhân.
    Phục hồi văn hóa gốc là phục hồi cội tâm,
    Là trả lại ý nghĩa thiêng liêng cho từng hạt gạo, giọt mồ hôi.
    Là gọi lại tổ tiên trong từng lễ hội,
    Không bằng hình thức, mà bằng sự thành kính từ tim.
    Hãy để tiếng Việt được trong như nước suối,
    Không lai tạp, không méo mó bởi phồn hoa ảo.
    Hãy để lễ nghĩa, hiếu trung, nhân ái,
    Trở lại làm kim chỉ nam trong từng hành xử nhỏ.
    Chỉ khi đó, dân tộc mới thật sự đứng dậy,
    Không phải bằng cơ bắp, mà bằng linh hồn đã tái sinh.
    Văn hóa gốc là cội nguồn Đạo Việt,
    Là ngọn lửa thắp sáng tương lai tự do và nhân bản.
    Khi mỗi người dân sống bằng hồn Việt của mình,
    Thì đất nước sẽ không bao giờ mất.
    Bởi kẻ thù có thể chiếm đất,
    Nhưng không thể chiếm được linh hồn đã thức tỉnh.
    Hỡi người Việt, hãy cùng nhau tái lập linh hồn dân tộc,
    Bằng việc sống trọn trong Chân – Thiện – Mỹ.
    Bởi phục hồi văn hóa gốc,
    Chính là dựng lại ngôi đền thiêng của nước Việt trong mỗi trái tim.
    HNI 9/11 - B39 📕BÀI THƠ: CHƯƠNG 7 : TÁI LẬP LINH HỒN VIỆT QUA KHÔI PHỤC VĂN HÓA GỐC Ta trở về nghe tiếng trống đồng vọng lại, Từ lòng đất tổ tiên khẽ gọi con cháu trở về. Những hoa văn xưa không chỉ là hình chạm, Mà là mật mã của linh hồn dân tộc ngàn năm. Mỗi câu ca dao, mỗi làn điệu quan họ, Là dòng máu đỏ chảy trong tim người Việt. Văn hóa gốc không nằm trong bảo tàng, Mà trong hơi thở, trong nếp sống, trong ánh nhìn của mẹ. Ta đã đi quá xa trên con đường mô phỏng, Đến mức quên dáng ngồi, tiếng cười, hồn vía của mình. Những giá trị ngoại lai như lớp son phấn mỏng, Không thể che được nỗi rỗng nơi tâm linh. Tái lập linh hồn Việt không phải là hoài cổ, Mà là thổi sinh khí mới vào mạch Đạo xưa. Là học lại cách cúi đầu trước đất, Cách ngẩng đầu trước Trời, Và sống trọn trong Nhân. Phục hồi văn hóa gốc là phục hồi cội tâm, Là trả lại ý nghĩa thiêng liêng cho từng hạt gạo, giọt mồ hôi. Là gọi lại tổ tiên trong từng lễ hội, Không bằng hình thức, mà bằng sự thành kính từ tim. Hãy để tiếng Việt được trong như nước suối, Không lai tạp, không méo mó bởi phồn hoa ảo. Hãy để lễ nghĩa, hiếu trung, nhân ái, Trở lại làm kim chỉ nam trong từng hành xử nhỏ. Chỉ khi đó, dân tộc mới thật sự đứng dậy, Không phải bằng cơ bắp, mà bằng linh hồn đã tái sinh. Văn hóa gốc là cội nguồn Đạo Việt, Là ngọn lửa thắp sáng tương lai tự do và nhân bản. Khi mỗi người dân sống bằng hồn Việt của mình, Thì đất nước sẽ không bao giờ mất. Bởi kẻ thù có thể chiếm đất, Nhưng không thể chiếm được linh hồn đã thức tỉnh. Hỡi người Việt, hãy cùng nhau tái lập linh hồn dân tộc, Bằng việc sống trọn trong Chân – Thiện – Mỹ. Bởi phục hồi văn hóa gốc, Chính là dựng lại ngôi đền thiêng của nước Việt trong mỗi trái tim.
    Love
    Like
    Wow
    Angry
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 9-11
    CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 9-11   Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị chuột rút.   + Bị chuột rút nên ăn gì? Khi bị chuột rút, bạn có thể ăn những loại thực phẩm sau đây để giúp giảm các triệu chứng và phục hồi cơ bắp: - Khoai tây Khoai tây là một thực...
