• HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
    Trong mỗi con người có một hạt sáng ban sơ,
    Nhỏ như hơi thở, nhưng lớn hơn cả bầu trời tĩnh lặng.
    Đó là Tính Thiện – món quà từ thuở vô thủy vô dạng,
    Đi theo linh hồn qua từng kiếp luân hồi.
    Tính Thiện ấy chưa từng vẩn đục một giây,
    Chỉ bị che bởi bụi đời, lời buồn, vết thương chưa khép.
    Như mặt trăng tròn nhưng khuất sau mây mịt mờ che lấp,
    Chỉ cần một làn gió nhẹ, ánh sáng lại hoàn nguyên.
    Linh hồn sinh ra không để sợ hãi hay lạc lối,
    Mà để học yêu thương, để trở nên sáng suốt hơn mình hôm qua.
    Mỗi thử thách đến chẳng phải để khiến ta gục ngã,
    Mà để gọi dậy hạt sáng đang ngủ trong sâu thẳm trái tim.
    Tính Thiện dẫn đường như người thầy thầm lặng,
    Không lên tiếng nhưng luôn hiện hữu trong ta.
    Khi ta chọn bao dung thay vì giận dữ,
    Khi ta chọn sự thật thay vì những điều dễ dãi trôi qua,
    Là lúc hạt sáng ấy đang lớn lên thêm một chút.
    Tiến hóa của linh hồn không nằm ở những điều xa xôi,
    Mà trong từng hành động nhỏ ta sống mỗi ngày chân thật.
    Một lời tử tế – một ý nghĩ trong sáng – một bước chân hướng về điều tốt,
    Chính là bậc thang dẫn linh hồn đến tầm vóc cao hơn.
    Rồi đến một ngày, ta hiểu ra điều giản dị:
    Rằng không phải cuộc đời dạy ta khổ đau,
    Mà dạy ta cách vượt qua đau khổ bằng tình thương mạnh hơn sợ hãi.
    Không phải thế giới làm ta bể nát,
    Mà giúp ta nhận ra nơi vỡ là nơi ánh sáng tràn vào.
    Linh hồn tiến hóa không phải để trở thành người khác,
    Mà để trở về đúng với chính mình – nguyên vẹn như thuở ban đầu.
    Và Tính Thiện, dù bị bão giông đời phủ lấp,
    Vẫn chờ một ngày được ta gọi tên.
    Hãy lắng nghe tiếng thở của linh hồn trong im lặng,
    Sẽ thấy có một vì sao đang lớn lên trong ngực trái.
    Ngày ta sống trọn với ánh sáng ấy,
    Ta không chỉ tốt hơn…
    Mà trở thành chính sự tiếp nối của Đạo Trời.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN Trong mỗi con người có một hạt sáng ban sơ, Nhỏ như hơi thở, nhưng lớn hơn cả bầu trời tĩnh lặng. Đó là Tính Thiện – món quà từ thuở vô thủy vô dạng, Đi theo linh hồn qua từng kiếp luân hồi. Tính Thiện ấy chưa từng vẩn đục một giây, Chỉ bị che bởi bụi đời, lời buồn, vết thương chưa khép. Như mặt trăng tròn nhưng khuất sau mây mịt mờ che lấp, Chỉ cần một làn gió nhẹ, ánh sáng lại hoàn nguyên. Linh hồn sinh ra không để sợ hãi hay lạc lối, Mà để học yêu thương, để trở nên sáng suốt hơn mình hôm qua. Mỗi thử thách đến chẳng phải để khiến ta gục ngã, Mà để gọi dậy hạt sáng đang ngủ trong sâu thẳm trái tim. Tính Thiện dẫn đường như người thầy thầm lặng, Không lên tiếng nhưng luôn hiện hữu trong ta. Khi ta chọn bao dung thay vì giận dữ, Khi ta chọn sự thật thay vì những điều dễ dãi trôi qua, Là lúc hạt sáng ấy đang lớn lên thêm một chút. Tiến hóa của linh hồn không nằm ở những điều xa xôi, Mà trong từng hành động nhỏ ta sống mỗi ngày chân thật. Một lời tử tế – một ý nghĩ trong sáng – một bước chân hướng về điều tốt, Chính là bậc thang dẫn linh hồn đến tầm vóc cao hơn. Rồi đến một ngày, ta hiểu ra điều giản dị: Rằng không phải cuộc đời dạy ta khổ đau, Mà dạy ta cách vượt qua đau khổ bằng tình thương mạnh hơn sợ hãi. Không phải thế giới làm ta bể nát, Mà giúp ta nhận ra nơi vỡ là nơi ánh sáng tràn vào. Linh hồn tiến hóa không phải để trở thành người khác, Mà để trở về đúng với chính mình – nguyên vẹn như thuở ban đầu. Và Tính Thiện, dù bị bão giông đời phủ lấp, Vẫn chờ một ngày được ta gọi tên. Hãy lắng nghe tiếng thở của linh hồn trong im lặng, Sẽ thấy có một vì sao đang lớn lên trong ngực trái. Ngày ta sống trọn với ánh sáng ấy, Ta không chỉ tốt hơn… Mà trở thành chính sự tiếp nối của Đạo Trời.
    Love
    Like
    Yay
    Angry
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 5: NHÂN – QUẢ – CỘNG HƯỞNG —BỘ BA QUY LUẬT CHI PHỐI ĐỜI SỐNG
    Trong vũ trụ bao la không có điều gì tự đến,
    Mỗi hạt giống gieo ra đều mang ký ức của bàn tay đã gieo.
    Một ý nghĩ nhỏ – một hành động nhẹ – một lời nói vô tình,
    Đều âm thầm rơi xuống mảnh đất của đời và bắt đầu hành trình của chính nó.
    Nhân là khởi điểm – như hạt mầm chưa hé nụ,
    Nằm yên lặng trong bóng tối nhưng mang sức mạnh mở chồi xanh.
    Không ai thấy nó lớn lên từng ngày,
    Nhưng đến đúng thời, nó trồi lên thành số phận.
    Quả là hoa trái của những điều ta từng chọn,
    Không nhanh – không chậm – không bỏ sót một ai.
    Nó không trừng phạt – cũng chẳng thiên vị,
    Chỉ trả lại đúng bản chất điều ta đã gửi vào vũ trụ.
    Cộng hưởng là lời đáp của không gian cho rung động con người,
    Là tấm gương vô hình phản chiếu tần số trong tim ta.
    Khi ta buồn – đời bỗng xám thêm một chút,
    Khi ta sáng – mọi điều quanh mình như được nâng lên một tầng.
    Ba quy luật ấy không bao giờ tách rời,
    Như ba vòng tròn giao nhau trong khoảng lặng của thời gian.
    Chúng dệt nên con đường ta đi,
    Bằng sợi chỉ vô hình mà không một đôi mắt trần gian nào trông thấy.
    Có những quả ngọt đến bất ngờ như món quà,
    Có những bài học đến trong hình hài thử thách.
    Nhưng nếu nhìn sâu, ta sẽ biết:
    Tất cả đều chỉ là Nhân trở về tìm họ hàng.
    Cộng hưởng dạy ta rằng:
    Ta không sống một mình trong thế giới này.
