• HNI 22/12 - B6
    BÀI THƠ CHƯƠNG 6 : CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẨM

    Có những nỗi buồn không tên
    Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực
    Ta học cách mỉm cười cho đúng mực
    Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày.
    Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn
    “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau”
    Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong
    Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động.
    Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn”
    Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công
    Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa
    Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm.
    Khủng hoảng không ầm ào như giông bão
    Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi
    Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường
    Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta.
    Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt
    Không thể gồng thêm những điều chưa nói
    Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe
    Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng.
    Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ
    Chỉ cần ta cho phép mình được thật
    Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa
    Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm
    HNI 22/12 - B6 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 6 : CẢM XÚC BỊ KÌM NÉN – KHỦNG HOẢNG TÂM HỒN ÂM THẨM Có những nỗi buồn không tên Được gấp gọn, giấu sâu trong lồng ngực Ta học cách mỉm cười cho đúng mực Trong khi tim lặng lẽ rạn vỡ từng ngày. Cảm xúc bị dạy phải im lặng, ngoan ngoãn “Đừng yếu mềm”, “đừng than thở”, “đừng đau” Thế là nước mắt chảy ngược vào bên trong Hóa thành những cơn sóng ngầm không tiếng động. Giữa đám đông, ta vẫn sống rất “ổn” Vẫn hoàn thành vai diễn của một đời thành công Nhưng khi đêm về, căn phòng khép cửa Tâm hồn bắt đầu lên tiếng… trong hoảng loạn âm thầm. Khủng hoảng không ầm ào như giông bão Nó đến như sương mù, phủ kín lối đi Ta lạc chính mình giữa quen thuộc đời thường Mà chẳng ai hay, kể cả chính ta. Cho đến một ngày, trái tim mỏi mệt Không thể gồng thêm những điều chưa nói Ta mới hiểu: cảm xúc không được lắng nghe Sẽ trở thành nỗi đau biết nói bằng im lặng. Và hành trình chữa lành bắt đầu rất khẽ Chỉ cần ta cho phép mình được thật Được buồn, được khóc, được yếu mềm đúng nghĩa Để tâm hồn thôi phải khủng hoảng trong âm thầm
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B5
    BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN
    Tâm trí nói không ngừng,
    kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới.
    Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng,
    trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau.
    Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận,
    tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà.
    Trái tim dần học cách im lặng,
    vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi.
    Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch,
    nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không?
    Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá,
    nên khóa chặt cánh cửa yêu thương.
    Trái tim bị bỏ quên không oán trách,
    chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe.
    Nó không cần lời giải thích phức tạp,
    chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về.
    Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở,
    trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an.
    Ta nhận ra:
    không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn,
    mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn.
    Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi,
    tâm trí thôi gào thét,
    cuộc đời thôi ép buộc.
    Bởi khi hai điều ấy hòa làm một,
    con người bắt đầu sống trọn vẹn.
    HNI 22/12 - B5 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN Tâm trí nói không ngừng, kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới. Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng, trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau. Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận, tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà. Trái tim dần học cách im lặng, vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi. Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch, nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không? Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá, nên khóa chặt cánh cửa yêu thương. Trái tim bị bỏ quên không oán trách, chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe. Nó không cần lời giải thích phức tạp, chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về. Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở, trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an. Ta nhận ra: không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn, mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn. Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi, tâm trí thôi gào thét, cuộc đời thôi ép buộc. Bởi khi hai điều ấy hòa làm một, con người bắt đầu sống trọn vẹn.
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B4
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
    KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
    Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
    ta không còn nghe được tiếng lòng.
    Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
    lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
    Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
    mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
    La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
    nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
    Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
    tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
    Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
    nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
    Khi không còn lắng nghe,
    ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
    yêu theo khuôn mẫu,
    và đau theo thói quen.
    Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
    một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
    ta mới nhận ra:
    tiếng nói sâu nhất
    luôn chờ ta trong im lặng.
    Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
    thế giới không ồn ào hơn,
    nhưng ta không còn lạc lối.
    Bởi từ đây,
    con đường bắt đầu từ bên trong.
    HNI 22/12 - B4 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới, ta không còn nghe được tiếng lòng. Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm. Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai, mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì. La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài, nên phương hướng trong ta dần mờ lối. Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau, tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không. Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”, nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình. Khi không còn lắng nghe, ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức, yêu theo khuôn mẫu, và đau theo thói quen. Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại— một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng— ta mới nhận ra: tiếng nói sâu nhất luôn chờ ta trong im lặng. Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa, thế giới không ồn ào hơn, nhưng ta không còn lạc lối. Bởi từ đây, con đường bắt đầu từ bên trong.
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B3