    Love
    Like
    Sad
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • VÔ HẠN THỨC TỈNH – HÀNH TRÌNH ĐÃ MỞ, KHÔNG BAO GIỜ KẾT THÚC
    HNI 9-11 VÔ HẠN THỨC TỈNH – HÀNH TRÌNH ĐÃ MỞ, KHÔNG BAO GIỜ KẾT THÚC   Khi trang sách này khép lại, hành trình của bạn không khép lại. Ngược lại, nó vừa bắt đầu. Bởi Tỉnh Thức không phải là một khoảnh khắc. Nó là tiến trình. Không phải là...
    Love
    Like
    Wow
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11 - B40 BÀI THƠ CHƯƠNG 8 :
    BÀI THƠ: LÒNG DÂN LÀ MẠCH NGUỒN NUÔI DƯỠNG VĂN HÓA
    Văn hóa không từ sách vở sinh ra,
    Mà từ ánh mắt, nụ cười của người mẹ tảo tần sớm tối.
    Từ giọt mồ hôi cha rơi trên ruộng lúa,
    Từ tiếng hát ru ngàn đời vẫn chưa tắt trong gió Việt.
    Lòng dân là đất,
    Văn hóa là cây.
    Cây chỉ xanh khi đất còn ấm,
    Và đất chỉ phì nhiêu khi lòng người còn tin yêu.
    Một dân tộc mất lòng tin,
    Thì mọi nghi lễ cũng chỉ là vỏ rỗng.
    Bởi văn hóa không sống trong cung điện,
    Mà sống giữa chợ đời, nơi dân còn nhân hậu.
    Những bữa cơm chia sẻ trong nghèo khó,
    Là thánh đường của văn hóa Việt.
    Một cái bắt tay chân thật,
    Giá trị hơn vạn bài diễn văn bóng bẩy.
    Khi lòng dân khô cạn,
    Thì thơ ca cũng mất nhạc điệu của hồn.
    Khi dân bị lãng quên,
    Thì văn hóa chỉ còn là tấm áo rách được vá bằng khẩu hiệu.
    Hãy lắng nghe tiếng dân như nghe nhịp đất,
    Nơi mọi giá trị thật bắt đầu hồi sinh.
    Hãy tin vào lòng dân như tin vào mạch nước ngầm,
    Dù bề mặt khô, dưới sâu vẫn chảy mãi nguồn trong.
    Văn hóa chỉ trường tồn khi lòng dân được nuôi dưỡng,
    Bằng công bằng, bằng lẽ phải, bằng tình thương.
    Khi dân an, đạo đức tự nhiên nảy nở,
    Như hoa mọc giữa đồng không cần ai gieo hạt.
    Từ lòng dân, văn hóa vươn lên như mầm sống,
    Mang hơi thở của quê hương, vị mặn của mồ hôi và nước mắt.
    Tổ tiên ta hiểu điều ấy nên gửi lại lời nhắn:
    “Giữ lòng dân – chính là giữ mạch nguồn văn hóa.”
    Hỡi những người đang dựng lại hồn nước,
    Hãy bắt đầu từ việc lắng nghe tiếng dân.
    Bởi nơi đó – nơi thẳm sâu của lòng người,
    Chính là nguồn nước thiêng nuôi sống nền văn hóa Việt muôn đời.
