• HNI 20/12:
    Bài thơ cho Chương 42:
    Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo
    Khi con người bắt đầu tỉnh thức,
    Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu?
    Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác:
    Ta đang sống như thế nào?
    Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo,
    Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong,
    Nơi chân lý không mang tên gọi,
    Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời.
    Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin,
    Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng,
    Họ trực nhận sự sống đang thở,
    Ngay trong từng khoảnh khắc rất người.
    Không còn tranh luận ai đúng ai sai,
    Vì ánh sáng không cần bảo vệ,
    Chỉ cần hiện diện là đủ,
    Bóng tối tự tan khi bình minh lên.
    Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng,
    Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều,
    Không phủ nhận con đường đã đi,
    Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ.
    Khi ấy, Phật không còn ở tượng,
    Chúa không còn ở thập giá,
    Đạo không còn ở kinh văn,
    Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày.
    Một lời nói biết yêu thương,
    Một quyết định không làm tổn hại,
    Một hành động thuận lương tri,
    Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa.
    Tỉnh thức không tách con người khỏi đời,
    Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế,
    Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên,
    Giữa biến động vẫn không lạc mình.
    Vượt khỏi giới hạn tôn giáo,
    Không phải để cao hơn ai,
    Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất,
    Nơi tất cả đều là con người đang học yêu.
    Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế,
    Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng,
    Không cần hỏi ai được cứu rỗi,
    Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình.
    Và khi con người tỉnh thức đủ sâu,
    Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh:
    Soi đường cho con người quay về ánh sáng,
    Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
    HNI 20/12: 📕Bài thơ cho Chương 42: Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo Khi con người bắt đầu tỉnh thức, Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu? Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác: Ta đang sống như thế nào? Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo, Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong, Nơi chân lý không mang tên gọi, Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời. Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin, Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng, Họ trực nhận sự sống đang thở, Ngay trong từng khoảnh khắc rất người. Không còn tranh luận ai đúng ai sai, Vì ánh sáng không cần bảo vệ, Chỉ cần hiện diện là đủ, Bóng tối tự tan khi bình minh lên. Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng, Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều, Không phủ nhận con đường đã đi, Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ. Khi ấy, Phật không còn ở tượng, Chúa không còn ở thập giá, Đạo không còn ở kinh văn, Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày. Một lời nói biết yêu thương, Một quyết định không làm tổn hại, Một hành động thuận lương tri, Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa. Tỉnh thức không tách con người khỏi đời, Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế, Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên, Giữa biến động vẫn không lạc mình. Vượt khỏi giới hạn tôn giáo, Không phải để cao hơn ai, Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất, Nơi tất cả đều là con người đang học yêu. Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế, Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng, Không cần hỏi ai được cứu rỗi, Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình. Và khi con người tỉnh thức đủ sâu, Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh: Soi đường cho con người quay về ánh sáng, Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 20/12:
    Bài thơ cho Chương 41:
    Khi tôn giáo trở về đúng bản chất: soi đường, không phân hóa
    Khi tôn giáo trở về nguồn sáng ban sơ,
    Không còn hàng rào ngăn tim người với người,
    Chuông không đối đầu tiếng mõ,
    Thánh đường không che khuất bầu trời chung của nhân loại.
    Tôn giáo khi ấy không là danh xưng,
    Mà là ngọn đèn nhỏ trong đêm dài nhân thế,
