• Love
    Like
    Yay
    5
    3 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 19-12
    Bài thơ Chương 37: Tôn giáo là phương tiện – Đạo là cứu cánh

    Tôn giáo sinh ra để dẫn đường,
    như chiếc thuyền qua sông mê mờ,
    nhưng có người mãi ôm con thuyền cũ,
    quên rằng bờ giác đã chờ.

    Nghi lễ là ngón tay chỉ nguyệt,
    kinh sách là bản đồ tâm linh,
    nếu chấp hình mà quên ánh sáng,
    thì Đạo Trời vẫn khuất vô minh.

    Mỗi tôn giáo là một lối vào,
    tùy căn cơ, tùy duyên mà mở,
    nhưng chân lý không chia biên giới,
    ánh sáng không mang tên riêng cho nó.

    Đạo không thuộc về danh xưng nào,
    không bị giam trong giáo điều cố định,
    Đạo là sự sống đang vận hành,
    trong từng hơi thở, từng suy nghĩ.

    Khi con người lấy Đạo làm gốc,
    tôn giáo trở về đúng chức năng,
    nuôi dưỡng đạo đức và tỉnh thức,
    không chia rẽ, không tạo hận thù lăng nhăng.

    Cứu cánh không phải là thiên đường hứa hẹn,
    mà là tự do ngay trong tâm,
    khi tham – sân – si dần lắng xuống,
    con người gặp lại chính mình sâu thẳm.