    HNI 9/11 - B40 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : BÀI THƠ: LÒNG DÂN LÀ MẠCH NGUỒN NUÔI DƯỠNG VĂN HÓA Văn hóa không từ sách vở sinh ra, Mà từ ánh mắt, nụ cười của người mẹ tảo tần sớm tối. Từ giọt mồ hôi cha rơi trên ruộng lúa, Từ tiếng hát ru ngàn đời vẫn chưa tắt trong gió Việt. Lòng dân là đất, Văn hóa là cây. Cây chỉ xanh khi đất còn ấm, Và đất chỉ phì nhiêu khi lòng người còn tin yêu. Một dân tộc mất lòng tin, Thì mọi nghi lễ cũng chỉ là vỏ rỗng. Bởi văn hóa không sống trong cung điện, Mà sống giữa chợ đời, nơi dân còn nhân hậu. Những bữa cơm chia sẻ trong nghèo khó, Là thánh đường của văn hóa Việt. Một cái bắt tay chân thật, Giá trị hơn vạn bài diễn văn bóng bẩy. Khi lòng dân khô cạn, Thì thơ ca cũng mất nhạc điệu của hồn. Khi dân bị lãng quên, Thì văn hóa chỉ còn là tấm áo rách được vá bằng khẩu hiệu. Hãy lắng nghe tiếng dân như nghe nhịp đất, Nơi mọi giá trị thật bắt đầu hồi sinh. Hãy tin vào lòng dân như tin vào mạch nước ngầm, Dù bề mặt khô, dưới sâu vẫn chảy mãi nguồn trong. Văn hóa chỉ trường tồn khi lòng dân được nuôi dưỡng, Bằng công bằng, bằng lẽ phải, bằng tình thương. Khi dân an, đạo đức tự nhiên nảy nở, Như hoa mọc giữa đồng không cần ai gieo hạt. Từ lòng dân, văn hóa vươn lên như mầm sống, Mang hơi thở của quê hương, vị mặn của mồ hôi và nước mắt. Tổ tiên ta hiểu điều ấy nên gửi lại lời nhắn: “Giữ lòng dân – chính là giữ mạch nguồn văn hóa.” Hỡi những người đang dựng lại hồn nước, Hãy bắt đầu từ việc lắng nghe tiếng dân. Bởi nơi đó – nơi thẳm sâu của lòng người, Chính là nguồn nước thiêng nuôi sống nền văn hóa Việt muôn đời.
    Love
    Like
    Yay
    Wow
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11: **CHƯƠNG 12:
    CHẨN ĐOÁN TÂY Y: XÉT NGHIỆM – HÌNH ẢNH – MÁY MÓC**
    Nếu Đông y lắng nghe cơ thể bằng cảm nhận,
    thì Tây y lắng nghe bằng dữ liệu.
    Nếu Đông y thấy bệnh qua tổng thể,
    thì Tây y nhìn bệnh qua chi tiết.
    Cả hai đều đúng.
    Cả hai đều là hai hướng khác nhau để hiểu sự thật bên trong cơ thể.
    1. Điều gì làm Tây y đặc biệt?
    Tây y có một thứ vũ khí mạnh nhất: công nghệ.
    Máy MRI (Magnetic Resonance Imaging) “nhìn xuyên” vào mô mềm
    CT-Scan chụp từng lớp cơ thể như lát cắt 3D
    Xét nghiệm máu phân tích hơn 300 chỉ số sinh học
    Điện tâm đồ (ECG) ghi lại tín hiệu điện của tim
    Siêu âm thấy được cả mạch máu và dòng chảy của máu
    Không cần phỏng đoán.
    Không cần cảm nhận.
    Chỉ cần hình ảnh và số liệu.
    Tây y dựa trên triết lý:
    “Thấy được thì mới tin được.”
    Nhưng cơ thể không chỉ là thứ “có thể nhìn thấy.”
    Có những thứ chỉ cảm mới biết được.
    Đó là lý do phương pháp Đông – Tây Y – Lượng tử kết hợp
    chính là tương lai của Y học.
    2. Xét nghiệm – đọc ngôn ngữ của máu
    Máu lưu thông khắp cơ thể, mang đi:
    Oxy,
    chất dinh dưỡng,
    hormone,
    tín hiệu miễn dịch.
    Máu không biết nói,
    nhưng xét nghiệm là ngôn ngữ của máu.
    Chỉ cần một ống máu nhỏ, Tây y có thể biết được:
    gan có đang quá tải không (AST, ALT),
    thận có đang suy không (Creatinine),
    cơ thể có viêm không (CRP),
    thiếu máu hay không (Hb, RBC),
    tuyến giáp có bất ổn không (TSH, FT3, FT4),
    ung thư có nguy cơ không (CA, PSA,…).
    Xét nghiệm máu giống như bảng thông số kỹ thuật của cơ thể.
    Đông y nhìn lưỡi để biết Tỳ Vị yếu hay mạnh.
    Tây y đo enzyme gan để biết gan có tổn thương hay không.
    Không có đúng – sai.
    Chỉ có hai ngôn ngữ khác nhau nói về cùng một sự thật.
    3. Hình ảnh học – thấy điều mắt thường không thể thấy
    X-quang – nhìn vào xương và kết cấu
    Dùng tia X để xem:
    gãy xương
    thoái hóa cột sống
    viêm phổi, tràn dịch, tổn thương phổi
    X-quang nhanh, rẻ, dùng để sàng lọc.