    Soi cho người lạc lối biết dừng chân,
    Chỉ đường cho kẻ khổ đau tìm lại chính mình.
    Không còn đúng – sai để chia phe,
    Chỉ còn tỉnh thức để cùng lớn lên,
    Không còn “ta” cao hơn “người”,
    Chỉ còn lòng khiêm hạ trước sự sống nhiệm mầu.
    Phật ở trong tâm từ bi lặng lẽ,
    Chúa ở trong tình yêu không điều kiện,
    Đạo ở trong từng hơi thở ngay lành,
    Trời ở trong lương tri biết sống thuận hòa.
    Khi tôn giáo thôi đòi hỏi niềm tin mù quáng,
    Mà mời gọi con người tự thắp sáng tâm mình,
    Thì mọi giáo lý đều gặp nhau ở một điểm,
    Là làm người tử tế giữa cuộc đời này.
    Không còn chiến tuyến của giáo điều,
    Không còn sợ hãi mang tên khác biệt,
    Chỉ còn bàn tay chìa ra trước khổ đau,
    Và trái tim biết rung động trước nỗi người.
    Tôn giáo khi trở về đúng bản chất,
    Không dựng tường, chỉ mở cửa,
    Không phân hóa, chỉ kết nối,
    Không thống trị, chỉ phụng sự âm thầm.
    Ngày ấy, nhân loại sẽ nhận ra,
    Con đường về Trời không đi qua hận thù,
    Mà đi qua sự hiểu nhau sâu sắc,
    Và tình thương đủ lớn để ôm trọn muôn loài.
    Tôn giáo không còn đứng giữa con người,
    Mà đứng sau, lặng lẽ soi đường,
    Để con người tự bước bằng đôi chân tỉnh thức,
    Trở về làm người – trọn vẹn, hiền minh.
    HNI 20/12: 📕 Bài thơ cho Chương 41: Khi tôn giáo trở về đúng bản chất: soi đường, không phân hóa Khi tôn giáo trở về nguồn sáng ban sơ, Không còn hàng rào ngăn tim người với người, Chuông không đối đầu tiếng mõ, Thánh đường không che khuất bầu trời chung của nhân loại. Tôn giáo khi ấy không là danh xưng, Mà là ngọn đèn nhỏ trong đêm dài nhân thế, Soi cho người lạc lối biết dừng chân, Chỉ đường cho kẻ khổ đau tìm lại chính mình. Không còn đúng – sai để chia phe, Chỉ còn tỉnh thức để cùng lớn lên, Không còn “ta” cao hơn “người”, Chỉ còn lòng khiêm hạ trước sự sống nhiệm mầu. Phật ở trong tâm từ bi lặng lẽ, Chúa ở trong tình yêu không điều kiện, Đạo ở trong từng hơi thở ngay lành, Trời ở trong lương tri biết sống thuận hòa. Khi tôn giáo thôi đòi hỏi niềm tin mù quáng, Mà mời gọi con người tự thắp sáng tâm mình, Thì mọi giáo lý đều gặp nhau ở một điểm, Là làm người tử tế giữa cuộc đời này. Không còn chiến tuyến của giáo điều, Không còn sợ hãi mang tên khác biệt, Chỉ còn bàn tay chìa ra trước khổ đau, Và trái tim biết rung động trước nỗi người. Tôn giáo khi trở về đúng bản chất, Không dựng tường, chỉ mở cửa, Không phân hóa, chỉ kết nối, Không thống trị, chỉ phụng sự âm thầm. Ngày ấy, nhân loại sẽ nhận ra, Con đường về Trời không đi qua hận thù, Mà đi qua sự hiểu nhau sâu sắc, Và tình thương đủ lớn để ôm trọn muôn loài. Tôn giáo không còn đứng giữa con người, Mà đứng sau, lặng lẽ soi đường, Để con người tự bước bằng đôi chân tỉnh thức, Trở về làm người – trọn vẹn, hiền minh.
    Like
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 20/12:
    Bài thơ cho Chương 43:
    Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại
    Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao,
    Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai,
    Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa,
    Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình.
    Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm,
    Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ,
    Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch,
    Và quy luật hài hòa giữ các vì sao.
    Khoa học đo được khoảng cách thiên hà,
    Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn,
    Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn,
    Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau.
    Khi trí tuệ gắn liền với lương tri,
    Phát minh không còn sinh ra hủy diệt,
    Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành,
    Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng.
    Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng,
    Trước ranh giới mong manh của sự sống,
    Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết,
    Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung.
    Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu,
    Vì chân lý không sợ được kiểm chứng,
    Khoa học tìm cách vận hành,
    Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng.
    Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh,
    Mà sâu, rộng và biết yêu thương,
    Biết rằng mỗi dòng mã viết ra,
    Cũng đang tác động lên vận mệnh con người.
    Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng,
    Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành,