    Mỗi dao động ta tạo ra,
    Sẽ ngân vang vào người khác, rồi quay trở lại trái tim ta – tròn đầy hơn hoặc nặng nề hơn.
    Khi hiểu ba quy luật ấy,
    Ta bước nhẹ hơn – sống chậm hơn – chọn kỹ hơn từng niệm khởi.
    Biết rằng ta vừa là người gieo,
    Vừa là người đón nhận,
    Lại vừa là người đang tạo nên trường năng lượng cho chính cuộc đời mình.
    Và rồi đến một ngày,
    Ta nhìn hoa nở – lá rơi – mây trôi – nước chảy,
    Bỗng hiểu rằng tất cả đều đang làm theo Nhân – Quả – Cộng Hưởng,
    Một cách hoàn hảo đến mức con người chỉ có thể khiêm nhường cúi đầu.
    Hãy gieo điều thiện – bằng trái tim trong sáng,
    Hãy đón nhận – bằng tâm bình thản,
    Hãy sống – bằng tần số hài hòa với Đạo Trời.
    Khi ấy, ba vòng tròn vô hình sẽ mở ra cánh cửa mới,
    Dẫn chúng ta đến đời sống nhẹ như ánh bình minh.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 5: NHÂN – QUẢ – CỘNG HƯỞNG —BỘ BA QUY LUẬT CHI PHỐI ĐỜI SỐNG Trong vũ trụ bao la không có điều gì tự đến, Mỗi hạt giống gieo ra đều mang ký ức của bàn tay đã gieo. Một ý nghĩ nhỏ – một hành động nhẹ – một lời nói vô tình, Đều âm thầm rơi xuống mảnh đất của đời và bắt đầu hành trình của chính nó. Nhân là khởi điểm – như hạt mầm chưa hé nụ, Nằm yên lặng trong bóng tối nhưng mang sức mạnh mở chồi xanh. Không ai thấy nó lớn lên từng ngày, Nhưng đến đúng thời, nó trồi lên thành số phận. Quả là hoa trái của những điều ta từng chọn, Không nhanh – không chậm – không bỏ sót một ai. Nó không trừng phạt – cũng chẳng thiên vị, Chỉ trả lại đúng bản chất điều ta đã gửi vào vũ trụ. Cộng hưởng là lời đáp của không gian cho rung động con người, Là tấm gương vô hình phản chiếu tần số trong tim ta. Khi ta buồn – đời bỗng xám thêm một chút, Khi ta sáng – mọi điều quanh mình như được nâng lên một tầng. Ba quy luật ấy không bao giờ tách rời, Như ba vòng tròn giao nhau trong khoảng lặng của thời gian. Chúng dệt nên con đường ta đi, Bằng sợi chỉ vô hình mà không một đôi mắt trần gian nào trông thấy. Có những quả ngọt đến bất ngờ như món quà, Có những bài học đến trong hình hài thử thách. Nhưng nếu nhìn sâu, ta sẽ biết: Tất cả đều chỉ là Nhân trở về tìm họ hàng. Cộng hưởng dạy ta rằng: Ta không sống một mình trong thế giới này. Mỗi dao động ta tạo ra, Sẽ ngân vang vào người khác, rồi quay trở lại trái tim ta – tròn đầy hơn hoặc nặng nề hơn. Khi hiểu ba quy luật ấy, Ta bước nhẹ hơn – sống chậm hơn – chọn kỹ hơn từng niệm khởi. Biết rằng ta vừa là người gieo, Vừa là người đón nhận, Lại vừa là người đang tạo nên trường năng lượng cho chính cuộc đời mình. Và rồi đến một ngày, Ta nhìn hoa nở – lá rơi – mây trôi – nước chảy, Bỗng hiểu rằng tất cả đều đang làm theo Nhân – Quả – Cộng Hưởng, Một cách hoàn hảo đến mức con người chỉ có thể khiêm nhường cúi đầu. Hãy gieo điều thiện – bằng trái tim trong sáng, Hãy đón nhận – bằng tâm bình thản, Hãy sống – bằng tần số hài hòa với Đạo Trời. Khi ấy, ba vòng tròn vô hình sẽ mở ra cánh cửa mới, Dẫn chúng ta đến đời sống nhẹ như ánh bình minh.
    Love
    Like
    Yay
    Angry
    12
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 6:
    TỰ DO Ý CHÍ VÀ TIẾN TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TÂM LINH
    Ta sinh ra không bị ràng buộc bởi số phận,
    Chỉ bị ràng buộc bởi chính những niềm tin ta nuôi lớn trong lòng.
    Tự do ý chí là món quà thiêng mà Đạo Trời trao tặng,
    Để mỗi linh hồn được chọn hướng đi cho cuộc hành trình của mình.
    Có lúc ta đứng trước ngã ba đời,
    Gió quá mạnh còn tim thì chông chênh rất nhẹ.
    Nhưng ngay cả bối rối ấy,
    Cũng là lời mời để ta lắng nghe tiếng nói thật sự trong sâu thẳm linh hồn.
    Trưởng thành tâm linh không đến trong một ngày,
    Mà lớn dần từ những chọn lựa nhỏ bé – âm thầm – miệt mài mỗi phút.
    Hôm nay ta chọn yêu thương thay vì oán trách,
    Ngày mai ta chọn bước tiếp thay vì trốn chạy một nỗi đau.
    Tự do ý chí không phải làm điều mình muốn,
    Mà là đủ tỉnh thức để biết điều gì thật sự tốt cho mình.
    Là biết đứng dậy sau sai lầm,
    Biết mở lòng dù từng tổn thương,
    Biết nhẹ nhàng buông những gì không còn thuộc về con đường ta đi.
    Mỗi quyết định của ta là một lời tuyên bố với vũ trụ,
    Rằng: “Đây là tần số mà ta chọn sống.”
    Và vũ trụ sẽ sắp đặt trải nghiệm phù hợp,
    Để linh hồn ta học bài học mà nó đã sẵn sàng đón nhận.
    Trưởng thành tâm linh là hành trình trở về chính mình,
    Chứ không phải trở thành ai đó khác hoàn hảo hơn.
    Là biết mỉm cười khi đời không đúng ý,
    Biết tin vào điều sáng khi bóng tối còn dày đặc.
    Là biết rằng ta luôn có quyền chọn phản ứng của mình với mọi điều đang xảy đến.
    Tự do ý chí mở cửa,
    Nhưng chính sự chân thật với bản tâm mới đưa ta qua ngưỡng cửa ấy.
    Mỗi bước đi là một bài học,
    Mỗi lần vấp ngã là một lời nhắc: “Hãy tiếp tục, ta đang lớn lên.”
    Đến một ngày,
    Khi ta nhìn lại những tháng năm đã qua,
    Sẽ thấy từng vết thương đều hóa thành ánh sáng,
    Từng chọn lựa dũng cảm đều trở thành cánh chim nâng linh hồn lên cao hơn.
    Và ta hiểu rằng:
    Tự do ý chí là chiếc chìa khóa,
    Trưởng thành tâm linh là cánh cửa,
    Còn hành trình chính là bài ca mà ta tự viết cho đời mình.