    CT-Scan – lát cắt cơ thể theo từng lớp
    Hữu ích trong:
    chấn thương,
    đột quỵ cấp,
    xuất huyết nội tạng,
    u và khối bất thường.
    CT nhìn rõ hơn X-quang,
    nhưng có tia bức xạ
    HNI 9/11: **CHƯƠNG 12: CHẨN ĐOÁN TÂY Y: XÉT NGHIỆM – HÌNH ẢNH – MÁY MÓC** Nếu Đông y lắng nghe cơ thể bằng cảm nhận, thì Tây y lắng nghe bằng dữ liệu. Nếu Đông y thấy bệnh qua tổng thể, thì Tây y nhìn bệnh qua chi tiết. Cả hai đều đúng. Cả hai đều là hai hướng khác nhau để hiểu sự thật bên trong cơ thể. 1. Điều gì làm Tây y đặc biệt? Tây y có một thứ vũ khí mạnh nhất: công nghệ. Máy MRI (Magnetic Resonance Imaging) “nhìn xuyên” vào mô mềm CT-Scan chụp từng lớp cơ thể như lát cắt 3D Xét nghiệm máu phân tích hơn 300 chỉ số sinh học Điện tâm đồ (ECG) ghi lại tín hiệu điện của tim Siêu âm thấy được cả mạch máu và dòng chảy của máu Không cần phỏng đoán. Không cần cảm nhận. Chỉ cần hình ảnh và số liệu. Tây y dựa trên triết lý: “Thấy được thì mới tin được.” Nhưng cơ thể không chỉ là thứ “có thể nhìn thấy.” Có những thứ chỉ cảm mới biết được. Đó là lý do phương pháp Đông – Tây Y – Lượng tử kết hợp chính là tương lai của Y học. 2. Xét nghiệm – đọc ngôn ngữ của máu Máu lưu thông khắp cơ thể, mang đi: Oxy, chất dinh dưỡng, hormone, tín hiệu miễn dịch. Máu không biết nói, nhưng xét nghiệm là ngôn ngữ của máu. Chỉ cần một ống máu nhỏ, Tây y có thể biết được: gan có đang quá tải không (AST, ALT), thận có đang suy không (Creatinine), cơ thể có viêm không (CRP), thiếu máu hay không (Hb, RBC), tuyến giáp có bất ổn không (TSH, FT3, FT4), ung thư có nguy cơ không (CA, PSA,…). Xét nghiệm máu giống như bảng thông số kỹ thuật của cơ thể. Đông y nhìn lưỡi để biết Tỳ Vị yếu hay mạnh. Tây y đo enzyme gan để biết gan có tổn thương hay không. Không có đúng – sai. Chỉ có hai ngôn ngữ khác nhau nói về cùng một sự thật. 3. Hình ảnh học – thấy điều mắt thường không thể thấy X-quang – nhìn vào xương và kết cấu Dùng tia X để xem: gãy xương thoái hóa cột sống viêm phổi, tràn dịch, tổn thương phổi X-quang nhanh, rẻ, dùng để sàng lọc. CT-Scan – lát cắt cơ thể theo từng lớp Hữu ích trong: chấn thương, đột quỵ cấp, xuất huyết nội tạng, u và khối bất thường. CT nhìn rõ hơn X-quang, nhưng có tia bức xạ
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    7
    88 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11 - B38 BÀI THƠ: CHƯƠNG 6 :
    MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC
    Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống.
    Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời.
    Người quên gốc mà bon chen quyền lợi,
    Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương.
    Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời,
    Mất Đạo là mất đường trở về cội.
    Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân,
    Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối.
    Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng,
    Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên.
    Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa,
    Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng.
    Đạo là nguồn, Văn là dòng,
    Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ.
    Nếu nguồn đục, dòng vẩn,
    Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng.
    Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý,
    Chỉ nói luật mà quên lòng nhân,
    Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh.
    Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần.
    Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ.
    Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày.
    Nước không chỉ là biên giới,
    Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu.
    Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai,
    Văn hưng thì Nước mạnh.
    Đạo mất, Văn tàn,
    Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn.
    Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người.
    Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút.
    Muốn giữ được non sông,
    Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất.
    Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa,
    Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng.