    Không còn là đứa trẻ ham quyền lực,
    Mà là người giữ gìn sự sống chung.
    Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất,
    Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu,
    Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la,
    Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn.
    Đạo trong khoa học không là giáo điều,
    Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm,
    Để mỗi bước tiến của nhân loại,
    Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
    HNI 20/12: 📕Bài thơ cho Chương 43: Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao, Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai, Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa, Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình. Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm, Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ, Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch, Và quy luật hài hòa giữ các vì sao. Khoa học đo được khoảng cách thiên hà, Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn, Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn, Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau. Khi trí tuệ gắn liền với lương tri, Phát minh không còn sinh ra hủy diệt, Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành, Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng. Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng, Trước ranh giới mong manh của sự sống, Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết, Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung. Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu, Vì chân lý không sợ được kiểm chứng, Khoa học tìm cách vận hành, Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng. Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh, Mà sâu, rộng và biết yêu thương, Biết rằng mỗi dòng mã viết ra, Cũng đang tác động lên vận mệnh con người. Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng, Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành, Không còn là đứa trẻ ham quyền lực, Mà là người giữ gìn sự sống chung. Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất, Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu, Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la, Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn. Đạo trong khoa học không là giáo điều, Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm, Để mỗi bước tiến của nhân loại, Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 20/12:
    Bài thơ CHƯƠNG 44:
    ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU
    Không biên giới nào ngăn được Đạo,
    Vì Đạo sinh trước mọi đường ranh.
    Trời không chọn một màu da,
    Đất không phân ai là kẻ khác.
    Đạo Trời chảy qua từng mạch sống,
    Như ánh sáng không cần tên gọi,
    Như gió đi khắp bốn phương,
    Không hỏi đâu là Đông hay Tây.
    Khi con người thôi dựng tường bằng sợ hãi,
    Và hạ vũ khí mang tên “niềm tin mù quáng”,
    Thì Trái Đất không còn run rẩy,
    Dưới bước chân của chính con mình.
    Hòa bình không đến từ hiệp ước,
    Mà khởi sinh từ trái tim biết thuận hòa.
    Không phải ai thắng – ai thua,
    Mà là cùng hiểu: ta chung một nguồn cội.
    Đạo Trời không dạy con người thống trị,
    Mà dạy sống đúng vị trí của mình:
    Khiêm nhường trước vũ trụ bao la,
    Và nhân ái với từng sinh linh nhỏ bé.
    Ngày nhân loại cùng ngước nhìn một bầu trời,
    Không còn gọi Thượng Đế bằng nhiều cái tên đối lập,
    Chỉ gọi bằng một chữ rất hiền:
    Yêu thương.
    Khi đó, chiến tranh tự khép lại,
    Không vì sợ hãi,
    Mà vì không còn lý do tồn tại.
    Và Đạo Trời —
    Lặng lẽ nở hoa trong hòa bình toàn cầu.
    HNI 20/12: 📕Bài thơ CHƯƠNG 44: ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU Không biên giới nào ngăn được Đạo, Vì Đạo sinh trước mọi đường ranh. Trời không chọn một màu da, Đất không phân ai là kẻ khác. Đạo Trời chảy qua từng mạch sống, Như ánh sáng không cần tên gọi, Như gió đi khắp bốn phương, Không hỏi đâu là Đông hay Tây. Khi con người thôi dựng tường bằng sợ hãi, Và hạ vũ khí mang tên “niềm tin mù quáng”, Thì Trái Đất không còn run rẩy, Dưới bước chân của chính con mình. Hòa bình không đến từ hiệp ước, Mà khởi sinh từ trái tim biết thuận hòa. Không phải ai thắng – ai thua, Mà là cùng hiểu: ta chung một nguồn cội. Đạo Trời không dạy con người thống trị, Mà dạy sống đúng vị trí của mình: Khiêm nhường trước vũ trụ bao la, Và nhân ái với từng sinh linh nhỏ bé. Ngày nhân loại cùng ngước nhìn một bầu trời, Không còn gọi Thượng Đế bằng nhiều cái tên đối lập, Chỉ gọi bằng một chữ rất hiền: Yêu thương. Khi đó, chiến tranh tự khép lại, Không vì sợ hãi, Mà vì không còn lý do tồn tại. Và Đạo Trời — Lặng lẽ nở hoa trong hòa bình toàn cầu.
