• Like
    Love
    Angry
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Sad
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Wow
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Yay
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Haha
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 19-12
    Bài thơ Chương 37: Tôn giáo là phương tiện – Đạo là cứu cánh

    Tôn giáo sinh ra để dẫn đường,
    như chiếc thuyền qua sông mê mờ,
    nhưng có người mãi ôm con thuyền cũ,
    quên rằng bờ giác đã chờ.

    Nghi lễ là ngón tay chỉ nguyệt,
    kinh sách là bản đồ tâm linh,
    nếu chấp hình mà quên ánh sáng,
    thì Đạo Trời vẫn khuất vô minh.

    Mỗi tôn giáo là một lối vào,
    tùy căn cơ, tùy duyên mà mở,
    nhưng chân lý không chia biên giới,
    ánh sáng không mang tên riêng cho nó.

    Đạo không thuộc về danh xưng nào,
    không bị giam trong giáo điều cố định,
    Đạo là sự sống đang vận hành,
    trong từng hơi thở, từng suy nghĩ.

    Khi con người lấy Đạo làm gốc,
    tôn giáo trở về đúng chức năng,
    nuôi dưỡng đạo đức và tỉnh thức,
    không chia rẽ, không tạo hận thù lăng nhăng.

    Cứu cánh không phải là thiên đường hứa hẹn,
    mà là tự do ngay trong tâm,
    khi tham – sân – si dần lắng xuống,
    con người gặp lại chính mình sâu thẳm.

    Ngày nào tôn giáo soi bằng Đạo,
    thì khác biệt hóa thành bao dung,
    và nhân loại cùng đi trên một hướng,
    trở về nguồn sáng của yêu thương chung.
    HNI 19-12 Bài thơ Chương 37: Tôn giáo là phương tiện – Đạo là cứu cánh Tôn giáo sinh ra để dẫn đường, như chiếc thuyền qua sông mê mờ, nhưng có người mãi ôm con thuyền cũ, quên rằng bờ giác đã chờ. Nghi lễ là ngón tay chỉ nguyệt, kinh sách là bản đồ tâm linh, nếu chấp hình mà quên ánh sáng, thì Đạo Trời vẫn khuất vô minh. Mỗi tôn giáo là một lối vào, tùy căn cơ, tùy duyên mà mở, nhưng chân lý không chia biên giới, ánh sáng không mang tên riêng cho nó. Đạo không thuộc về danh xưng nào, không bị giam trong giáo điều cố định, Đạo là sự sống đang vận hành, trong từng hơi thở, từng suy nghĩ. Khi con người lấy Đạo làm gốc, tôn giáo trở về đúng chức năng, nuôi dưỡng đạo đức và tỉnh thức, không chia rẽ, không tạo hận thù lăng nhăng. Cứu cánh không phải là thiên đường hứa hẹn, mà là tự do ngay trong tâm, khi tham – sân – si dần lắng xuống, con người gặp lại chính mình sâu thẳm. Ngày nào tôn giáo soi bằng Đạo, thì khác biệt hóa thành bao dung, và nhân loại cùng đi trên một hướng, trở về nguồn sáng của yêu thương chung.
    Like
    Love
    10
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Angry
    10
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 19-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 35 : HOÀ HỢP TÔN GIÁO – HOÀ HỢP DÂN TỘC
    Trên dải đất nghìn năm chung vận nước,
    Bao đạo lành cùng hội tụ trời Nam.
    Tiếng chuông sớm hòa câu kinh buổi nguyện,
    Như nhắn rằng: lòng người hãy dịu an.
    Từ thánh thất đến ngôi chùa vách cổ,
    Từ giáo đường đến miếu nhỏ quê hương,
    Những niềm tin khác nhau nhưng một hướng:
    Vì nhân dân gìn giữ nếp yêu thương.
    Hòa hợp đạo không phải là đồng nhất,
    Mà tôn nhau trong sự khác biệt thiêng.
    Như trăm suối chảy về chung biển lớn,
    Góp màu xanh cho sóng nước bình yên.
    Dân tộc ấy vững vàng qua bão tố,
    Vì biết gom tất cả lại một nhà.
    Khi lòng đạo hòa vào lòng dân tộc,
    Đất nước thêm bền vững giữa phong ba.
    Hòa hợp đạo là mở lòng lắng nghe,
    Là hiểu nhau qua từng điều nhỏ nhặt.
    Là dựng nhịp cầu giữa bao nẻo đường tin,
    Để yêu thương không bao giờ đứt đoạn.
    Và khi ấy, muôn người chung hướng thiện,
    Ngọn lửa hòa bình sáng giữa trời mây.
    Dân tộc lớn không chỉ nhờ sức mạnh,
    Mà nhờ tình gắn kết tự ngàn xưa dựng xây.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 19-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 35 : HOÀ HỢP TÔN GIÁO – HOÀ HỢP DÂN TỘC Trên dải đất nghìn năm chung vận nước, Bao đạo lành cùng hội tụ trời Nam. Tiếng chuông sớm hòa câu kinh buổi nguyện, Như nhắn rằng: lòng người hãy dịu an. Từ thánh thất đến ngôi chùa vách cổ, Từ giáo đường đến miếu nhỏ quê hương, Những niềm tin khác nhau nhưng một hướng: Vì nhân dân gìn giữ nếp yêu thương. Hòa hợp đạo không phải là đồng nhất, Mà tôn nhau trong sự khác biệt thiêng. Như trăm suối chảy về chung biển lớn, Góp màu xanh cho sóng nước bình yên. Dân tộc ấy vững vàng qua bão tố, Vì biết gom tất cả lại một nhà. Khi lòng đạo hòa vào lòng dân tộc, Đất nước thêm bền vững giữa phong ba. Hòa hợp đạo là mở lòng lắng nghe, Là hiểu nhau qua từng điều nhỏ nhặt. Là dựng nhịp cầu giữa bao nẻo đường tin, Để yêu thương không bao giờ đứt đoạn. Và khi ấy, muôn người chung hướng thiện, Ngọn lửa hòa bình sáng giữa trời mây. Dân tộc lớn không chỉ nhờ sức mạnh, Mà nhờ tình gắn kết tự ngàn xưa dựng xây. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    Sad
    10
    3 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Wow
    10
    3 Bình luận 0 Chia sẽ