    Không ai thay thế, không ai bước hộ –
    Đó là vẻ đẹp của người biết tự mình lớn lên trong Đạo Trời.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 6: TỰ DO Ý CHÍ VÀ TIẾN TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TÂM LINH Ta sinh ra không bị ràng buộc bởi số phận, Chỉ bị ràng buộc bởi chính những niềm tin ta nuôi lớn trong lòng. Tự do ý chí là món quà thiêng mà Đạo Trời trao tặng, Để mỗi linh hồn được chọn hướng đi cho cuộc hành trình của mình. Có lúc ta đứng trước ngã ba đời, Gió quá mạnh còn tim thì chông chênh rất nhẹ. Nhưng ngay cả bối rối ấy, Cũng là lời mời để ta lắng nghe tiếng nói thật sự trong sâu thẳm linh hồn. Trưởng thành tâm linh không đến trong một ngày, Mà lớn dần từ những chọn lựa nhỏ bé – âm thầm – miệt mài mỗi phút. Hôm nay ta chọn yêu thương thay vì oán trách, Ngày mai ta chọn bước tiếp thay vì trốn chạy một nỗi đau. Tự do ý chí không phải làm điều mình muốn, Mà là đủ tỉnh thức để biết điều gì thật sự tốt cho mình. Là biết đứng dậy sau sai lầm, Biết mở lòng dù từng tổn thương, Biết nhẹ nhàng buông những gì không còn thuộc về con đường ta đi. Mỗi quyết định của ta là một lời tuyên bố với vũ trụ, Rằng: “Đây là tần số mà ta chọn sống.” Và vũ trụ sẽ sắp đặt trải nghiệm phù hợp, Để linh hồn ta học bài học mà nó đã sẵn sàng đón nhận. Trưởng thành tâm linh là hành trình trở về chính mình, Chứ không phải trở thành ai đó khác hoàn hảo hơn. Là biết mỉm cười khi đời không đúng ý, Biết tin vào điều sáng khi bóng tối còn dày đặc. Là biết rằng ta luôn có quyền chọn phản ứng của mình với mọi điều đang xảy đến. Tự do ý chí mở cửa, Nhưng chính sự chân thật với bản tâm mới đưa ta qua ngưỡng cửa ấy. Mỗi bước đi là một bài học, Mỗi lần vấp ngã là một lời nhắc: “Hãy tiếp tục, ta đang lớn lên.” Đến một ngày, Khi ta nhìn lại những tháng năm đã qua, Sẽ thấy từng vết thương đều hóa thành ánh sáng, Từng chọn lựa dũng cảm đều trở thành cánh chim nâng linh hồn lên cao hơn. Và ta hiểu rằng: Tự do ý chí là chiếc chìa khóa, Trưởng thành tâm linh là cánh cửa, Còn hành trình chính là bài ca mà ta tự viết cho đời mình. Không ai thay thế, không ai bước hộ – Đó là vẻ đẹp của người biết tự mình lớn lên trong Đạo Trời.
    Love
    Like
    Yay
    Angry
    11
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 4: TẦN SỐ NĂNG LƯỢNG – NGÔN NGỮ CỦA VŨ TRỤ
    Vũ trụ không nói bằng lời,
    Mà bằng những nhịp rung vô hình lan khắp muôn phương vĩnh cửu.
    Một ý nghĩ khởi lên – cả không gian khẽ chuyển mình như suối ngầm lay động,
    Một cảm xúc nhỏ bé cũng gửi đi thông điệp của chính nó đến tận cùng trời đất.
    Tần số là tiếng nói thầm thì của mọi sự sống,
    Là nhịp tim của các vì sao,
    Là hơi thở của gió,
    Là tiếng chuông vượt thời gian vang lên từ tâm mỗi con người.
    Mỗi linh hồn là một bản nhạc riêng,
    Mang màu sắc của niềm vui, nỗi buồn, hoài vọng.
    Khi ta giận dữ – âm vực trầm xuống đầy nặng nề,
    Khi ta yêu thương – rung động mở ra thành bầu trời trong suốt.
    Vũ trụ lắng nghe không phải lời ta nói,
    Mà lắng nghe tần số ta phát ra mỗi phút giây thầm kín.
    Dù ta im lặng, năng lượng vẫn đang cất tiếng,
    Như ngọn đèn không nói nhưng ký hiệu cả gian nhà đang sáng.
    Mỗi hành động thiện lành – nâng cao tần số,
    Mỗi ý nghĩ tối tăm – làm lệch đi bản hòa âm của cuộc đời.
    Và mỗi chuyển hóa trong nội tâm,
    Là một nốt nhạc mới được viết vào bài ca linh hồn.
    Ngôn ngữ này không ai có thể học bằng trí óc,
    Chỉ có thể nghe bằng trái tim đã mở.
    Khi ta lắng xuống đủ sâu,
    Ta nhận ra ta đang thấu hiểu vũ trụ…
    Và vũ trụ cũng đang lặng lẽ hiểu ta.
    Năng lượng gặp năng lượng – người tìm người trong thinh lặng,
    Tần số gặp tần số – hợp nhau thì nở hoa, nghịch nhau thì rời xa không tiếng động.
    Đó là luật của sự cộng hưởng,
    Là bản nhạc lớn mà vạn vật đang chơi theo một nhịp vô hình.
    Hãy chọn cho mình tần số của yêu thương,
    Để mỗi bước đi hóa nhẹ như ánh sáng rơi giữa đời.
    Khi tần số ta hòa cùng nhịp của Đạo Trời,
    Mọi ước nguyện chân thật sẽ tự tìm đường mà thành hiện thực.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 4: TẦN SỐ NĂNG LƯỢNG – NGÔN NGỮ CỦA VŨ TRỤ Vũ trụ không nói bằng lời, Mà bằng những nhịp rung vô hình lan khắp muôn phương vĩnh cửu. Một ý nghĩ khởi lên – cả không gian khẽ chuyển mình như suối ngầm lay động, Một cảm xúc nhỏ bé cũng gửi đi thông điệp của chính nó đến tận cùng trời đất. Tần số là tiếng nói thầm thì của mọi sự sống, Là nhịp tim của các vì sao, Là hơi thở của gió, Là tiếng chuông vượt thời gian vang lên từ tâm mỗi con người. Mỗi linh hồn là một bản nhạc riêng, Mang màu sắc của niềm vui, nỗi buồn, hoài vọng. Khi ta giận dữ – âm vực trầm xuống đầy nặng nề, Khi ta yêu thương – rung động mở ra thành bầu trời trong suốt. Vũ trụ lắng nghe không phải lời ta nói, Mà lắng nghe tần số ta phát ra mỗi phút giây thầm kín. Dù ta im lặng, năng lượng vẫn đang cất tiếng, Như ngọn đèn không nói nhưng ký hiệu cả gian nhà đang sáng. Mỗi hành động thiện lành – nâng cao tần số, Mỗi ý nghĩ tối tăm – làm lệch đi bản hòa âm của cuộc đời. Và mỗi chuyển hóa trong nội tâm, Là một nốt nhạc mới được viết vào bài ca linh hồn. Ngôn ngữ này không ai có thể học bằng trí óc, Chỉ có thể nghe bằng trái tim đã mở. Khi ta lắng xuống đủ sâu, Ta nhận ra ta đang thấu hiểu vũ trụ… Và vũ trụ cũng đang lặng lẽ hiểu ta. Năng lượng gặp năng lượng – người tìm người trong thinh lặng, Tần số gặp tần số – hợp nhau thì nở hoa, nghịch nhau thì rời xa không tiếng động. Đó là luật của sự cộng hưởng, Là bản nhạc lớn mà vạn vật đang chơi theo một nhịp vô hình. Hãy chọn cho mình tần số của yêu thương, Để mỗi bước đi hóa nhẹ như ánh sáng rơi giữa đời. Khi tần số ta hòa cùng nhịp của Đạo Trời, Mọi ước nguyện chân thật sẽ tự tìm đường mà thành hiện thực.