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 20/12:
    Bài thơ cho Chương 42:
    Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo
    Khi con người bắt đầu tỉnh thức,
    Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu?
    Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác:
    Ta đang sống như thế nào?
    Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo,
    Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong,
    Nơi chân lý không mang tên gọi,
    Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời.
    Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin,
    Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng,
    Họ trực nhận sự sống đang thở,
    Ngay trong từng khoảnh khắc rất người.
    Không còn tranh luận ai đúng ai sai,
    Vì ánh sáng không cần bảo vệ,
    Chỉ cần hiện diện là đủ,
    Bóng tối tự tan khi bình minh lên.
    Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng,
    Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều,
    Không phủ nhận con đường đã đi,
    Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ.
    Khi ấy, Phật không còn ở tượng,
    Chúa không còn ở thập giá,
    Đạo không còn ở kinh văn,
    Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày.
    Một lời nói biết yêu thương,
    Một quyết định không làm tổn hại,
    Một hành động thuận lương tri,
    Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa.
    Tỉnh thức không tách con người khỏi đời,
    Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế,
    Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên,
    Giữa biến động vẫn không lạc mình.
    Vượt khỏi giới hạn tôn giáo,
    Không phải để cao hơn ai,
    Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất,
    Nơi tất cả đều là con người đang học yêu.
    Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế,
    Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng,
    Không cần hỏi ai được cứu rỗi,
    Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình.
    Và khi con người tỉnh thức đủ sâu,
    Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh:
    Soi đường cho con người quay về ánh sáng,
    Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
    HNI 20/12: 📕Bài thơ cho Chương 42: Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo Khi con người bắt đầu tỉnh thức, Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu? Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác: Ta đang sống như thế nào? Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo, Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong, Nơi chân lý không mang tên gọi, Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời. Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin, Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng, Họ trực nhận sự sống đang thở, Ngay trong từng khoảnh khắc rất người. Không còn tranh luận ai đúng ai sai, Vì ánh sáng không cần bảo vệ, Chỉ cần hiện diện là đủ, Bóng tối tự tan khi bình minh lên. Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng, Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều, Không phủ nhận con đường đã đi, Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ. Khi ấy, Phật không còn ở tượng, Chúa không còn ở thập giá, Đạo không còn ở kinh văn, Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày. Một lời nói biết yêu thương, Một quyết định không làm tổn hại, Một hành động thuận lương tri, Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa. Tỉnh thức không tách con người khỏi đời, Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế, Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên, Giữa biến động vẫn không lạc mình. Vượt khỏi giới hạn tôn giáo, Không phải để cao hơn ai, Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất, Nơi tất cả đều là con người đang học yêu. Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế, Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng, Không cần hỏi ai được cứu rỗi, Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình. Và khi con người tỉnh thức đủ sâu, Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh: Soi đường cho con người quay về ánh sáng, Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 20 - 12- 2025
    LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT)
    Nam mô a di Đà phật
    Hôm nay ngày 20/12/2025 dương lịch 1-11 âm lịch