    BÀI THƠ CHƯƠNG 3 :
    THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG
    Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ,
    bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu.
    Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng,
    chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình.
    Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng,
    mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya.
    Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo,
    nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim.
    Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”,
    bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời:
    Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu?
    Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài?
    Thành công dạy ta cách bước lên,
    nhưng không dạy cách quay về.
    Danh tiếng dạy ta cách được thấy,
    nhưng không dạy cách được là chính mình.
    Cho đến một ngày,
    ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước,
    nhận ra:
    không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn
    nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong.
    Và từ khoảng trống ấy,
    một con đường khác lặng lẽ mở ra:
    thành công không còn là vượt hơn người khác,
    mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    HNI 22/12 - B3 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ, bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng, chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình. Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng, mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya. Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo, nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim. Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”, bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời: Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu? Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài? Thành công dạy ta cách bước lên, nhưng không dạy cách quay về. Danh tiếng dạy ta cách được thấy, nhưng không dạy cách được là chính mình. Cho đến một ngày, ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước, nhận ra: không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong. Và từ khoảng trống ấy, một con đường khác lặng lẽ mở ra: thành công không còn là vượt hơn người khác, mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B10 QUỸ ĐẦU TƯ BĐS NHÀ TRUNG TÂM TP.HCM

    Đầu tư vào thứ không thể nhân bản

    Bạn đang sở hữu nhà trung tâm TP.HCM nhưng:
    • Chưa khai thác đúng giá trị?
    • Không muốn bán đứt tài sản?
    • Muốn giữ lâu dài nhưng vẫn có dòng tiền?

    Hoặc bạn có nguồn tiền lớn, nhưng:
    • Không mua được nhà lõi thật sự?
    • Ngại pháp lý, vận hành, quản lý?
    • Muốn đầu tư dài hạn – an toàn – minh bạch?

    Quỹ đầu tư BĐS nhà trung tâm TP.HCM ra đời để giải quyết điều đó.



    MÔ HÌNH KHÁC BIỆT

    Chủ nhà góp nhà – không bán đứt
    Nhà đầu tư góp tiền – không trực tiếp quản lý
    Quỹ đứng giữa quản trị – khai thác – minh bạch

    Không lướt sóng
    Không thổi giá
    Không cam kết lợi nhuận ảo



    TẬP TRUNG DUY NHẤT: NHÀ TRUNG TÂM

    Chúng tôi chỉ chọn:
    • Nhà phố lõi Quận 1 – 3 – Bình Thạnh
    • Pháp lý rõ ràng, sở hữu lâu dài
    • Có khả năng khai thác cho thuê cao cấp
    • Giá trị tăng theo thời gian

    Nhà trung tâm không phải hàng hóa,
    mà là tài sản chiến lược của đô thị.



    GIÁ TRỊ ĐẾN TỪ QUẢN TRỊ

    Quỹ tập trung vào:
    • Chuẩn hóa pháp lý
    • Nâng chuẩn khai thác
    • Ký khách thuê tài chính – doanh nghiệp lớn
    • Tối ưu dòng tiền & giá trị dài hạn

    Lợi nhuận không đến từ may mắn,
    Mà đến từ kỷ luật và quản trị tài sản.



    PHÙ HỢP VỚI AI?

    Chủ nhà trung tâm TP.HCM
    Doanh nhân, Việt kiều, family office
    Nhà đầu tư dài hạn, ưu tiên an toàn vốn



    TẦM NHÌN

    Giai đoạn 2025–2030:
    Xây dựng danh mục 100 căn nhà trung tâm,
    tạo nền tảng cho một định chế tài sản đô thị tại TP.HCM.