    Ngày nào tôn giáo soi bằng Đạo,
    thì khác biệt hóa thành bao dung,
    và nhân loại cùng đi trên một hướng,
    trở về nguồn sáng của yêu thương chung.
    HNI 19-12 Bài thơ Chương 37: Tôn giáo là phương tiện – Đạo là cứu cánh Tôn giáo sinh ra để dẫn đường, như chiếc thuyền qua sông mê mờ, nhưng có người mãi ôm con thuyền cũ, quên rằng bờ giác đã chờ. Nghi lễ là ngón tay chỉ nguyệt, kinh sách là bản đồ tâm linh, nếu chấp hình mà quên ánh sáng, thì Đạo Trời vẫn khuất vô minh. Mỗi tôn giáo là một lối vào, tùy căn cơ, tùy duyên mà mở, nhưng chân lý không chia biên giới, ánh sáng không mang tên riêng cho nó. Đạo không thuộc về danh xưng nào, không bị giam trong giáo điều cố định, Đạo là sự sống đang vận hành, trong từng hơi thở, từng suy nghĩ. Khi con người lấy Đạo làm gốc, tôn giáo trở về đúng chức năng, nuôi dưỡng đạo đức và tỉnh thức, không chia rẽ, không tạo hận thù lăng nhăng. Cứu cánh không phải là thiên đường hứa hẹn, mà là tự do ngay trong tâm, khi tham – sân – si dần lắng xuống, con người gặp lại chính mình sâu thẳm. Ngày nào tôn giáo soi bằng Đạo, thì khác biệt hóa thành bao dung, và nhân loại cùng đi trên một hướng, trở về nguồn sáng của yêu thương chung.
    Love
    Like
    Haha
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18/12 - B30
    CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU
    Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất.
    1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức
    Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng.
    Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau:
    – Đạo trong Đạo gia
    – Chân Như trong Phật học
    – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần
    – Logos trong triết học Hy Lạp
    – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại
    Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh.
    Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành.
    2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu?
    Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau?
    Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh.
    Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng.
    Các nhánh học hiểu ra đời để:
    – Phù hợp với trình độ nhận t
    HNI 18/12 - B30 🌺 🌺CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất. 1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng. Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau: – Đạo trong Đạo gia – Chân Như trong Phật học – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần – Logos trong triết học Hy Lạp – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh. Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành. 2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu? Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau? Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh. Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng. Các nhánh học hiểu ra đời để: – Phù hợp với trình độ nhận t
    Love
    Like
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • CÂU ĐỐ CHIỀU 18/12
    ĐỀ 1:
    Tác dụng của bông cải (súp lơ)
    Bông cải là một loại rau giàu dinh dưỡng, mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe. Trong bông cải chứa nhiều vitamin C giúp tăng cường sức đề kháng, phòng chống cảm cúm và lão hóa. Hàm lượng chất xơ cao hỗ trợ tiêu hóa, giảm táo bón và tốt cho hệ vi sinh đường ruột. Bông cải còn giàu vitamin K, canxi, folate giúp xương chắc khỏe, hỗ trợ tim mạch và não bộ. Đặc biệt, các hợp chất chống oxy hóa trong bông cải góp phần phòng ngừa ung thư, thanh lọc cơ thể và duy trì vóc dáng khỏe mạnh.
    ĐỀ 2:
    Cảm nhận về Chương 23: “Dự báo xu hướng – phân tích biến động xã hội”
    Chương 23 mang đến cho tôi góc nhìn sâu sắc về vai trò của dự báo xu hướng trong bối cảnh xã hội luôn biến động. Tác giả nhấn mạnh rằng lãnh đạo không chỉ phản ứng với hiện tại mà cần đọc được “biển động xã hội” để đi trước một bước. Việc phân tích xu hướng giúp tổ chức chủ động thích nghi, giảm rủi ro và nắm bắt cơ hội dài hạn. Tôi cảm nhận rõ tinh thần trách nhiệm của 9 vị trí trong HNI khi mỗi quyết định đều gắn với tầm nhìn hệ thống và sự trường tồn. Chương sách tạo động lực để rèn luyện tư duy chiến lược và năng lực quan sát xã hội sâu rộng hơn.
    CÂU ĐỐ CHIỀU 18/12 ĐỀ 1: Tác dụng của bông cải (súp lơ) Bông cải là một loại rau giàu dinh dưỡng, mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe. Trong bông cải chứa nhiều vitamin C giúp tăng cường sức đề kháng, phòng chống cảm cúm và lão hóa. Hàm lượng chất xơ cao hỗ trợ tiêu hóa, giảm táo bón và tốt cho hệ vi sinh đường ruột. Bông cải còn giàu vitamin K, canxi, folate giúp xương chắc khỏe, hỗ trợ tim mạch và não bộ. Đặc biệt, các hợp chất chống oxy hóa trong bông cải góp phần phòng ngừa ung thư, thanh lọc cơ thể và duy trì vóc dáng khỏe mạnh. ĐỀ 2: Cảm nhận về Chương 23: “Dự báo xu hướng – phân tích biến động xã hội” Chương 23 mang đến cho tôi góc nhìn sâu sắc về vai trò của dự báo xu hướng trong bối cảnh xã hội luôn biến động. Tác giả nhấn mạnh rằng lãnh đạo không chỉ phản ứng với hiện tại mà cần đọc được “biển động xã hội” để đi trước một bước. Việc phân tích xu hướng giúp tổ chức chủ động thích nghi, giảm rủi ro và nắm bắt cơ hội dài hạn. Tôi cảm nhận rõ tinh thần trách nhiệm của 9 vị trí trong HNI khi mỗi quyết định đều gắn với tầm nhìn hệ thống và sự trường tồn. Chương sách tạo động lực để rèn luyện tư duy chiến lược và năng lực quan sát xã hội sâu rộng hơn.
    Love
    Like
    Yay
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Love
    Like
    Angry
    7
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 19-12 -
    THI CA CHƯƠNG 34-LÁ PHIẾU VÀ TRÁCH NHIỆM

    Quyền lực không còn ở ngai vàng
    Mà nằm trong từng lá phiếu nhỏ
    Một cú chạm tay
    Có thể đổi hướng cả cộng đồng

    Biểu quyết không phải trò may rủi
    Cũng không phải cuộc chơi cảm xúc
    Mỗi lựa chọn được ghi lại
    Bằng dữ liệu và hậu quả đi kèm