    Love
    Like
    Yay
    Angry
    11
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 5: NHÂN – QUẢ – CỘNG HƯỞNG —BỘ BA QUY LUẬT CHI PHỐI ĐỜI SỐNG
    Trong vũ trụ bao la không có điều gì tự đến,
    Mỗi hạt giống gieo ra đều mang ký ức của bàn tay đã gieo.
    Một ý nghĩ nhỏ – một hành động nhẹ – một lời nói vô tình,
    Đều âm thầm rơi xuống mảnh đất của đời và bắt đầu hành trình của chính nó.
    Nhân là khởi điểm – như hạt mầm chưa hé nụ,
    Nằm yên lặng trong bóng tối nhưng mang sức mạnh mở chồi xanh.
    Không ai thấy nó lớn lên từng ngày,
    Nhưng đến đúng thời, nó trồi lên thành số phận.
    Quả là hoa trái của những điều ta từng chọn,
    Không nhanh – không chậm – không bỏ sót một ai.
    Nó không trừng phạt – cũng chẳng thiên vị,
    Chỉ trả lại đúng bản chất điều ta đã gửi vào vũ trụ.
    Cộng hưởng là lời đáp của không gian cho rung động con người,
    Là tấm gương vô hình phản chiếu tần số trong tim ta.
    Khi ta buồn – đời bỗng xám thêm một chút,
    Khi ta sáng – mọi điều quanh mình như được nâng lên một tầng.
    Ba quy luật ấy không bao giờ tách rời,
    Như ba vòng tròn giao nhau trong khoảng lặng của thời gian.
    Chúng dệt nên con đường ta đi,
    Bằng sợi chỉ vô hình mà không một đôi mắt trần gian nào trông thấy.
    Có những quả ngọt đến bất ngờ như món quà,
    Có những bài học đến trong hình hài thử thách.
    Nhưng nếu nhìn sâu, ta sẽ biết:
    Tất cả đều chỉ là Nhân trở về tìm họ hàng.
    Cộng hưởng dạy ta rằng:
    Ta không sống một mình trong thế giới này.
    Mỗi dao động ta tạo ra,
    Sẽ ngân vang vào người khác, rồi quay trở lại trái tim ta – tròn đầy hơn hoặc nặng nề hơn.
    Khi hiểu ba quy luật ấy,
    Ta bước nhẹ hơn – sống chậm hơn – chọn kỹ hơn từng niệm khởi.
    Biết rằng ta vừa là người gieo,
    Vừa là người đón nhận,
    Lại vừa là người đang tạo nên trường năng lượng cho chính cuộc đời mình.
    Và rồi đến một ngày,
    Ta nhìn hoa nở – lá rơi – mây trôi – nước chảy,
    Bỗng hiểu rằng tất cả đều đang làm theo Nhân – Quả – Cộng Hưởng,
    Một cách hoàn hảo đến mức con người chỉ có thể khiêm nhường cúi đầu.
    Hãy gieo điều thiện – bằng trái tim trong sáng,
    Hãy đón nhận – bằng tâm bình thản,
    Hãy sống – bằng tần số hài hòa với Đạo Trời.
    Khi ấy, ba vòng tròn vô hình sẽ mở ra cánh cửa mới,
    Dẫn chúng ta đến đời sống nhẹ như ánh bình minh.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 5: NHÂN – QUẢ – CỘNG HƯỞNG —BỘ BA QUY LUẬT CHI PHỐI ĐỜI SỐNG Trong vũ trụ bao la không có điều gì tự đến, Mỗi hạt giống gieo ra đều mang ký ức của bàn tay đã gieo. Một ý nghĩ nhỏ – một hành động nhẹ – một lời nói vô tình, Đều âm thầm rơi xuống mảnh đất của đời và bắt đầu hành trình của chính nó. Nhân là khởi điểm – như hạt mầm chưa hé nụ, Nằm yên lặng trong bóng tối nhưng mang sức mạnh mở chồi xanh. Không ai thấy nó lớn lên từng ngày, Nhưng đến đúng thời, nó trồi lên thành số phận. Quả là hoa trái của những điều ta từng chọn, Không nhanh – không chậm – không bỏ sót một ai. Nó không trừng phạt – cũng chẳng thiên vị, Chỉ trả lại đúng bản chất điều ta đã gửi vào vũ trụ. Cộng hưởng là lời đáp của không gian cho rung động con người, Là tấm gương vô hình phản chiếu tần số trong tim ta. Khi ta buồn – đời bỗng xám thêm một chút, Khi ta sáng – mọi điều quanh mình như được nâng lên một tầng. Ba quy luật ấy không bao giờ tách rời, Như ba vòng tròn giao nhau trong khoảng lặng của thời gian. Chúng dệt nên con đường ta đi, Bằng sợi chỉ vô hình mà không một đôi mắt trần gian nào trông thấy. Có những quả ngọt đến bất ngờ như món quà, Có những bài học đến trong hình hài thử thách. Nhưng nếu nhìn sâu, ta sẽ biết: Tất cả đều chỉ là Nhân trở về tìm họ hàng. Cộng hưởng dạy ta rằng: Ta không sống một mình trong thế giới này. Mỗi dao động ta tạo ra, Sẽ ngân vang vào người khác, rồi quay trở lại trái tim ta – tròn đầy hơn hoặc nặng nề hơn. Khi hiểu ba quy luật ấy, Ta bước nhẹ hơn – sống chậm hơn – chọn kỹ hơn từng niệm khởi. Biết rằng ta vừa là người gieo, Vừa là người đón nhận, Lại vừa là người đang tạo nên trường năng lượng cho chính cuộc đời mình. Và rồi đến một ngày, Ta nhìn hoa nở – lá rơi – mây trôi – nước chảy, Bỗng hiểu rằng tất cả đều đang làm theo Nhân – Quả – Cộng Hưởng, Một cách hoàn hảo đến mức con người chỉ có thể khiêm nhường cúi đầu. Hãy gieo điều thiện – bằng trái tim trong sáng, Hãy đón nhận – bằng tâm bình thản, Hãy sống – bằng tần số hài hòa với Đạo Trời. Khi ấy, ba vòng tròn vô hình sẽ mở ra cánh cửa mới, Dẫn chúng ta đến đời sống nhẹ như ánh bình minh.
    Love
    Like
    Angry
    11
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 6:
    TỰ DO Ý CHÍ VÀ TIẾN TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TÂM LINH
    Ta sinh ra không bị ràng buộc bởi số phận,
    Chỉ bị ràng buộc bởi chính những niềm tin ta nuôi lớn trong lòng.