    Liên hệ riêng để trao đổi chi tiết
    Làm việc chọn lọc – thông tin bảo mật

    Đầu tư vào nhà trung tâm TP.HCM –
    đầu tư vào giá trị không thể thay thế.
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - B10 QUỸ ĐẦU TƯ BĐS NHÀ TRUNG TÂM TP.HCM Đầu tư vào thứ không thể nhân bản Bạn đang sở hữu nhà trung tâm TP.HCM nhưng: • Chưa khai thác đúng giá trị? • Không muốn bán đứt tài sản? • Muốn giữ lâu dài nhưng vẫn có dòng tiền? Hoặc bạn có nguồn tiền lớn, nhưng: • Không mua được nhà lõi thật sự? • Ngại pháp lý, vận hành, quản lý? • Muốn đầu tư dài hạn – an toàn – minh bạch? Quỹ đầu tư BĐS nhà trung tâm TP.HCM ra đời để giải quyết điều đó. ⸻ MÔ HÌNH KHÁC BIỆT Chủ nhà góp nhà – không bán đứt Nhà đầu tư góp tiền – không trực tiếp quản lý Quỹ đứng giữa quản trị – khai thác – minh bạch Không lướt sóng Không thổi giá Không cam kết lợi nhuận ảo ⸻ TẬP TRUNG DUY NHẤT: NHÀ TRUNG TÂM Chúng tôi chỉ chọn: • Nhà phố lõi Quận 1 – 3 – Bình Thạnh • Pháp lý rõ ràng, sở hữu lâu dài • Có khả năng khai thác cho thuê cao cấp • Giá trị tăng theo thời gian Nhà trung tâm không phải hàng hóa, mà là tài sản chiến lược của đô thị. ⸻ GIÁ TRỊ ĐẾN TỪ QUẢN TRỊ Quỹ tập trung vào: • Chuẩn hóa pháp lý • Nâng chuẩn khai thác • Ký khách thuê tài chính – doanh nghiệp lớn • Tối ưu dòng tiền & giá trị dài hạn Lợi nhuận không đến từ may mắn, Mà đến từ kỷ luật và quản trị tài sản. ⸻ PHÙ HỢP VỚI AI? Chủ nhà trung tâm TP.HCM Doanh nhân, Việt kiều, family office Nhà đầu tư dài hạn, ưu tiên an toàn vốn ⸻ TẦM NHÌN Giai đoạn 2025–2030: Xây dựng danh mục 100 căn nhà trung tâm, tạo nền tảng cho một định chế tài sản đô thị tại TP.HCM. ⸻ Liên hệ riêng để trao đổi chi tiết Làm việc chọn lọc – thông tin bảo mật Đầu tư vào nhà trung tâm TP.HCM – đầu tư vào giá trị không thể thay thế. Đọc thêm
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B2

    BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
    SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG
    Nhà cao hơn ước mơ,
    kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng.
    Con người đếm thành công bằng con số,
    nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa?
    Bàn tay nắm chặt những điều mua được,
    lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền.
    Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại,
    nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai.
    Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm,
    ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn.
    Cái đói không còn ở dạ dày,
    mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người.
    Ta chạy theo “có thêm”,
    mà quên học cách “là”.
    Càng chất đầy bên ngoài,
    càng rỗng dần bên trong.
    Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa,
    ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình:
    Sống để sở hữu…
    hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    HNI 22/12 - B2 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 2: SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG Nhà cao hơn ước mơ, kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng. Con người đếm thành công bằng con số, nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa? Bàn tay nắm chặt những điều mua được, lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền. Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại, nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai. Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm, ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn. Cái đói không còn ở dạ dày, mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người. Ta chạy theo “có thêm”, mà quên học cách “là”. Càng chất đầy bên ngoài, càng rỗng dần bên trong. Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa, ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình: Sống để sở hữu… hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B1
    BÀI THƠ CHƯƠNG 1:
    KHI CON NGƯỜI SỐNG NHANH HƠN KHẢ NĂNG CẢM NHẬN
    Ta chạy miết giữa đời như cơn gió,
    Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn.
    Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa,
    Cháy lên rồi tắt giữa hư không.
    Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở,
    Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm.
    Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh,
    Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm.
    Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ,
    Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai.
    Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên,
    Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái.
    Con người sống nhanh hơn điều mình cảm,
    Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan.
    Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ:
    Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
    HNI 22/12 - B1 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 1: KHI CON NGƯỜI SỐNG NHANH HƠN KHẢ NĂNG CẢM NHẬN Ta chạy miết giữa đời như cơn gió, Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn. Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa, Cháy lên rồi tắt giữa hư không. Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở, Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm. Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh, Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm. Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ, Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai. Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên, Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái. Con người sống nhanh hơn điều mình cảm, Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan. Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ: Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B3