    DAO không phải đám đông vô danh
    Mà là tập hợp những con người chịu trách nhiệm
    Không ai ẩn mình sau số đông
    Không ai vô can khi quyết định sai

    Lá phiếu sinh ra từ niềm tin
    Nhưng sống nhờ kỷ cương
    Nếu không có luật dẫn đường
    Dân chủ sẽ trượt thành hỗn loạn

    Không phải tiếng nói to là đúng
    Không phải số đông luôn khôn ngoan
    Chỉ khi luật đứng ở trung tâm
    Công bằng mới có chỗ đứng lâu dài

    HNI không bán phiếu
    Cũng không mua lòng người
    Mỗi quyền biểu quyết
    Gắn liền với hành trình đóng góp

    Trọng số không phải đặc quyền
    Mà là gánh nặng trách nhiệm
    Ai quyết định nhiều hơn
    Phải dám chịu nhiều hơn

    Biểu quyết không kết thúc đối thoại
    Nó mở ra nghĩa vụ thực thi
    Không thể bỏ phiếu xong rồi biến mất
    Như chưa từng đứng tên

    Luật ở đây không để trừng phạt
    Mà để giữ trật tự cho niềm tin
    Không để người yếu thế bị lấn át
    Không để vốn lớn áp đảo lương tâm

    Mỗi kỳ voting là một lần thử thách
    Xem cộng đồng có trưởng thành hay chưa
    Xem dân chủ là giá trị thật
    Hay chỉ là khẩu hiệu treo tường

    Không có lá phiếu vô nghĩa
    Chỉ có người bỏ phiếu thiếu suy nghĩ
    Không có quyết định vô can
    Chỉ có trách nhiệm bị lãng quên

    DAO mạnh
    Không phải vì biểu quyết nhanh
    Mà vì dám hậu kiểm chính mình
    Sau mỗi lựa chọn đã đưa ra

    Khi luật giữ nhịp cho công nghệ
    Khi đạo đức đứng cạnh dữ liệu
    Dân chủ không còn mong manh
    Mà trở thành nền móng vững bền