    Tự do ý chí là món quà thiêng mà Đạo Trời trao tặng,
    Để mỗi linh hồn được chọn hướng đi cho cuộc hành trình của mình.
    Có lúc ta đứng trước ngã ba đời,
    Gió quá mạnh còn tim thì chông chênh rất nhẹ.
    Nhưng ngay cả bối rối ấy,
    Cũng là lời mời để ta lắng nghe tiếng nói thật sự trong sâu thẳm linh hồn.
    Trưởng thành tâm linh không đến trong một ngày,
    Mà lớn dần từ những chọn lựa nhỏ bé – âm thầm – miệt mài mỗi phút.
    Hôm nay ta chọn yêu thương thay vì oán trách,
    Ngày mai ta chọn bước tiếp thay vì trốn chạy một nỗi đau.
    Tự do ý chí không phải làm điều mình muốn,
    Mà là đủ tỉnh thức để biết điều gì thật sự tốt cho mình.
    Là biết đứng dậy sau sai lầm,
    Biết mở lòng dù từng tổn thương,
    Biết nhẹ nhàng buông những gì không còn thuộc về con đường ta đi.
    Mỗi quyết định của ta là một lời tuyên bố với vũ trụ,
    Rằng: “Đây là tần số mà ta chọn sống.”
    Và vũ trụ sẽ sắp đặt trải nghiệm phù hợp,
    Để linh hồn ta học bài học mà nó đã sẵn sàng đón nhận.
    Trưởng thành tâm linh là hành trình trở về chính mình,
    Chứ không phải trở thành ai đó khác hoàn hảo hơn.
    Là biết mỉm cười khi đời không đúng ý,
    Biết tin vào điều sáng khi bóng tối còn dày đặc.
    Là biết rằng ta luôn có quyền chọn phản ứng của mình với mọi điều đang xảy đến.
    Tự do ý chí mở cửa,
    Nhưng chính sự chân thật với bản tâm mới đưa ta qua ngưỡng cửa ấy.
    Mỗi bước đi là một bài học,
    Mỗi lần vấp ngã là một lời nhắc: “Hãy tiếp tục, ta đang lớn lên.”
    Đến một ngày,
    Khi ta nhìn lại những tháng năm đã qua,
    Sẽ thấy từng vết thương đều hóa thành ánh sáng,
    Từng chọn lựa dũng cảm đều trở thành cánh chim nâng linh hồn lên cao hơn.
    Và ta hiểu rằng:
    Tự do ý chí là chiếc chìa khóa,
    Trưởng thành tâm linh là cánh cửa,
    Còn hành trình chính là bài ca mà ta tự viết cho đời mình.
    Không ai thay thế, không ai bước hộ –
    Đó là vẻ đẹp của người biết tự mình lớn lên trong Đạo Trời.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 6: TỰ DO Ý CHÍ VÀ TIẾN TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TÂM LINH Ta sinh ra không bị ràng buộc bởi số phận, Chỉ bị ràng buộc bởi chính những niềm tin ta nuôi lớn trong lòng. Tự do ý chí là món quà thiêng mà Đạo Trời trao tặng, Để mỗi linh hồn được chọn hướng đi cho cuộc hành trình của mình. Có lúc ta đứng trước ngã ba đời, Gió quá mạnh còn tim thì chông chênh rất nhẹ. Nhưng ngay cả bối rối ấy, Cũng là lời mời để ta lắng nghe tiếng nói thật sự trong sâu thẳm linh hồn. Trưởng thành tâm linh không đến trong một ngày, Mà lớn dần từ những chọn lựa nhỏ bé – âm thầm – miệt mài mỗi phút. Hôm nay ta chọn yêu thương thay vì oán trách, Ngày mai ta chọn bước tiếp thay vì trốn chạy một nỗi đau. Tự do ý chí không phải làm điều mình muốn, Mà là đủ tỉnh thức để biết điều gì thật sự tốt cho mình. Là biết đứng dậy sau sai lầm, Biết mở lòng dù từng tổn thương, Biết nhẹ nhàng buông những gì không còn thuộc về con đường ta đi. Mỗi quyết định của ta là một lời tuyên bố với vũ trụ, Rằng: “Đây là tần số mà ta chọn sống.” Và vũ trụ sẽ sắp đặt trải nghiệm phù hợp, Để linh hồn ta học bài học mà nó đã sẵn sàng đón nhận. Trưởng thành tâm linh là hành trình trở về chính mình, Chứ không phải trở thành ai đó khác hoàn hảo hơn. Là biết mỉm cười khi đời không đúng ý, Biết tin vào điều sáng khi bóng tối còn dày đặc. Là biết rằng ta luôn có quyền chọn phản ứng của mình với mọi điều đang xảy đến. Tự do ý chí mở cửa, Nhưng chính sự chân thật với bản tâm mới đưa ta qua ngưỡng cửa ấy. Mỗi bước đi là một bài học, Mỗi lần vấp ngã là một lời nhắc: “Hãy tiếp tục, ta đang lớn lên.” Đến một ngày, Khi ta nhìn lại những tháng năm đã qua, Sẽ thấy từng vết thương đều hóa thành ánh sáng, Từng chọn lựa dũng cảm đều trở thành cánh chim nâng linh hồn lên cao hơn. Và ta hiểu rằng: Tự do ý chí là chiếc chìa khóa, Trưởng thành tâm linh là cánh cửa, Còn hành trình chính là bài ca mà ta tự viết cho đời mình. Không ai thay thế, không ai bước hộ – Đó là vẻ đẹp của người biết tự mình lớn lên trong Đạo Trời.
    Love
    Like
    Angry
    9
    5 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 7:
    VAI TRÒ CỦA Ý NIỆM – TƯ TƯỞNG – NIỀM TIN
    TRONG SÁNG TẠO THỰC TẠI
    Mọi điều trong đời đều bắt đầu từ vô hình,
    Từ một ý niệm nhỏ như hạt bụi bay qua ánh nắng.
    Khi ý niệm đủ rõ, nó trở thành tư tưởng –
    Một dòng nước đầu nguồn âm thầm định hướng cả dòng sông.
    Tư tưởng kết thành niềm tin,
    Như mảnh đất mầu mỡ nuôi cho hạt giống trổ hoa.
    Ta tin điều gì, vũ trụ sẽ mở lối theo điều ấy,
    Vì niềm tin là tần số dẫn đường cho toàn bộ thực tại đang hình thành.
    Một suy nghĩ thiện lành có thể kéo cả cuộc đời sang bờ sáng,
    Một niệm tối tăm cũng có thể khiến đường đi trở nên rối mù và nặng nề.
    Tư tưởng không phải chỉ hiện lên trong đầu,
    Chúng tạo sóng – tạo trường – tạo dòng năng lượng chạm vào mọi điều quanh ta.
    Ý niệm là tia chớp chạm trời,
    Tư tưởng là tiếng sấm làm rung chuyển núi non,
    Niềm tin là dòng mưa rơi xuống mảnh đất đời ta,
    Và thực tại chính là cánh đồng mọc lên từ ba điều ấy.