    BÀI THƠ CHƯƠNG 3 :
    THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG
    Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ,
    bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu.
    Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng,
    chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình.
    Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng,
    mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya.
    Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo,
    nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim.
    Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”,
    bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời:
    Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu?
    Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài?
    Thành công dạy ta cách bước lên,
    nhưng không dạy cách quay về.
    Danh tiếng dạy ta cách được thấy,
    nhưng không dạy cách được là chính mình.
    Cho đến một ngày,
    ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước,
    nhận ra:
    không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn
    nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong.
    Và từ khoảng trống ấy,
    một con đường khác lặng lẽ mở ra:
    thành công không còn là vượt hơn người khác,
    mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - B3 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ, bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng, chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình. Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng, mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya. Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo, nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim. Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”, bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời: Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu? Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài? Thành công dạy ta cách bước lên, nhưng không dạy cách quay về. Danh tiếng dạy ta cách được thấy, nhưng không dạy cách được là chính mình. Cho đến một ngày, ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước, nhận ra: không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong. Và từ khoảng trống ấy, một con đường khác lặng lẽ mở ra: thành công không còn là vượt hơn người khác, mà là đủ đầy khi được sống thật với mình. Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B2

    BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
    SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG
    Nhà cao hơn ước mơ,
    kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng.
    Con người đếm thành công bằng con số,
    nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa?
    Bàn tay nắm chặt những điều mua được,
    lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền.
    Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại,
    nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai.
    Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm,
    ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn.
    Cái đói không còn ở dạ dày,
    mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người.
    Ta chạy theo “có thêm”,
    mà quên học cách “là”.
    Càng chất đầy bên ngoài,
    càng rỗng dần bên trong.
    Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa,
    ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình:
    Sống để sở hữu…
    hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    Đọc thêm

    Like
    Love
    2
    0 Bình
    HNI 22/12 - B2 BÀI THƠ CHƯƠNG 2: SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG Nhà cao hơn ước mơ, kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng. Con người đếm thành công bằng con số, nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa? Bàn tay nắm chặt những điều mua được, lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền. Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại, nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai. Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm, ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn. Cái đói không còn ở dạ dày, mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người. Ta chạy theo “có thêm”, mà quên học cách “là”. Càng chất đầy bên ngoài, càng rỗng dần bên trong. Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa, ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình: Sống để sở hữu… hay sống để hiểu, để yêu, để trở về? Đọc thêm Like Love 2 0 Bình
    Like
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 22/12 - B4
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
    KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
    Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
    ta không còn nghe được tiếng lòng.
    Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
    lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
    Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
    mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
    La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
    nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
    Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
    tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
    Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
    nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
    Khi không còn lắng nghe,
    ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
    yêu theo khuôn mẫu,
    và đau theo thói quen.
    Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
    một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
    ta mới nhận ra:
    tiếng nói sâu nhất
    luôn chờ ta trong im lặng.
    Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
    thế giới không ồn ào hơn,
    nhưng ta không còn lạc lối.
    Bởi từ đây,
    con đường bắt đầu từ bên trong.
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - B4 BÀI THƠ CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới, ta không còn nghe được tiếng lòng. Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm. Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai, mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì. La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài, nên phương hướng trong ta dần mờ lối. Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau, tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không. Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”, nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình. Khi không còn lắng nghe, ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức, yêu theo khuôn mẫu, và đau theo thói quen. Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại— một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng— ta mới nhận ra: tiếng nói sâu nhất luôn chờ ta trong im lặng. Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa, thế giới không ồn ào hơn, nhưng ta không còn lạc lối. Bởi từ đây, con đường bắt đầu từ bên trong. Đọc thêm
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares