HNI 14-
CHƯƠNG 32: HẠT GIỐNG GIỮA RUỘNG ĐỒNG – NGƯỜI BIẾT GIEO LÀ NGƯỜI BIẾT SỐNG

1. Từ hạt lúa cúi đầu đến hạt giống gieo xuống

Khi ta bước qua những cánh đồng vàng rực, thấy lúa chín cúi đầu, ta thường dừng lại ở vẻ đẹp của sự khiêm nhường. Thế nhưng, nếu đi sâu hơn, ta nhận ra: trong cái cúi đầu kia còn một điều quan trọng hơn — đó là sự chuẩn bị để trao hạt giống cho mùa sau.

Bông lúa cúi đầu không chỉ là biểu tượng của con người trưởng thành biết hạ mình. Nó còn là hình ảnh của sự cho đi, của việc để lại. Hạt lúa khi chín đâu giữ riêng cho mình; nó tách khỏi thân, rơi xuống đất, để mùa mới lại bắt đầu. Vòng đời của hạt chính là vòng đời của nhân sinh: sinh ra – lớn lên – chín muồi – trao lại – trở về đất – tái sinh.

Nếu chỉ biết cúi đầu mà không biết gieo, lúa sẽ kết thúc trong cái chết khô cằn. Nhưng nếu biết gieo, cái chết của một hạt chính là sự sống cho ngàn hạt khác. Đây là sự nối dài, là quy luật bất biến của tự nhiên. Và con người cũng vậy.

2. Gieo hạt – nghệ thuật của sự sống

Một hạt lúa chỉ thật sự sống trọn vẹn khi nó chịu rơi xuống đất, chịu nằm trong đêm tối của bùn đất, chịu thối rữa để mầm non trỗi dậy. Nếu chỉ giữ mãi trong kho, hạt sẽ mất dần sự sống, chỉ còn là hạt khô vô nghĩa.

Con người cũng vậy. Khi ta ôm chặt tri thức, tình thương, của cải mà không biết gieo xuống đời, những gì ta có sẽ trở nên vô nghĩa. Thầy giáo không truyền đạt thì tri thức chết cùng ông. Cha mẹ không trao tình yêu thương thì gia đình trở thành một ngôi nhà lạnh lẽo. Người nghệ sĩ không sáng tạo và chia sẻ thì tài năng chỉ như viên ngọc bị chôn vùi.

Người biết gieo hạt là người biết sống. Bởi gieo hạt nghĩa là tin vào ngày mai. Tin rằng hôm nay mình trao đi, thì ngày mai sẽ có mùa gặt. Tin rằng dù mình không còn, hạt giống mình gieo vẫn nảy mầm

3. Những dạng gieo hạt trong đời sống

Người thầy: Gieo tri thức vào tâm hồn học trò. Có thể nhiều năm sau mới nảy mầm, nhưng khi mầm ấy vươn lên, cả xã hội được hưởng.

Người nông dân: Gieo hạt lúa vào đất. Mồ hôi họ rơi, đổi lại cơm ăn áo mặc cho bao người.

Người cha, người mẹ: Gieo tình thương, nhân cách cho con cái. Hạt giống ấy theo con đi suốt cuộc đời.

Người nghệ sĩ: Gieo cảm hứng, gieo niềm tin qua nghệ thuật.
HNI 14- CHƯƠNG 32: HẠT GIỐNG GIỮA RUỘNG ĐỒNG – NGƯỜI BIẾT GIEO LÀ NGƯỜI BIẾT SỐNG 1. Từ hạt lúa cúi đầu đến hạt giống gieo xuống Khi ta bước qua những cánh đồng vàng rực, thấy lúa chín cúi đầu, ta thường dừng lại ở vẻ đẹp của sự khiêm nhường. Thế nhưng, nếu đi sâu hơn, ta nhận ra: trong cái cúi đầu kia còn một điều quan trọng hơn — đó là sự chuẩn bị để trao hạt giống cho mùa sau. Bông lúa cúi đầu không chỉ là biểu tượng của con người trưởng thành biết hạ mình. Nó còn là hình ảnh của sự cho đi, của việc để lại. Hạt lúa khi chín đâu giữ riêng cho mình; nó tách khỏi thân, rơi xuống đất, để mùa mới lại bắt đầu. Vòng đời của hạt chính là vòng đời của nhân sinh: sinh ra – lớn lên – chín muồi – trao lại – trở về đất – tái sinh. Nếu chỉ biết cúi đầu mà không biết gieo, lúa sẽ kết thúc trong cái chết khô cằn. Nhưng nếu biết gieo, cái chết của một hạt chính là sự sống cho ngàn hạt khác. Đây là sự nối dài, là quy luật bất biến của tự nhiên. Và con người cũng vậy. 2. Gieo hạt – nghệ thuật của sự sống Một hạt lúa chỉ thật sự sống trọn vẹn khi nó chịu rơi xuống đất, chịu nằm trong đêm tối của bùn đất, chịu thối rữa để mầm non trỗi dậy. Nếu chỉ giữ mãi trong kho, hạt sẽ mất dần sự sống, chỉ còn là hạt khô vô nghĩa. Con người cũng vậy. Khi ta ôm chặt tri thức, tình thương, của cải mà không biết gieo xuống đời, những gì ta có sẽ trở nên vô nghĩa. Thầy giáo không truyền đạt thì tri thức chết cùng ông. Cha mẹ không trao tình yêu thương thì gia đình trở thành một ngôi nhà lạnh lẽo. Người nghệ sĩ không sáng tạo và chia sẻ thì tài năng chỉ như viên ngọc bị chôn vùi. Người biết gieo hạt là người biết sống. Bởi gieo hạt nghĩa là tin vào ngày mai. Tin rằng hôm nay mình trao đi, thì ngày mai sẽ có mùa gặt. Tin rằng dù mình không còn, hạt giống mình gieo vẫn nảy mầm 3. Những dạng gieo hạt trong đời sống Người thầy: Gieo tri thức vào tâm hồn học trò. Có thể nhiều năm sau mới nảy mầm, nhưng khi mầm ấy vươn lên, cả xã hội được hưởng. Người nông dân: Gieo hạt lúa vào đất. Mồ hôi họ rơi, đổi lại cơm ăn áo mặc cho bao người. Người cha, người mẹ: Gieo tình thương, nhân cách cho con cái. Hạt giống ấy theo con đi suốt cuộc đời. Người nghệ sĩ: Gieo cảm hứng, gieo niềm tin qua nghệ thuật.
Love
Like
Haha
Angry
5
0 Bình luận 0 Chia sẽ