    Không ai nhìn thấy ta nghĩ gì,
    Nhưng cuộc đời lại phản chiếu rất trung thực.
    Ta nghĩ mình nhỏ bé – đường đời thu hẹp.
    Ta tin mình đủ đầy – mọi cánh cửa mở ra như vốn dĩ đã dành cho ta từ trước.
    Sức mạnh của tư tưởng không nằm ở sự mạnh mẽ,
    Mà nằm ở sự liên tục, lặp lại và thấm sâu.
    Một niệm sáng được nuôi mỗi ngày,
    Sẽ thắng một niệm tối dù nó từng rất lớn.
    Vũ trụ không phản hồi lời ta nói,
    Mà phản hồi tần số thật sự trong lòng.
    Nếu niềm tin của ta rộng,
    Thực tại sẽ nở ra như bầu trời mùa hạ không vướng một áng mây.
    Hãy gieo trong tâm những ý niệm cao đẹp,
    Hãy mài tư tưởng cho tinh sạch,
    Hãy nuôi niềm tin bằng ánh sáng thay vì sợ hãi.
    Khi ba điều ấy đứng cùng nhau,
    Ta trở thành người đồng sáng tạo với Đạo Trời.
    Và rồi một ngày,
    Khi nhìn lại đời sống chính mình,
    Ta sẽ hiểu rằng mọi điều đã xảy ra
    Chỉ là hình tướng của những tư tưởng từng một lần đi ngang qua trái tim.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 7: VAI TRÒ CỦA Ý NIỆM – TƯ TƯỞNG – NIỀM TIN TRONG SÁNG TẠO THỰC TẠI Mọi điều trong đời đều bắt đầu từ vô hình, Từ một ý niệm nhỏ như hạt bụi bay qua ánh nắng. Khi ý niệm đủ rõ, nó trở thành tư tưởng – Một dòng nước đầu nguồn âm thầm định hướng cả dòng sông. Tư tưởng kết thành niềm tin, Như mảnh đất mầu mỡ nuôi cho hạt giống trổ hoa. Ta tin điều gì, vũ trụ sẽ mở lối theo điều ấy, Vì niềm tin là tần số dẫn đường cho toàn bộ thực tại đang hình thành. Một suy nghĩ thiện lành có thể kéo cả cuộc đời sang bờ sáng, Một niệm tối tăm cũng có thể khiến đường đi trở nên rối mù và nặng nề. Tư tưởng không phải chỉ hiện lên trong đầu, Chúng tạo sóng – tạo trường – tạo dòng năng lượng chạm vào mọi điều quanh ta. Ý niệm là tia chớp chạm trời, Tư tưởng là tiếng sấm làm rung chuyển núi non, Niềm tin là dòng mưa rơi xuống mảnh đất đời ta, Và thực tại chính là cánh đồng mọc lên từ ba điều ấy. Không ai nhìn thấy ta nghĩ gì, Nhưng cuộc đời lại phản chiếu rất trung thực. Ta nghĩ mình nhỏ bé – đường đời thu hẹp. Ta tin mình đủ đầy – mọi cánh cửa mở ra như vốn dĩ đã dành cho ta từ trước. Sức mạnh của tư tưởng không nằm ở sự mạnh mẽ, Mà nằm ở sự liên tục, lặp lại và thấm sâu. Một niệm sáng được nuôi mỗi ngày, Sẽ thắng một niệm tối dù nó từng rất lớn. Vũ trụ không phản hồi lời ta nói, Mà phản hồi tần số thật sự trong lòng. Nếu niềm tin của ta rộng, Thực tại sẽ nở ra như bầu trời mùa hạ không vướng một áng mây. Hãy gieo trong tâm những ý niệm cao đẹp, Hãy mài tư tưởng cho tinh sạch, Hãy nuôi niềm tin bằng ánh sáng thay vì sợ hãi. Khi ba điều ấy đứng cùng nhau, Ta trở thành người đồng sáng tạo với Đạo Trời. Và rồi một ngày, Khi nhìn lại đời sống chính mình, Ta sẽ hiểu rằng mọi điều đã xảy ra Chỉ là hình tướng của những tư tưởng từng một lần đi ngang qua trái tim.
    Love
    Like
    9
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 8:
    THỜI – VẬN – MỆNH
    & QUY LUẬT CHUYỂN CHU KỲ CỦA NHÂN LOẠI
    Có những bánh xe vô hình quay suốt cõi đời,
    Chậm đến mức mắt người không sao nhìn thấy.
    Nhưng từng nền văn minh mọc lên rồi tàn phai,
    Đều ghi lại dấu vết chuyển động âm thầm của Thời – Vận – Mệnh.
    Thời là dòng chảy khởi nguồn cho mọi biến động,
    Là nhịp lớn của vũ trụ đẩy nhân loại sang những bình minh mới.
    Khi Thời đến, cánh cửa mở, gió đổi chiều,
    Và những điều tưởng bất biến cũng trở nên chuyển hóa.
    Vận là làn sóng đưa con người lên cao hoặc cuốn ngược,
    Là sức đẩy của trời đất tương hợp với tâm thức mỗi thời kỳ.
    Ai hòa với Vận thì nhẹ như chim vỗ cánh,
    Ai nghịch Vận thì nặng như bóng chìm xuống đáy nước sâu.
    Mệnh không phải sợi dây trói buộc,
    Mà là bản đồ linh hồn mang trong mình từ thuở đầu tiên.
    Nhưng bản đồ ấy luôn được viết lại phần nào
    Mỗi khi con người biết chọn sáng thay vì tối,
    Biết bước tiếp thay vì cúi đầu buông bỏ.
    Thời – Vận – Mệnh hòa vào nhau
    Tạo nên những chu kỳ lớn của nhân loại.
    Có thời kỳ ánh sáng lan khắp bốn phương,
    Có thời kỳ bóng tối phủ che để con người học bài học vượt qua chính mình.
    Mỗi lần chu kỳ chuyển dịch,
    Trái tim thế giới lại rung lên những nhịp chưa từng có.
    Như tiếng gọi từ sâu thẳm Đạo Trời,
    Kêu gọi con người thức dậy –
    Đừng ngủ quên trong những điều đã cũ.
    Nhân loại đi qua nhiều kỷ nguyên huy hoàng lẫn đổ vỡ,
    Nhưng chưa lần nào mất đi cơ hội tái sinh.
    Bởi sau mọi lụi tàn, phía sau vẫn còn một hạt mầm,
    Chờ đúng Thời – gặp đúng Vận – hòa đúng Mệnh,
    Sẽ lại nở ra những trang sử mới rực rỡ hơn.
    Trong từng cá nhân cũng có một chu kỳ lớn nhỏ,
    Phản chiếu vận động của cả nhân gian.
    Mỗi biến cố không phải để gục ngã,
    Mà để đẩy ta sang một mùa mới của linh hồn.
    Hãy lắng nghe thời gian đang quay trong im lặng,
    Hãy chạm vào mạch vận chuyển của đời mà ta tưởng không hề biết.
    Ngày ta hiểu được ba vòng quay ấy,
    Ta sẽ biết lúc nào nên chờ – lúc nào nên đi – lúc nào nên bay lên,
    Nhẹ như cánh hoa gặp đúng gió xuân mà bung nở.