    Bởi mất Đạo là mất Trời,
    Mất Văn là mất Người,
    Và mất Nước – là mất chính mình.
    HNI 9/11 - B38 📕 BÀI THƠ: CHƯƠNG 6 : MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống. Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời. Người quên gốc mà bon chen quyền lợi, Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương. Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời, Mất Đạo là mất đường trở về cội. Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân, Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối. Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng, Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên. Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa, Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng. Đạo là nguồn, Văn là dòng, Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ. Nếu nguồn đục, dòng vẩn, Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng. Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý, Chỉ nói luật mà quên lòng nhân, Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh. Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần. Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ. Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày. Nước không chỉ là biên giới, Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu. Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai, Văn hưng thì Nước mạnh. Đạo mất, Văn tàn, Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn. Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người. Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút. Muốn giữ được non sông, Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất. Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa, Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng. Bởi mất Đạo là mất Trời, Mất Văn là mất Người, Và mất Nước – là mất chính mình.
    Love
    Like
    Wow
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11 - B38 BÀI THƠ: CHƯƠNG 6 :
    MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC
    Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống.
    Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời.
    Người quên gốc mà bon chen quyền lợi,
    Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương.
    Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời,
    Mất Đạo là mất đường trở về cội.
    Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân,
    Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối.
    Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng,
    Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên.
    Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa,
    Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng.
    Đạo là nguồn, Văn là dòng,
    Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ.
    Nếu nguồn đục, dòng vẩn,
    Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng.
    Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý,
    Chỉ nói luật mà quên lòng nhân,
    Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh.
    Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần.
    Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ.
    Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày.
    Nước không chỉ là biên giới,
    Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu.
    Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai,
    Văn hưng thì Nước mạnh.
    Đạo mất, Văn tàn,
    Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn.
    Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người.
    Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút.
    Muốn giữ được non sông,
    Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất.
    Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa,
    Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng.
    Bởi mất Đạo là mất Trời,
    Mất Văn là mất Người,
    Và mất Nước – là mất chính mình.
    HNI 9/11 - B38 📕 BÀI THƠ: CHƯƠNG 6 : MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống. Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời. Người quên gốc mà bon chen quyền lợi, Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương. Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời, Mất Đạo là mất đường trở về cội. Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân, Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối. Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng, Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên. Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa, Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng. Đạo là nguồn, Văn là dòng, Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ. Nếu nguồn đục, dòng vẩn, Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng. Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý, Chỉ nói luật mà quên lòng nhân, Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh. Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần. Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ. Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày. Nước không chỉ là biên giới, Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu. Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai, Văn hưng thì Nước mạnh. Đạo mất, Văn tàn, Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn. Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người. Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút. Muốn giữ được non sông, Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất. Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa, Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng. Bởi mất Đạo là mất Trời, Mất Văn là mất Người, Và mất Nước – là mất chính mình.
    Love
    Like
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11 - B36 CHƯƠNG 13 : BÀI HỌC PHỤC HƯNG TỪ NHÂT BẢN VÀ ĐẠI VIỆT
    TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI,: những dân tộc thật sự lớn không phải là những dân tộc chưa từng gục ngã, mà là những dân tộc biết đứng dậy sau đổ nát, biến thương đau thành nguồn năng lượng tái sinh. Ở phương Đông, hai dân tộc mang trong mình linh hồn ấy – Nhật Bản và Đại Việt – là hai minh chứng rực rỡ cho sức mạnh phục hưng văn hóa khi con người biết trở về với Đạo, với cội nguồn tinh thần của mình. Một bên là xứ sở Phù Tang, nhỏ bé mà kiêu hùng, từng hóa tro tàn sau chiến tranh, nhưng chỉ sau vài thập kỷ đã trở lại làm chủ công nghệ thế giới. Một bên là đất nước Việt Nam – nơi từng trải qua nghìn năm đô hộ, trăm năm nội chiến, nhưng vẫn giữ được hồn dân tộc, tiếng nói, và linh khí của trời Nam.
    Hai dân tộc ấy – tuy khác ngôn ngữ, khác địa lý – lại cùng chung một căn cơ: biết dùng văn hóa làm linh hồn của sự phục hưng. Bởi không có nền kinh tế nào, không có thể chế nào có thể trường tồn nếu tâm hồn dân tộc bị mất Đạo, nếu con người quên đi gốc rễ thiêng liêng của mình.