    HNI chọn con đường khó
    Là dân chủ có kỷ cương
    Để mỗi lá phiếu rơi xuống
    Không gây tổn thương cho ngày mai
    HNI 19-12 - THI CA CHƯƠNG 34-LÁ PHIẾU VÀ TRÁCH NHIỆM Quyền lực không còn ở ngai vàng Mà nằm trong từng lá phiếu nhỏ Một cú chạm tay Có thể đổi hướng cả cộng đồng Biểu quyết không phải trò may rủi Cũng không phải cuộc chơi cảm xúc Mỗi lựa chọn được ghi lại Bằng dữ liệu và hậu quả đi kèm DAO không phải đám đông vô danh Mà là tập hợp những con người chịu trách nhiệm Không ai ẩn mình sau số đông Không ai vô can khi quyết định sai Lá phiếu sinh ra từ niềm tin Nhưng sống nhờ kỷ cương Nếu không có luật dẫn đường Dân chủ sẽ trượt thành hỗn loạn Không phải tiếng nói to là đúng Không phải số đông luôn khôn ngoan Chỉ khi luật đứng ở trung tâm Công bằng mới có chỗ đứng lâu dài HNI không bán phiếu Cũng không mua lòng người Mỗi quyền biểu quyết Gắn liền với hành trình đóng góp Trọng số không phải đặc quyền Mà là gánh nặng trách nhiệm Ai quyết định nhiều hơn Phải dám chịu nhiều hơn Biểu quyết không kết thúc đối thoại Nó mở ra nghĩa vụ thực thi Không thể bỏ phiếu xong rồi biến mất Như chưa từng đứng tên Luật ở đây không để trừng phạt Mà để giữ trật tự cho niềm tin Không để người yếu thế bị lấn át Không để vốn lớn áp đảo lương tâm Mỗi kỳ voting là một lần thử thách Xem cộng đồng có trưởng thành hay chưa Xem dân chủ là giá trị thật Hay chỉ là khẩu hiệu treo tường Không có lá phiếu vô nghĩa Chỉ có người bỏ phiếu thiếu suy nghĩ Không có quyết định vô can Chỉ có trách nhiệm bị lãng quên DAO mạnh Không phải vì biểu quyết nhanh Mà vì dám hậu kiểm chính mình Sau mỗi lựa chọn đã đưa ra Khi luật giữ nhịp cho công nghệ Khi đạo đức đứng cạnh dữ liệu Dân chủ không còn mong manh Mà trở thành nền móng vững bền HNI chọn con đường khó Là dân chủ có kỷ cương Để mỗi lá phiếu rơi xuống Không gây tổn thương cho ngày mai
    Love
    Like
    Haha
    Yay
    7
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 19/12
    CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU
    Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất.
    1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức
    Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng.
    Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau:
    – Đạo trong Đạo gia
    – Chân Như trong Phật học
    – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần
    – Logos trong triết học Hy Lạp
    – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại
    Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh.
    Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành.
    2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu?
    Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau?
    Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh.
    Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng.
    Các nhánh học hiểu ra đời để:
    – Phù hợp với trình độ nhận t
    HNI 19/12 🌺CHƯƠNG 38: GỐC SÁNG VÀ CÁC NHÁNH HỌC HIỂU KHÁC NHAU Từ thuở sơ khai của nhân loại, con người đã luôn hướng mắt lên bầu trời, cúi mình trước đất mẹ và tự hỏi: Ta từ đâu đến? Ta sống để làm gì? Và điều gì nằm sau cái chết? Những câu hỏi ấy không chỉ là tò mò trí tuệ, mà là tiếng gọi sâu thẳm của linh hồn muốn tìm về cội nguồn. Từ đó, các hệ thống học hiểu, tôn giáo, triết lý, đạo lý, khoa học và con đường tâm linh lần lượt ra đời. Nhưng dù mang hình tướng khác nhau, tất cả đều bắt nguồn từ một gốc sáng duy nhất. 1. Gốc sáng – nguồn khởi nguyên của mọi tri thức Gốc sáng không phải là một học thuyết, càng không phải là một tôn giáo cụ thể. Gốc sáng là nguồn ánh sáng nguyên sơ của Ý Thức Vũ Trụ, nơi mọi sự sống được sinh ra, nơi chân lý tồn tại trước cả ngôn ngữ, biểu tượng và hình tướng. Trong nhiều truyền thống, gốc sáng được gọi bằng những cái tên khác nhau: – Đạo trong Đạo gia – Chân Như trong Phật học – Thượng Đế trong các tôn giáo độc thần – Logos trong triết học Hy Lạp – Trường thống nhất trong vật lý hiện đại Tên gọi khác nhau, nhưng bản chất không đổi: một nguồn sáng duy nhất, vô hình nhưng thấm nhuần vạn hữu, vận hành mọi quy luật tự nhiên và nhân sinh. Gốc sáng không nằm ngoài con người, cũng không ở một nơi xa xôi. Nó hiện diện trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng khoảnh khắc tỉnh thức. Khi con người sống thuận với gốc sáng, đời sống trở nên hài hòa, an nhiên, sáng suốt. Khi con người rời xa gốc sáng, phân mảnh bắt đầu hình thành. 2. Vì sao từ một gốc sáng lại sinh ra nhiều nhánh học hiểu? Nếu gốc sáng là một, vì sao con người lại chia thành vô số con đường khác nhau? Câu trả lời nằm ở nhận thức, căn cơ và bối cảnh. Mỗi thời đại, mỗi nền văn minh, mỗi cộng đồng và mỗi cá nhân có mức độ tiếp nhận ánh sáng khác nhau. Giống như mặt trời chỉ có một, nhưng khi chiếu qua lăng kính, nó tách thành nhiều màu sắc. Không phải mặt trời phân mảnh, mà là cách ta tiếp nhận ánh sáng tạo ra sự đa dạng. Các nhánh học hiểu ra đời để: – Phù hợp với trình độ nhận t
    Love
    Like
    Sad
    6
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18-12
    Bài thơ Chương 39: Trật tự Thiên – Địa – Nhân và con đường hòa hợp

    Thiên vận hành bằng quy luật lặng im,
    Địa nuôi dưỡng bằng nhẫn nại bền lâu,
    Nhân đứng giữa, mang tâm và trí,
    là nhịp cầu nối trời cao với đất sâu.