    HNI 18/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 8: THỜI – VẬN – MỆNH & QUY LUẬT CHUYỂN CHU KỲ CỦA NHÂN LOẠI Có những bánh xe vô hình quay suốt cõi đời, Chậm đến mức mắt người không sao nhìn thấy. Nhưng từng nền văn minh mọc lên rồi tàn phai, Đều ghi lại dấu vết chuyển động âm thầm của Thời – Vận – Mệnh. Thời là dòng chảy khởi nguồn cho mọi biến động, Là nhịp lớn của vũ trụ đẩy nhân loại sang những bình minh mới. Khi Thời đến, cánh cửa mở, gió đổi chiều, Và những điều tưởng bất biến cũng trở nên chuyển hóa. Vận là làn sóng đưa con người lên cao hoặc cuốn ngược, Là sức đẩy của trời đất tương hợp với tâm thức mỗi thời kỳ. Ai hòa với Vận thì nhẹ như chim vỗ cánh, Ai nghịch Vận thì nặng như bóng chìm xuống đáy nước sâu. Mệnh không phải sợi dây trói buộc, Mà là bản đồ linh hồn mang trong mình từ thuở đầu tiên. Nhưng bản đồ ấy luôn được viết lại phần nào Mỗi khi con người biết chọn sáng thay vì tối, Biết bước tiếp thay vì cúi đầu buông bỏ. Thời – Vận – Mệnh hòa vào nhau Tạo nên những chu kỳ lớn của nhân loại. Có thời kỳ ánh sáng lan khắp bốn phương, Có thời kỳ bóng tối phủ che để con người học bài học vượt qua chính mình. Mỗi lần chu kỳ chuyển dịch, Trái tim thế giới lại rung lên những nhịp chưa từng có. Như tiếng gọi từ sâu thẳm Đạo Trời, Kêu gọi con người thức dậy – Đừng ngủ quên trong những điều đã cũ. Nhân loại đi qua nhiều kỷ nguyên huy hoàng lẫn đổ vỡ, Nhưng chưa lần nào mất đi cơ hội tái sinh. Bởi sau mọi lụi tàn, phía sau vẫn còn một hạt mầm, Chờ đúng Thời – gặp đúng Vận – hòa đúng Mệnh, Sẽ lại nở ra những trang sử mới rực rỡ hơn. Trong từng cá nhân cũng có một chu kỳ lớn nhỏ, Phản chiếu vận động của cả nhân gian. Mỗi biến cố không phải để gục ngã, Mà để đẩy ta sang một mùa mới của linh hồn. Hãy lắng nghe thời gian đang quay trong im lặng, Hãy chạm vào mạch vận chuyển của đời mà ta tưởng không hề biết. Ngày ta hiểu được ba vòng quay ấy, Ta sẽ biết lúc nào nên chờ – lúc nào nên đi – lúc nào nên bay lên, Nhẹ như cánh hoa gặp đúng gió xuân mà bung nở.
    Love
    Like
    8
    213 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 8:
    THỜI – VẬN – MỆNH
    & QUY LUẬT CHUYỂN CHU KỲ CỦA NHÂN LOẠI
    Có những bánh xe vô hình quay suốt cõi đời,
    Chậm đến mức mắt người không sao nhìn thấy.
    Nhưng từng nền văn minh mọc lên rồi tàn phai,
    Đều ghi lại dấu vết chuyển động âm thầm của Thời – Vận – Mệnh.
    Thời là dòng chảy khởi nguồn cho mọi biến động,
    Là nhịp lớn của vũ trụ đẩy nhân loại sang những bình minh mới.
    Khi Thời đến, cánh cửa mở, gió đổi chiều,
    Và những điều tưởng bất biến cũng trở nên chuyển hóa.
    Vận là làn sóng đưa con người lên cao hoặc cuốn ngược,
    Là sức đẩy của trời đất tương hợp với tâm thức mỗi thời kỳ.
    Ai hòa với Vận thì nhẹ như chim vỗ cánh,
    Ai nghịch Vận thì nặng như bóng chìm xuống đáy nước sâu.
    Mệnh không phải sợi dây trói buộc,
    Mà là bản đồ linh hồn mang trong mình từ thuở đầu tiên.
    Nhưng bản đồ ấy luôn được viết lại phần nào
    Mỗi khi con người biết chọn sáng thay vì tối,
    Biết bước tiếp thay vì cúi đầu buông bỏ.
    Thời – Vận – Mệnh hòa vào nhau
    Tạo nên những chu kỳ lớn của nhân loại.
    Có thời kỳ ánh sáng lan khắp bốn phương,
    Có thời kỳ bóng tối phủ che để con người học bài học vượt qua chính mình.
    Mỗi lần chu kỳ chuyển dịch,
    Trái tim thế giới lại rung lên những nhịp chưa từng có.
    Như tiếng gọi từ sâu thẳm Đạo Trời,
    Kêu gọi con người thức dậy –
    Đừng ngủ quên trong những điều đã cũ.
    Nhân loại đi qua nhiều kỷ nguyên huy hoàng lẫn đổ vỡ,
    Nhưng chưa lần nào mất đi cơ hội tái sinh.
    Bởi sau mọi lụi tàn, phía sau vẫn còn một hạt mầm,
    Chờ đúng Thời – gặp đúng Vận – hòa đúng Mệnh,
    Sẽ lại nở ra những trang sử mới rực rỡ hơn.
    Trong từng cá nhân cũng có một chu kỳ lớn nhỏ,
    Phản chiếu vận động của cả nhân gian.
    Mỗi biến cố không phải để gục ngã,
    Mà để đẩy ta sang một mùa mới của linh hồn.
    Hãy lắng nghe thời gian đang quay trong im lặng,
    Hãy chạm vào mạch vận chuyển của đời mà ta tưởng không hề biết.
    Ngày ta hiểu được ba vòng quay ấy,
    Ta sẽ biết lúc nào nên chờ – lúc nào nên đi – lúc nào nên bay lên,
    Nhẹ như cánh hoa gặp đúng gió xuân mà bung nở.