    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
    Chúng con thành kính hướng về Tam Bảo, dâng lên lời cầu nguyện với tất cả lòng thành, nguyện xin ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật soi rọi và che chở cho tập đoàn HGROUP cùng toàn thể cộng đồng.
    Nguyện cho HGROUP luôn vững bền, phát triển thịnh vượng, là nơi hội tụ những con người tài đức, cùng nhau xây dựng một doanh nghiệp không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu lòng nhân ái, luôn lấy chữ “Tâm” làm gốc, lấy chữ “Tín” làm nền, mang lại giá trị bền vững cho xã hội.
    Nguyện cho những người đồng hành cùng HGROUP luôn được bình an, mạnh khỏe, trí tuệ sáng suốt, vững bước trên con đường sự nghiệp và cuộc sống. Mỗi thành viên trong cộng đồng đều giữ được tâm từ bi, trí tuệ minh mẫn, biết sẻ chia và giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tạo dựng một tương lai tốt đẹp.
    Nguyện cho cộng đồng HCoin ngày càng phát triển, mang đến sự thịnh vượng cho tất cả những ai đặt niềm tin và nỗ lực vì nó. Xin cho tất cả những ai đồng hành cùng HCoin đều được an lành, có trí tuệ để vững tin trên con đường phát triển, dùng tài chính như một phương tiện để giúp đời, giúp người.
    Nguyện cho tất cả chúng sinh trong cõi đời này luôn được an vui, thoát khỏi khổ đau, sống trong ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật.
    Nam Mô A Di Đà Phật!
    HNI 20 - 12- 2025 LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT) 🙏🙏🙏 Nam mô a di Đà phật Hôm nay ngày 20/12/2025 dương lịch 1-11 âm lịch 🙏🙏🙏 Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Chúng con thành kính hướng về Tam Bảo, dâng lên lời cầu nguyện với tất cả lòng thành, nguyện xin ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật soi rọi và che chở cho tập đoàn HGROUP cùng toàn thể cộng đồng. Nguyện cho HGROUP luôn vững bền, phát triển thịnh vượng, là nơi hội tụ những con người tài đức, cùng nhau xây dựng một doanh nghiệp không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu lòng nhân ái, luôn lấy chữ “Tâm” làm gốc, lấy chữ “Tín” làm nền, mang lại giá trị bền vững cho xã hội. Nguyện cho những người đồng hành cùng HGROUP luôn được bình an, mạnh khỏe, trí tuệ sáng suốt, vững bước trên con đường sự nghiệp và cuộc sống. Mỗi thành viên trong cộng đồng đều giữ được tâm từ bi, trí tuệ minh mẫn, biết sẻ chia và giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tạo dựng một tương lai tốt đẹp. Nguyện cho cộng đồng HCoin ngày càng phát triển, mang đến sự thịnh vượng cho tất cả những ai đặt niềm tin và nỗ lực vì nó. Xin cho tất cả những ai đồng hành cùng HCoin đều được an lành, có trí tuệ để vững tin trên con đường phát triển, dùng tài chính như một phương tiện để giúp đời, giúp người. Nguyện cho tất cả chúng sinh trong cõi đời này luôn được an vui, thoát khỏi khổ đau, sống trong ánh sáng từ bi và trí tuệ của Đức Phật. Nam Mô A Di Đà Phật!
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI. 20-12 -2025 10 ĐIỀU RĂN HỘI DOANH NHÂN HNI TOÀN CẦU

