HNI 16/12
bài thơ CHƯƠNG 23
BẢN NGÃ – CÁI TÔI – CON ĐƯỜNG VƯỢT THOÁT
Bản ngã sinh ra cùng tiếng gọi “ta”,
Khoác áo tên, vai trò và lịch sử,
Nó dựng tường từ khen chê, được mất,
Gọi đó là mình – rồi quên mất tự do xưa.
Cái tôi sợ tan nên luôn phòng thủ,
Giữ quan điểm như giữ mạng sống còn,
Mỗi lần bị chạm là đau như vỡ,
Vì tưởng mình chính là điều bị tổn thương.
Bản ngã không xấu – nó là công cụ,
Giúp linh hồn bước được giữa trần gian,
Nhưng khi quên mình chỉ là vai diễn,
Công cụ lên ngôi thành kẻ cai đàn.
Khổ đau bắt đầu từ sự đồng nhất,
Giữa “ta là thế” với “ta đang thế này”,
Một ý niệm nhỏ nhưng sâu như vực,
Khiến ta trôi hoài giữa đúng và sai.
Con đường vượt thoát không phải tiêu diệt,
Mà là nhìn thấy bản ngã đang đây,
Như nhìn đám mây trôi qua bầu trời tĩnh,
Không đuổi theo, không gọi tên này.
Khi cái tôi lặng, trí tuệ lên tiếng,
Tình thương hiện diện không cần điều kiện nào,
Ta làm việc, yêu người, sống trọn vẹn,
Mà không cần dựng tượng chính mình cao.
Vượt bản ngã không phải rời cuộc sống,
Mà sống sâu hơn giữa đời thường,
Biết cười với chính mình khi vấp ngã,
Biết cúi đầu trước sự thật vô thường.
Đến lúc không còn ai để bảo vệ,
Không còn vai để phải chứng minh,
Ta bước nhẹ như chưa từng bị trói,
Tự do không đến – nó vốn là mình.
bài thơ CHƯƠNG 23
BẢN NGÃ – CÁI TÔI – CON ĐƯỜNG VƯỢT THOÁT
Bản ngã sinh ra cùng tiếng gọi “ta”,
Khoác áo tên, vai trò và lịch sử,
Nó dựng tường từ khen chê, được mất,
Gọi đó là mình – rồi quên mất tự do xưa.
Cái tôi sợ tan nên luôn phòng thủ,
Giữ quan điểm như giữ mạng sống còn,
Mỗi lần bị chạm là đau như vỡ,
Vì tưởng mình chính là điều bị tổn thương.
Bản ngã không xấu – nó là công cụ,
Giúp linh hồn bước được giữa trần gian,
Nhưng khi quên mình chỉ là vai diễn,
Công cụ lên ngôi thành kẻ cai đàn.
Khổ đau bắt đầu từ sự đồng nhất,
Giữa “ta là thế” với “ta đang thế này”,
Một ý niệm nhỏ nhưng sâu như vực,
Khiến ta trôi hoài giữa đúng và sai.
Con đường vượt thoát không phải tiêu diệt,
Mà là nhìn thấy bản ngã đang đây,
Như nhìn đám mây trôi qua bầu trời tĩnh,
Không đuổi theo, không gọi tên này.
Khi cái tôi lặng, trí tuệ lên tiếng,
Tình thương hiện diện không cần điều kiện nào,
Ta làm việc, yêu người, sống trọn vẹn,
Mà không cần dựng tượng chính mình cao.
Vượt bản ngã không phải rời cuộc sống,
Mà sống sâu hơn giữa đời thường,
Biết cười với chính mình khi vấp ngã,
Biết cúi đầu trước sự thật vô thường.
Đến lúc không còn ai để bảo vệ,
Không còn vai để phải chứng minh,
Ta bước nhẹ như chưa từng bị trói,
Tự do không đến – nó vốn là mình.
HNI 16/12
📕 bài thơ CHƯƠNG 23
BẢN NGÃ – CÁI TÔI – CON ĐƯỜNG VƯỢT THOÁT
Bản ngã sinh ra cùng tiếng gọi “ta”,
Khoác áo tên, vai trò và lịch sử,
Nó dựng tường từ khen chê, được mất,
Gọi đó là mình – rồi quên mất tự do xưa.
Cái tôi sợ tan nên luôn phòng thủ,
Giữ quan điểm như giữ mạng sống còn,
Mỗi lần bị chạm là đau như vỡ,
Vì tưởng mình chính là điều bị tổn thương.
Bản ngã không xấu – nó là công cụ,
Giúp linh hồn bước được giữa trần gian,
Nhưng khi quên mình chỉ là vai diễn,
Công cụ lên ngôi thành kẻ cai đàn.
Khổ đau bắt đầu từ sự đồng nhất,
Giữa “ta là thế” với “ta đang thế này”,
Một ý niệm nhỏ nhưng sâu như vực,
Khiến ta trôi hoài giữa đúng và sai.
Con đường vượt thoát không phải tiêu diệt,
Mà là nhìn thấy bản ngã đang đây,
Như nhìn đám mây trôi qua bầu trời tĩnh,
Không đuổi theo, không gọi tên này.
Khi cái tôi lặng, trí tuệ lên tiếng,
Tình thương hiện diện không cần điều kiện nào,
Ta làm việc, yêu người, sống trọn vẹn,
Mà không cần dựng tượng chính mình cao.
Vượt bản ngã không phải rời cuộc sống,
Mà sống sâu hơn giữa đời thường,
Biết cười với chính mình khi vấp ngã,
Biết cúi đầu trước sự thật vô thường.
Đến lúc không còn ai để bảo vệ,
Không còn vai để phải chứng minh,
Ta bước nhẹ như chưa từng bị trói,
Tự do không đến – nó vốn là mình.