Hcoin 26/8: Bài thơ chương 12
Sức mạnh được rèn trong khổ đau
(Lê Đình Hải)
Trong bóng tối lo âu, ta ngã gục,
Bàn tay run tìm chút ánh le lói.
Khổ đau đến như gió bão cuồng vơi,
Nghiến chặt răng, ta đứng lên lần nữa.
Nước mắt rơi hòa cùng mồ hôi mặn,
Mỗi vết thương thành dấu ấn đời người.
Chông gai chĩa mũi dao vào tim rách,
Nhưng ý chí lại sáng chói giữa trời.

Ai chưa sống qua những ngày quặn thắt,
Sẽ khó thấu thế nào là sức mạnh.
Nỗi đau hun đúc nên lòng dũng cảm,
Người vấp ngã mới học cách đứng lên.

Có đôi khi tưởng như mình tận thế,
Đêm mịt mù, nỗi tuyệt vọng phủ che.
Nhưng từ tro tàn bùng lên lửa mới,
Người kiên cường chẳng gục ngã dễ đâu.

Mỗi bước chân, vết bùn còn hằn lại,
Nhưng ngẩng đầu, trời xanh rộng đón chào.
Đường dài lắm, dẫu đầy gai đá nhọn,
Tâm càng đau, ý chí lại càng cao.

Sức mạnh ấy không sinh từ may mắn,
Mà dựng xây qua bão tố, đắng cay.
Khổ đau chính là thầy dạy vĩ đại,
Rèn con tim thép cứng giữa đời này.
Hcoin 26/8: 📕Bài thơ chương 12 Sức mạnh được rèn trong khổ đau (Lê Đình Hải) Trong bóng tối lo âu, ta ngã gục, Bàn tay run tìm chút ánh le lói. Khổ đau đến như gió bão cuồng vơi, Nghiến chặt răng, ta đứng lên lần nữa. Nước mắt rơi hòa cùng mồ hôi mặn, Mỗi vết thương thành dấu ấn đời người. Chông gai chĩa mũi dao vào tim rách, Nhưng ý chí lại sáng chói giữa trời. Ai chưa sống qua những ngày quặn thắt, Sẽ khó thấu thế nào là sức mạnh. Nỗi đau hun đúc nên lòng dũng cảm, Người vấp ngã mới học cách đứng lên. Có đôi khi tưởng như mình tận thế, Đêm mịt mù, nỗi tuyệt vọng phủ che. Nhưng từ tro tàn bùng lên lửa mới, Người kiên cường chẳng gục ngã dễ đâu. Mỗi bước chân, vết bùn còn hằn lại, Nhưng ngẩng đầu, trời xanh rộng đón chào. Đường dài lắm, dẫu đầy gai đá nhọn, Tâm càng đau, ý chí lại càng cao. Sức mạnh ấy không sinh từ may mắn, Mà dựng xây qua bão tố, đắng cay. Khổ đau chính là thầy dạy vĩ đại, Rèn con tim thép cứng giữa đời này.
Love
Like
Wow
7
1 Bình luận 0 Chia sẽ