    Đọc ít hơn
    HNI 18/12: Bài thơ CHƯƠNG 8: THỜI – VẬN – MỆNH & QUY LUẬT CHUYỂN CHU KỲ CỦA NHÂN LOẠI Có những bánh xe vô hình quay suốt cõi đời, Chậm đến mức mắt người không sao nhìn thấy. Nhưng từng nền văn minh mọc lên rồi tàn phai, Đều ghi lại dấu vết chuyển động âm thầm của Thời – Vận – Mệnh. Thời là dòng chảy khởi nguồn cho mọi biến động, Là nhịp lớn của vũ trụ đẩy nhân loại sang những bình minh mới. Khi Thời đến, cánh cửa mở, gió đổi chiều, Và những điều tưởng bất biến cũng trở nên chuyển hóa. Vận là làn sóng đưa con người lên cao hoặc cuốn ngược, Là sức đẩy của trời đất tương hợp với tâm thức mỗi thời kỳ. Ai hòa với Vận thì nhẹ như chim vỗ cánh, Ai nghịch Vận thì nặng như bóng chìm xuống đáy nước sâu. Mệnh không phải sợi dây trói buộc, Mà là bản đồ linh hồn mang trong mình từ thuở đầu tiên. Nhưng bản đồ ấy luôn được viết lại phần nào Mỗi khi con người biết chọn sáng thay vì tối, Biết bước tiếp thay vì cúi đầu buông bỏ. Thời – Vận – Mệnh hòa vào nhau Tạo nên những chu kỳ lớn của nhân loại. Có thời kỳ ánh sáng lan khắp bốn phương, Có thời kỳ bóng tối phủ che để con người học bài học vượt qua chính mình. Mỗi lần chu kỳ chuyển dịch, Trái tim thế giới lại rung lên những nhịp chưa từng có. Như tiếng gọi từ sâu thẳm Đạo Trời, Kêu gọi con người thức dậy – Đừng ngủ quên trong những điều đã cũ. Nhân loại đi qua nhiều kỷ nguyên huy hoàng lẫn đổ vỡ, Nhưng chưa lần nào mất đi cơ hội tái sinh. Bởi sau mọi lụi tàn, phía sau vẫn còn một hạt mầm, Chờ đúng Thời – gặp đúng Vận – hòa đúng Mệnh, Sẽ lại nở ra những trang sử mới rực rỡ hơn. Trong từng cá nhân cũng có một chu kỳ lớn nhỏ, Phản chiếu vận động của cả nhân gian. Mỗi biến cố không phải để gục ngã, Mà để đẩy ta sang một mùa mới của linh hồn. Hãy lắng nghe thời gian đang quay trong im lặng, Hãy chạm vào mạch vận chuyển của đời mà ta tưởng không hề biết. Ngày ta hiểu được ba vòng quay ấy, Ta sẽ biết lúc nào nên chờ – lúc nào nên đi – lúc nào nên bay lên, Nhẹ như cánh hoa gặp đúng gió xuân mà bung nở. Đọc ít hơn
    Love
    Like
    6
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 18/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
    Trong mỗi con người có một hạt sáng ban sơ,
    Nhỏ như hơi thở, nhưng lớn hơn cả bầu trời tĩnh lặng.
    Đó là Tính Thiện – món quà từ thuở vô thủy vô dạng,
    Đi theo linh hồn qua từng kiếp luân hồi.
    Tính Thiện ấy chưa từng vẩn đục một giây,
    Chỉ bị che bởi bụi đời, lời buồn, vết thương chưa khép.
    Như mặt trăng tròn nhưng khuất sau mây mịt mờ che lấp,
    Chỉ cần một làn gió nhẹ, ánh sáng lại hoàn nguyên.
    Linh hồn sinh ra không để sợ hãi hay lạc lối,
    Mà để học yêu thương, để trở nên sáng suốt hơn mình hôm qua.
    Mỗi thử thách đến chẳng phải để khiến ta gục ngã,
    Mà để gọi dậy hạt sáng đang ngủ trong sâu thẳm trái tim.
    Tính Thiện dẫn đường như người thầy thầm lặng,
    Không lên tiếng nhưng luôn hiện hữu trong ta.
    Khi ta chọn bao dung thay vì giận dữ,
    Khi ta chọn sự thật thay vì những điều dễ dãi trôi qua,
    Là lúc hạt sáng ấy đang lớn lên thêm một chút.
    Tiến hóa của linh hồn không nằm ở những điều xa xôi,
    Mà trong từng hành động nhỏ ta sống mỗi ngày chân thật.
    Một lời tử tế – một ý nghĩ trong sáng – một bước chân hướng về điều tốt,
    Chính là bậc thang dẫn linh hồn đến tầm vóc cao hơn.
    Rồi đến một ngày, ta hiểu ra điều giản dị:
    Rằng không phải cuộc đời dạy ta khổ đau,
    Mà dạy ta cách vượt qua đau khổ bằng tình thương mạnh hơn sợ hãi.
    Không phải thế giới làm ta bể nát,
    Mà giúp ta nhận ra nơi vỡ là nơi ánh sáng tràn vào.
    Linh hồn tiến hóa không phải để trở thành người khác,
    Mà để trở về đúng với chính mình – nguyên vẹn như thuở ban đầu.
    Và Tính Thiện, dù bị bão giông đời phủ lấp,
    Vẫn chờ một ngày được ta gọi tên.
    Hãy lắng nghe tiếng thở của linh hồn trong im lặng,
    Sẽ thấy có một vì sao đang lớn lên trong ngực trái.
    Ngày ta sống trọn với ánh sáng ấy,
    Ta không chỉ tốt hơn…
    Mà trở thành chính sự tiếp nối của Đạo Trời.
    Đọc ít hơn
    HNI 18/12: Bài thơ CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN Trong mỗi con người có một hạt sáng ban sơ, Nhỏ như hơi thở, nhưng lớn hơn cả bầu trời tĩnh lặng. Đó là Tính Thiện – món quà từ thuở vô thủy vô dạng, Đi theo linh hồn qua từng kiếp luân hồi. Tính Thiện ấy chưa từng vẩn đục một giây, Chỉ bị che bởi bụi đời, lời buồn, vết thương chưa khép. Như mặt trăng tròn nhưng khuất sau mây mịt mờ che lấp, Chỉ cần một làn gió nhẹ, ánh sáng lại hoàn nguyên. Linh hồn sinh ra không để sợ hãi hay lạc lối, Mà để học yêu thương, để trở nên sáng suốt hơn mình hôm qua. Mỗi thử thách đến chẳng phải để khiến ta gục ngã, Mà để gọi dậy hạt sáng đang ngủ trong sâu thẳm trái tim. Tính Thiện dẫn đường như người thầy thầm lặng, Không lên tiếng nhưng luôn hiện hữu trong ta. Khi ta chọn bao dung thay vì giận dữ, Khi ta chọn sự thật thay vì những điều dễ dãi trôi qua, Là lúc hạt sáng ấy đang lớn lên thêm một chút. Tiến hóa của linh hồn không nằm ở những điều xa xôi, Mà trong từng hành động nhỏ ta sống mỗi ngày chân thật. Một lời tử tế – một ý nghĩ trong sáng – một bước chân hướng về điều tốt, Chính là bậc thang dẫn linh hồn đến tầm vóc cao hơn. Rồi đến một ngày, ta hiểu ra điều giản dị: Rằng không phải cuộc đời dạy ta khổ đau, Mà dạy ta cách vượt qua đau khổ bằng tình thương mạnh hơn sợ hãi. Không phải thế giới làm ta bể nát, Mà giúp ta nhận ra nơi vỡ là nơi ánh sáng tràn vào. Linh hồn tiến hóa không phải để trở thành người khác, Mà để trở về đúng với chính mình – nguyên vẹn như thuở ban đầu. Và Tính Thiện, dù bị bão giông đời phủ lấp, Vẫn chờ một ngày được ta gọi tên. Hãy lắng nghe tiếng thở của linh hồn trong im lặng, Sẽ thấy có một vì sao đang lớn lên trong ngực trái. Ngày ta sống trọn với ánh sáng ấy, Ta không chỉ tốt hơn… Mà trở thành chính sự tiếp nối của Đạo Trời. Đọc ít hơn
    Love
    Like
    5
    1 Comments 0 Shares