HNI 10/9:
Bài Thơ Chương 11:“Không Nợ”
Không ai nợ tôi một lời yêu
Không ai nợ tôi một bàn tay nắm
Không ai nợ tôi một ánh nhìn dịu
Không ai nợ tôi một giấc mơ chung
Cha mẹ cho tôi hình hài
Còn đời tôi, tôi phải sống
Người yêu cho tôi vài năm
Khi rời đi, họ không nợ gì
Bạn bè đến, rồi đi
Như mây bay qua bầu trời
Ai ở lại, tôi biết ơn
Ai ra đi, tôi mỉm cười
Xã hội cho tôi một chỗ đứng
Còn công bằng, tôi phải tự tìm
Sự thật cho tôi tấm gương
Còn dám soi, là việc của tôi
Không ai nợ tôi bình yên
Không ai nợ tôi niềm vui
Không ai nợ tôi hạnh phúc
Không ai nợ tôi tự do
Tôi thôi giơ tay đòi hỏi
Tôi xòe tay để gieo hạt
Tôi thôi ngồi chờ ai trả
Tôi đứng dậy, tôi bước đi
Mỗi bước chân là trả nợ
Cho chính tôi, cho đời tôi
Khi tôi sống đúng nghĩa
Tôi không nợ ai điều gì
Và cũng không cần ai trả
Tôi đã tự do thật sự.
Đọc thêm
Bài Thơ Chương 11:“Không Nợ”
Không ai nợ tôi một lời yêu
Không ai nợ tôi một bàn tay nắm
Không ai nợ tôi một ánh nhìn dịu
Không ai nợ tôi một giấc mơ chung
Cha mẹ cho tôi hình hài
Còn đời tôi, tôi phải sống
Người yêu cho tôi vài năm
Khi rời đi, họ không nợ gì
Bạn bè đến, rồi đi
Như mây bay qua bầu trời
Ai ở lại, tôi biết ơn
Ai ra đi, tôi mỉm cười
Xã hội cho tôi một chỗ đứng
Còn công bằng, tôi phải tự tìm
Sự thật cho tôi tấm gương
Còn dám soi, là việc của tôi
Không ai nợ tôi bình yên
Không ai nợ tôi niềm vui
Không ai nợ tôi hạnh phúc
Không ai nợ tôi tự do
Tôi thôi giơ tay đòi hỏi
Tôi xòe tay để gieo hạt
Tôi thôi ngồi chờ ai trả
Tôi đứng dậy, tôi bước đi
Mỗi bước chân là trả nợ
Cho chính tôi, cho đời tôi
Khi tôi sống đúng nghĩa
Tôi không nợ ai điều gì
Và cũng không cần ai trả
Tôi đã tự do thật sự.
Đọc thêm
HNI 10/9:
Bài Thơ Chương 11:“Không Nợ”
Không ai nợ tôi một lời yêu
Không ai nợ tôi một bàn tay nắm
Không ai nợ tôi một ánh nhìn dịu
Không ai nợ tôi một giấc mơ chung
Cha mẹ cho tôi hình hài
Còn đời tôi, tôi phải sống
Người yêu cho tôi vài năm
Khi rời đi, họ không nợ gì
Bạn bè đến, rồi đi
Như mây bay qua bầu trời
Ai ở lại, tôi biết ơn
Ai ra đi, tôi mỉm cười
Xã hội cho tôi một chỗ đứng
Còn công bằng, tôi phải tự tìm
Sự thật cho tôi tấm gương
Còn dám soi, là việc của tôi
Không ai nợ tôi bình yên
Không ai nợ tôi niềm vui
Không ai nợ tôi hạnh phúc
Không ai nợ tôi tự do
Tôi thôi giơ tay đòi hỏi
Tôi xòe tay để gieo hạt
Tôi thôi ngồi chờ ai trả
Tôi đứng dậy, tôi bước đi
Mỗi bước chân là trả nợ
Cho chính tôi, cho đời tôi
Khi tôi sống đúng nghĩa
Tôi không nợ ai điều gì
Và cũng không cần ai trả
Tôi đã tự do thật sự.
Đọc thêm