    1. Tâm sáng dẫn đường:
    Luôn đặt tâm trong sáng, đạo đức và lòng nhân ái làm kim chỉ nam trong mọi hoạt động kinh doanh và đối nhân xử thế.

    2. Nói thật – làm thật – sống thật:
    Không lừa dối khách hàng, cộng sự hay cộng đồng. Lấy chữ Tín làm tài sản lớn nhất trong cuộc đời doanh nhân.

    3. Không kinh doanh sản phẩm giả, nhái, kém chất lượng:
    Chỉ phát triển những sản phẩm, dịch vụ chính danh – mang lại giá trị thật, lợi ích thật cho người tiêu dùng và xã hội.

    4. Tuyệt đối không tham gia hoặc cổ súy mô hình cam kết trả lãi, đa cấp biến tướng:
    Nói KHÔNG với các mô hình trục lợi gây hại cho cộng đồng – dù ngắn hạn có lợi cũng không vì thế mà đánh mất lương tâm.

    5. Tôn trọng pháp luật quốc gia và luật pháp quốc tế:
    Luôn ý thức trách nhiệm công dân – thượng tôn pháp luật – và đóng góp tích cực cho một thế giới trật tự, hòa bình, bền vững.

    6. Hợp tác – không cạnh tranh hủy diệt:
    Xây dựng hệ sinh thái doanh nhân đoàn kết, chia sẻ, nâng đỡ nhau – cùng phát triển bền vững thay vì triệt hạ lẫn nhau.

    7. Ưu tiên cộng đồng – phát triển từ gốc rễ:
    Không kinh doanh chỉ vì lợi nhuận, mà phải đặt lợi ích cộng đồng, môi trường và thế hệ tương lai lên hàng đầu.

    8. Học tập suốt đời – đổi mới không ngừng:
    Luôn trau dồi tri thức, cập nhật xu thế, và chuyển hóa bản thân để thích nghi, dẫn dắt thời đại mới.

    9. Truyền cảm hứng, dẫn đạo thế hệ sau:
    Không chỉ làm giàu cho bản thân, mà còn trở thành tấm gương sống động cho thế hệ trẻ, thổi lửa lý tưởng khởi nghiệp tử tế.bh

    10. Luôn nhớ rằng: “Doanh nhân không chỉ là người tạo ra tiền – mà là người kiến tạo nền văn minh.”
    Mỗi hành động, mỗi quyết định đều để lại dấu ấn – hãy để đó là dấu ấn ánh sáng.
    HNI. 20-12 -2025 📜 10 ĐIỀU RĂN HỘI DOANH NHÂN HNI TOÀN CẦU 1. Tâm sáng dẫn đường: Luôn đặt tâm trong sáng, đạo đức và lòng nhân ái làm kim chỉ nam trong mọi hoạt động kinh doanh và đối nhân xử thế. 2. Nói thật – làm thật – sống thật: Không lừa dối khách hàng, cộng sự hay cộng đồng. Lấy chữ Tín làm tài sản lớn nhất trong cuộc đời doanh nhân. 3. Không kinh doanh sản phẩm giả, nhái, kém chất lượng: Chỉ phát triển những sản phẩm, dịch vụ chính danh – mang lại giá trị thật, lợi ích thật cho người tiêu dùng và xã hội. 4. Tuyệt đối không tham gia hoặc cổ súy mô hình cam kết trả lãi, đa cấp biến tướng: Nói KHÔNG với các mô hình trục lợi gây hại cho cộng đồng – dù ngắn hạn có lợi cũng không vì thế mà đánh mất lương tâm. 5. Tôn trọng pháp luật quốc gia và luật pháp quốc tế: Luôn ý thức trách nhiệm công dân – thượng tôn pháp luật – và đóng góp tích cực cho một thế giới trật tự, hòa bình, bền vững. 6. Hợp tác – không cạnh tranh hủy diệt: Xây dựng hệ sinh thái doanh nhân đoàn kết, chia sẻ, nâng đỡ nhau – cùng phát triển bền vững thay vì triệt hạ lẫn nhau. 7. Ưu tiên cộng đồng – phát triển từ gốc rễ: Không kinh doanh chỉ vì lợi nhuận, mà phải đặt lợi ích cộng đồng, môi trường và thế hệ tương lai lên hàng đầu. 8. Học tập suốt đời – đổi mới không ngừng: Luôn trau dồi tri thức, cập nhật xu thế, và chuyển hóa bản thân để thích nghi, dẫn dắt thời đại mới. 9. Truyền cảm hứng, dẫn đạo thế hệ sau: Không chỉ làm giàu cho bản thân, mà còn trở thành tấm gương sống động cho thế hệ trẻ, thổi lửa lý tưởng khởi nghiệp tử tế.bh 10. Luôn nhớ rằng: “Doanh nhân không chỉ là người tạo ra tiền – mà là người kiến tạo nền văn minh.” Mỗi hành động, mỗi quyết định đều để lại dấu ấn – hãy để đó là dấu ấn ánh sáng.
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Khi cơ thể nhận được tín hiệu tích cực từ ý thức, quá trình chữa lành diễn ra nhanh chóng.