    Thiên không ép, Địa không tranh,
    chỉ Nhân nhiều khi quên vị trí mình,
    muốn vượt Trời, muốn sai khiến Đất,
    nên mất hòa âm giữa cuộc hành trình.

    Khi Nhân thuận Thiên mà kính Địa,
    biết khiêm cung trước luật sinh thành,
    thì trí tuệ trở thành dẫn lối,
    và quyền năng đi cùng trách nhiệm lành.

    Thiên cho hướng, Địa cho lực,
    Nhân cho ý thức và chọn lựa,
    ba ngôi không tách, không thay thế,
    chỉ mất cân bằng khi lòng người lạc giữa ngã tư xưa.

    Hòa hợp không phải là cúi đầu cam chịu,
    mà là hiểu đúng vai trò mình mang,
    dùng trí sáng để phụng sự sự sống,
    chứ không thống trị bằng tham vọng hoang mang.

    Khi trật tự Thiên – Địa – Nhân hồi phục,
    xã hội thôi đứt gãy niềm tin,
    con người sống như phần tử tỉnh thức,
    trong vũ trụ rộng lớn mà khiêm nhường, an bình.

    Con đường hòa hợp không xa ngoài tầm với,
    nó bắt đầu từ một lựa chọn hôm nay:
    sống đúng phận người giữa Trời và Đất,
    để nhân sinh hòa nhịp với muôn loài.
    HNI 18-12 Bài thơ Chương 39: Trật tự Thiên – Địa – Nhân và con đường hòa hợp Thiên vận hành bằng quy luật lặng im, Địa nuôi dưỡng bằng nhẫn nại bền lâu, Nhân đứng giữa, mang tâm và trí, là nhịp cầu nối trời cao với đất sâu. Thiên không ép, Địa không tranh, chỉ Nhân nhiều khi quên vị trí mình, muốn vượt Trời, muốn sai khiến Đất, nên mất hòa âm giữa cuộc hành trình. Khi Nhân thuận Thiên mà kính Địa, biết khiêm cung trước luật sinh thành, thì trí tuệ trở thành dẫn lối, và quyền năng đi cùng trách nhiệm lành. Thiên cho hướng, Địa cho lực, Nhân cho ý thức và chọn lựa, ba ngôi không tách, không thay thế, chỉ mất cân bằng khi lòng người lạc giữa ngã tư xưa. Hòa hợp không phải là cúi đầu cam chịu, mà là hiểu đúng vai trò mình mang, dùng trí sáng để phụng sự sự sống, chứ không thống trị bằng tham vọng hoang mang. Khi trật tự Thiên – Địa – Nhân hồi phục, xã hội thôi đứt gãy niềm tin, con người sống như phần tử tỉnh thức, trong vũ trụ rộng lớn mà khiêm nhường, an bình. Con đường hòa hợp không xa ngoài tầm với, nó bắt đầu từ một lựa chọn hôm nay: sống đúng phận người giữa Trời và Đất, để nhân sinh hòa nhịp với muôn loài.
    Love
    Like
    Wow
    5
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18-12
    CHƯƠNG 44 : ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU

    Khi nhân loại bước vào thế kỷ XXI với tất cả những thành tựu vượt bậc của khoa học, công nghệ, giao thương và kết nối, thế giới tưởng như đã tiến rất xa so với những thời đại hỗn chiến cũ. Nhưng sâu trong bản chất vận hành của xã hội, một sự thật vẫn luôn hiện hữu: hòa bình chưa bao giờ là điều hiển nhiên. Nó là thành quả mong manh, là sự cân bằng dễ vỡ, và là ước vọng mà hàng nghìn năm qua con người vẫn đang đi tìm. Mỗi biến động, mỗi cuộc xung đột, mỗi khủng hoảng đều nhắc ta rằng hòa bình không thể chỉ đến từ luật pháp hay hiệp ước; nó phải đến từ một nền tảng sâu hơn, bền vững hơn – nền tảng của Đạo.