    I. Nhật Bản – Bài học phục hưng văn hóa sau đổ nát
    Khi Thế chiến thứ hai kết thúc, Nhật Bản không còn gì: thành phố bị thiêu rụi, Hiroshima và Nagasaki trở thành tro bụi, tinh thần dân tộc tan nát dưới sức mạnh của bom nguyên tử. Nhưng trong tận cùng của tuyệt vọng, người Nhật không đổ lỗi cho số phận – họ quay vào trong để tái thiết từ linh hồn dân tộc. Chính ở đó, tinh thần “Yamato Damashii” – linh hồn Nhật Bản – trỗi dậy, trở thành ngọn lửa dẫn đường cho công cuộc phục hưng thần kỳ.
    Người Nhật không chọn con đường nổi loạn hay phục thù. Họ chọn phục hưng bằng văn hóa, bằng tinh thần kỷ luật, tự tôn, và đạo lý. Cốt lõi của sự hồi sinh ấy nằm ở Đạo Sh ininto – tín ngưỡng tôn vinh Trời, Đất và Tổ tiên. Trong thế giới quan của họ, mọi vật đều có linh – từ ngọn núi, dòng sông đến hòn đá nhỏ ven đường. Chính lòng tôn kính thiên nhiên và tôn trọng sự sống ấy đã nuôi dưỡng một thái độ sống khiêm nhường, cần mẫn và tinh tế.
    HNI 9/11 - B36 🌺 CHƯƠNG 13 : BÀI HỌC PHỤC HƯNG TỪ NHÂT BẢN VÀ ĐẠI VIỆT TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI,: những dân tộc thật sự lớn không phải là những dân tộc chưa từng gục ngã, mà là những dân tộc biết đứng dậy sau đổ nát, biến thương đau thành nguồn năng lượng tái sinh. Ở phương Đông, hai dân tộc mang trong mình linh hồn ấy – Nhật Bản và Đại Việt – là hai minh chứng rực rỡ cho sức mạnh phục hưng văn hóa khi con người biết trở về với Đạo, với cội nguồn tinh thần của mình. Một bên là xứ sở Phù Tang, nhỏ bé mà kiêu hùng, từng hóa tro tàn sau chiến tranh, nhưng chỉ sau vài thập kỷ đã trở lại làm chủ công nghệ thế giới. Một bên là đất nước Việt Nam – nơi từng trải qua nghìn năm đô hộ, trăm năm nội chiến, nhưng vẫn giữ được hồn dân tộc, tiếng nói, và linh khí của trời Nam. Hai dân tộc ấy – tuy khác ngôn ngữ, khác địa lý – lại cùng chung một căn cơ: biết dùng văn hóa làm linh hồn của sự phục hưng. Bởi không có nền kinh tế nào, không có thể chế nào có thể trường tồn nếu tâm hồn dân tộc bị mất Đạo, nếu con người quên đi gốc rễ thiêng liêng của mình. I. Nhật Bản – Bài học phục hưng văn hóa sau đổ nát Khi Thế chiến thứ hai kết thúc, Nhật Bản không còn gì: thành phố bị thiêu rụi, Hiroshima và Nagasaki trở thành tro bụi, tinh thần dân tộc tan nát dưới sức mạnh của bom nguyên tử. Nhưng trong tận cùng của tuyệt vọng, người Nhật không đổ lỗi cho số phận – họ quay vào trong để tái thiết từ linh hồn dân tộc. Chính ở đó, tinh thần “Yamato Damashii” – linh hồn Nhật Bản – trỗi dậy, trở thành ngọn lửa dẫn đường cho công cuộc phục hưng thần kỳ. Người Nhật không chọn con đường nổi loạn hay phục thù. Họ chọn phục hưng bằng văn hóa, bằng tinh thần kỷ luật, tự tôn, và đạo lý. Cốt lõi của sự hồi sinh ấy nằm ở Đạo Sh ininto – tín ngưỡng tôn vinh Trời, Đất và Tổ tiên. Trong thế giới quan của họ, mọi vật đều có linh – từ ngọn núi, dòng sông đến hòn đá nhỏ ven đường. Chính lòng tôn kính thiên nhiên và tôn trọng sự sống ấy đã nuôi dưỡng một thái độ sống khiêm nhường, cần mẫn và tinh tế.
    Like
    Love
    Sad
    Angry
    6
    12 Bình luận 0 Chia sẽ