    Khi ý thức và cơ thể cùng hướng tới sự cân bằng, sức khỏe được duy trì lâu dài.

    Đây là lý do vì sao việc nuôi dưỡng tâm trí tích cực và lối sống hài hòa là nền tảng cho sự tự phục hồi bền vững.

    10. Kỷ nguyên bất tử và tự phục hồi

    Trong kỷ nguyên bất tử, con người không chỉ sống lâu hơn, mà còn sống khỏe mạnh hơn nhờ vào khả năng tự phục hồi.

    Khi hiểu và tối ưu hóa các yếu tố năng lượng, thông tin, và ý thức, con người có thể:

    Kéo dài tuổi thọ một cách tự nhiên.

    Giữ gìn sức khỏe tốt qua thời gian.

    Đạt được trạng thái cân bằng sâu sắc, nơi bệnh tật không còn là mối đe dọa.

    Tự phục hồi là chìa khóa để bước vào kỷ nguyên bất tử, nơi con người không chỉ sống lâu, mà còn sống trọn vẹn và khỏe mạnh.

    KẾT LUẬN CHƯƠNG 10

    Khả năng tự phục hồi của cơ thể là một phép màu sinh học, sẵn có trong từng tế bào, từng mô, và từng cơ quan. Khi được hỗ trợ bằng đúng cách, cơ thể sẽ tự chữa lành, tái tạo và duy trì sức khỏe một cách tự nhiên.