    Đạo Trời – với tư cách là quy luật vận hành của vũ trụ, trật tự của nhân sinh, và ánh sáng của trí tuệ – mang trong mình lời giải mà nhân loại hiện đại đang khát khao tìm kiếm. Không phải là lời giải cho riêng một dân tộc, một tôn giáo hay một nền văn minh, mà là lời giải có khả năng chạm đến mọi tâm trí, mọi trái tim. Bởi vì Đạo không thuộc về bất kỳ ai, nhưng luôn sẵn có trong tất cả.

    1. Hòa bình: không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh
    Nhiều người nghĩ rằng hòa bình là khi không có tiếng súng, không có xung đột, không có bạo lực. Nhưng đó chỉ là phần nổi của một tảng băng. Lịch sử cho thấy: có những giai đoạn không chiến tranh nhưng lòng người vẫn đầy chia rẽ; có những nơi không bom đạn nhưng tâm thức con người lại chất chứa bất an, sân hận, kỳ thị và tham vọng. Bởi vậy, hòa bình đích thực không nằm ở bên ngoài, mà khởi sinh từ thế giới bên trong của từng cá nhân.

    Đạo Trời dạy rằng mọi hiện tượng trong xã hội chỉ là biểu hiện của tâm thức cộng đồng. Một quốc gia bạo lực là kết tinh của nhiều tâm thức bạo lực. Một kỷ nguyên xung đột là sự phóng chiếu của nỗi sợ và lòng tham trong toàn nhân loại. Và ngược lại, một tương lai hòa bình chỉ có thể được xây dựng khi tâm thức chung của con người hướng về sự hiểu biết, từ bi, tôn trọng và hợp nhất.
    Hòa bình không phải là mục tiêu cuối cùng; hòa bình là kết quả.
    HNI 18-12 CHƯƠNG 44 : ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU Khi nhân loại bước vào thế kỷ XXI với tất cả những thành tựu vượt bậc của khoa học, công nghệ, giao thương và kết nối, thế giới tưởng như đã tiến rất xa so với những thời đại hỗn chiến cũ. Nhưng sâu trong bản chất vận hành của xã hội, một sự thật vẫn luôn hiện hữu: hòa bình chưa bao giờ là điều hiển nhiên. Nó là thành quả mong manh, là sự cân bằng dễ vỡ, và là ước vọng mà hàng nghìn năm qua con người vẫn đang đi tìm. Mỗi biến động, mỗi cuộc xung đột, mỗi khủng hoảng đều nhắc ta rằng hòa bình không thể chỉ đến từ luật pháp hay hiệp ước; nó phải đến từ một nền tảng sâu hơn, bền vững hơn – nền tảng của Đạo. Đạo Trời – với tư cách là quy luật vận hành của vũ trụ, trật tự của nhân sinh, và ánh sáng của trí tuệ – mang trong mình lời giải mà nhân loại hiện đại đang khát khao tìm kiếm. Không phải là lời giải cho riêng một dân tộc, một tôn giáo hay một nền văn minh, mà là lời giải có khả năng chạm đến mọi tâm trí, mọi trái tim. Bởi vì Đạo không thuộc về bất kỳ ai, nhưng luôn sẵn có trong tất cả. 1. Hòa bình: không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh Nhiều người nghĩ rằng hòa bình là khi không có tiếng súng, không có xung đột, không có bạo lực. Nhưng đó chỉ là phần nổi của một tảng băng. Lịch sử cho thấy: có những giai đoạn không chiến tranh nhưng lòng người vẫn đầy chia rẽ; có những nơi không bom đạn nhưng tâm thức con người lại chất chứa bất an, sân hận, kỳ thị và tham vọng. Bởi vậy, hòa bình đích thực không nằm ở bên ngoài, mà khởi sinh từ thế giới bên trong của từng cá nhân. Đạo Trời dạy rằng mọi hiện tượng trong xã hội chỉ là biểu hiện của tâm thức cộng đồng. Một quốc gia bạo lực là kết tinh của nhiều tâm thức bạo lực. Một kỷ nguyên xung đột là sự phóng chiếu của nỗi sợ và lòng tham trong toàn nhân loại. Và ngược lại, một tương lai hòa bình chỉ có thể được xây dựng khi tâm thức chung của con người hướng về sự hiểu biết, từ bi, tôn trọng và hợp nhất. Hòa bình không phải là mục tiêu cuối cùng; hòa bình là kết quả.
    Love
    Like
    Yay
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 18-12
    Bài thơ Chương 35: Đạo trong lãnh đạo – đức trị và minh trị.

    Người lãnh đạo không đứng trên muôn người,
    mà đứng trước để gánh phần nặng nhất,
    quyền lực nếu rời xa đạo đức,
    chỉ còn là bóng tối khoác danh xưng thật.

    Đức trị không phải lời răn sáo rỗng,
    mà là cách sống khiến người tin,
    khi nhân cách sáng hơn quyền lực,
    dân tự theo không cần mệnh lệnh hình.

    Minh trị không nằm ở luật dày,
    mà ở ánh sáng soi mọi việc,
    nơi quyết định không giấu sau màn tối,
    và trách nhiệm được gọi đúng tên mình.

    Đạo dạy người cầm quyền biết sợ,
    sợ sai, sợ khổ của dân lành,
    sợ một chữ “ta” che mất lẽ phải,
    khi cái chung bị đổi bằng danh.

    Lãnh đạo có Đạo là biết lắng nghe,
    ý kiến nhỏ cũng mang chân lý,
    quyền uy thật không cần lớn tiếng,
    vì chính trực đã đủ uy nghi.

    Khi đức trị song hành minh trị,
    luật sinh ra để bảo vệ người,
    niềm tin mọc lên từ công bằng,
    và xã hội lớn mạnh không cần roi.

    Đạo trong lãnh đạo không xa đời sống,
    mà hiện hữu trong từng quyết định hôm nay,
    khi người đứng đầu giữ lòng trong sáng,
    thì trăm họ yên lòng, nước vững bền dài lâu.
    HNI 18-12 Bài thơ Chương 35: Đạo trong lãnh đạo – đức trị và minh trị. Người lãnh đạo không đứng trên muôn người, mà đứng trước để gánh phần nặng nhất, quyền lực nếu rời xa đạo đức, chỉ còn là bóng tối khoác danh xưng thật. Đức trị không phải lời răn sáo rỗng, mà là cách sống khiến người tin, khi nhân cách sáng hơn quyền lực, dân tự theo không cần mệnh lệnh hình. Minh trị không nằm ở luật dày, mà ở ánh sáng soi mọi việc, nơi quyết định không giấu sau màn tối, và trách nhiệm được gọi đúng tên mình. Đạo dạy người cầm quyền biết sợ, sợ sai, sợ khổ của dân lành, sợ một chữ “ta” che mất lẽ phải, khi cái chung bị đổi bằng danh. Lãnh đạo có Đạo là biết lắng nghe, ý kiến nhỏ cũng mang chân lý, quyền uy thật không cần lớn tiếng, vì chính trực đã đủ uy nghi. Khi đức trị song hành minh trị, luật sinh ra để bảo vệ người, niềm tin mọc lên từ công bằng, và xã hội lớn mạnh không cần roi. Đạo trong lãnh đạo không xa đời sống, mà hiện hữu trong từng quyết định hôm nay, khi người đứng đầu giữ lòng trong sáng, thì trăm họ yên lòng, nước vững bền dài lâu.
    Love
    Like
    Haha
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