    Chương tiếp theo sẽ khám phá sâu hơn về: Trường năng lượng và sự cân bằng – cách mà sự hài hòa năng lượng dẫn đến sức khỏe bền vững.
    Khi cơ thể nhận được tín hiệu tích cực từ ý thức, quá trình chữa lành diễn ra nhanh chóng. Khi ý thức và cơ thể cùng hướng tới sự cân bằng, sức khỏe được duy trì lâu dài. Đây là lý do vì sao việc nuôi dưỡng tâm trí tích cực và lối sống hài hòa là nền tảng cho sự tự phục hồi bền vững. 10. Kỷ nguyên bất tử và tự phục hồi Trong kỷ nguyên bất tử, con người không chỉ sống lâu hơn, mà còn sống khỏe mạnh hơn nhờ vào khả năng tự phục hồi. Khi hiểu và tối ưu hóa các yếu tố năng lượng, thông tin, và ý thức, con người có thể: Kéo dài tuổi thọ một cách tự nhiên. Giữ gìn sức khỏe tốt qua thời gian. Đạt được trạng thái cân bằng sâu sắc, nơi bệnh tật không còn là mối đe dọa. Tự phục hồi là chìa khóa để bước vào kỷ nguyên bất tử, nơi con người không chỉ sống lâu, mà còn sống trọn vẹn và khỏe mạnh. KẾT LUẬN CHƯƠNG 10 Khả năng tự phục hồi của cơ thể là một phép màu sinh học, sẵn có trong từng tế bào, từng mô, và từng cơ quan. Khi được hỗ trợ bằng đúng cách, cơ thể sẽ tự chữa lành, tái tạo và duy trì sức khỏe một cách tự nhiên. Chương tiếp theo sẽ khám phá sâu hơn về: Trường năng lượng và sự cân bằng – cách mà sự hài hòa năng lượng dẫn đến sức khỏe bền vững.
    Like
    Love
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 20/12:
    Bài thơ cho Chương 43:
    Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại
    Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao,
    Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai,
    Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa,
    Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình.
    Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm,
    Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ,
    Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch,
    Và quy luật hài hòa giữ các vì sao.
    Khoa học đo được khoảng cách thiên hà,
    Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn,
    Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn,
    Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau.
    Khi trí tuệ gắn liền với lương tri,
    Phát minh không còn sinh ra hủy diệt,
    Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành,
    Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng.
    Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng,
    Trước ranh giới mong manh của sự sống,
    Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết,
    Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung.
    Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu,
    Vì chân lý không sợ được kiểm chứng,
    Khoa học tìm cách vận hành,
    Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng.
    Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh,
    Mà sâu, rộng và biết yêu thương,
    Biết rằng mỗi dòng mã viết ra,
    Cũng đang tác động lên vận mệnh con người.
    Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng,
    Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành,
    Không còn là đứa trẻ ham quyền lực,
    Mà là người giữ gìn sự sống chung.
    Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất,
    Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu,
    Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la,
    Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn.
    Đạo trong khoa học không là giáo điều,
    Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm,
    Để mỗi bước tiến của nhân loại,
    Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
    HNI 20/12: 📕Bài thơ cho Chương 43: Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao, Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai, Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa, Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình. Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm, Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ, Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch, Và quy luật hài hòa giữ các vì sao. Khoa học đo được khoảng cách thiên hà, Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn, Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn, Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau. Khi trí tuệ gắn liền với lương tri, Phát minh không còn sinh ra hủy diệt, Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành, Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng. Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng, Trước ranh giới mong manh của sự sống, Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết, Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung. Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu, Vì chân lý không sợ được kiểm chứng, Khoa học tìm cách vận hành, Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng. Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh, Mà sâu, rộng và biết yêu thương, Biết rằng mỗi dòng mã viết ra, Cũng đang tác động lên vận mệnh con người. Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng, Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành, Không còn là đứa trẻ ham quyền lực, Mà là người giữ gìn sự sống chung. Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất, Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu, Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la, Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn. Đạo trong khoa học không là giáo điều, Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm, Để mỗi bước tiến của nhân loại, Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
    Like
    Wow
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Y học lượng tử không hứa hẹn phép màu.
    Nó trao cho con người sự hiểu biết để làm chủ tiến trình sống – già – chết.

    KẾT LUẬN CHƯƠNG 8

    Con người không già vì thời gian.
    Con người già vì họ đánh mất năng lượng, trật tự và ý thức sống.

    Khi bạn phục hồi trường năng lượng,
    khi bạn sống đồng bộ với sinh học và ý thức,
    khi bạn nuôi dưỡng cảm xúc và ý nghĩa sống,

    thời gian sinh học sẽ chậm lại,
    và tuổi tác chỉ còn là một con người.
    Y học lượng tử không hứa hẹn phép màu. Nó trao cho con người sự hiểu biết để làm chủ tiến trình sống – già – chết. KẾT LUẬN CHƯƠNG 8 Con người không già vì thời gian. Con người già vì họ đánh mất năng lượng, trật tự và ý thức sống. Khi bạn phục hồi trường năng lượng, khi bạn sống đồng bộ với sinh học và ý thức, khi bạn nuôi dưỡng cảm xúc và ý nghĩa sống, thời gian sinh học sẽ chậm lại, và tuổi tác chỉ còn là một con người.
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