Sách đọc sáng ngày 22 tháng 9
Chương 3. Khi lòng dân thuận thì quốc gia thịnh trị

1. Lòng dân như “dòng nước” – nâng thuyền hay lật thuyền
Từ ngàn đời, ông cha ta đã đúc kết một triết lý chính trị giản dị mà vô cùng sâu sắc: “Dân như nước, có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.” Câu nói này không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là nguyên lý căn bản trong mọi nền cai trị. Một triều đại, một quốc gia, hay thậm chí một doanh nghiệp, nếu mất đi lòng dân thì dù có thành trì kiên cố, có của cải chất đầy kho, sớm muộn cũng rơi vào suy vong. Ngược lại, khi lòng dân thuận, sức mạnh ấy trở thành bức tường thành vững chắc hơn mọi vũ khí, và dòng chảy ấy sẽ nâng quốc gia vươn lên cường thịnh.
Lòng dân là gì? Đó không phải chỉ là sự phục tùng mù quáng, mà là sự tin tưởng, sự đồng lòng, sự sẵn sàng cùng nhau gánh vác trách nhiệm chung.Lòng dân biểu hiện ở niềm tin vào người lãnh đạo, ở sự tự nguyện góp sức khi quốc gia lâm nguy, ở sự chia sẻ lợi ích công bằng và công lý được thực thi. Một khi dân cảm thấy mình là chủ thể chứ không phải đối tượng bị cai trị, họ sẽ xem sự hưng vong của quốc gia như chính sự hưng vong của bản thân.
Ngược lại, nếu dân chỉ thấy mình bị lợi dụng, bị bóc lột, bị xem thường, thì dòng nước ấy sẽ trở thành cơn lũ cuốn phăng mọi thứ. Nhiều triều đại trong lịch sử đã ngã quỵ không phải vì kẻ thù bên ngoài quá mạnh, mà vì lòng dân bên trong đã cạn kiệt, niềm tin đã vỡ vụn, và con thuyền quyền lực không còn điểm tựa.
Trong văn hóa Á Đông, nhiều triều đại coi dân là “thần dân” – bầy tôi của vua. Nhưng các bậc minh triết luôn hiểu: dân mới chính là nguồn gốc của thiên mệnh. “Thiên hạ chi bản, tại quốc. Quốc chi bản, tại gia. Gia chi bản, tại thân.” – Nho giáo đã nói: gốc của thiên hạ nằm ở quốc gia, gốc của quốc gia nằm ở gia đình, và gốc của gia đình nằm ở con người. Nếu con người – tức từng người dân – không yên, thì gia đình loạn, quốc gia loạn, thiên hạ loạn. Lòng dân chính là sự yên ổn ấy.
Sách đọc sáng ngày 22 tháng 9 🌺Chương 3. Khi lòng dân thuận thì quốc gia thịnh trị 1. Lòng dân như “dòng nước” – nâng thuyền hay lật thuyền Từ ngàn đời, ông cha ta đã đúc kết một triết lý chính trị giản dị mà vô cùng sâu sắc: “Dân như nước, có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.” Câu nói này không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là nguyên lý căn bản trong mọi nền cai trị. Một triều đại, một quốc gia, hay thậm chí một doanh nghiệp, nếu mất đi lòng dân thì dù có thành trì kiên cố, có của cải chất đầy kho, sớm muộn cũng rơi vào suy vong. Ngược lại, khi lòng dân thuận, sức mạnh ấy trở thành bức tường thành vững chắc hơn mọi vũ khí, và dòng chảy ấy sẽ nâng quốc gia vươn lên cường thịnh. Lòng dân là gì? Đó không phải chỉ là sự phục tùng mù quáng, mà là sự tin tưởng, sự đồng lòng, sự sẵn sàng cùng nhau gánh vác trách nhiệm chung.Lòng dân biểu hiện ở niềm tin vào người lãnh đạo, ở sự tự nguyện góp sức khi quốc gia lâm nguy, ở sự chia sẻ lợi ích công bằng và công lý được thực thi. Một khi dân cảm thấy mình là chủ thể chứ không phải đối tượng bị cai trị, họ sẽ xem sự hưng vong của quốc gia như chính sự hưng vong của bản thân. Ngược lại, nếu dân chỉ thấy mình bị lợi dụng, bị bóc lột, bị xem thường, thì dòng nước ấy sẽ trở thành cơn lũ cuốn phăng mọi thứ. Nhiều triều đại trong lịch sử đã ngã quỵ không phải vì kẻ thù bên ngoài quá mạnh, mà vì lòng dân bên trong đã cạn kiệt, niềm tin đã vỡ vụn, và con thuyền quyền lực không còn điểm tựa. Trong văn hóa Á Đông, nhiều triều đại coi dân là “thần dân” – bầy tôi của vua. Nhưng các bậc minh triết luôn hiểu: dân mới chính là nguồn gốc của thiên mệnh. “Thiên hạ chi bản, tại quốc. Quốc chi bản, tại gia. Gia chi bản, tại thân.” – Nho giáo đã nói: gốc của thiên hạ nằm ở quốc gia, gốc của quốc gia nằm ở gia đình, và gốc của gia đình nằm ở con người. Nếu con người – tức từng người dân – không yên, thì gia đình loạn, quốc gia loạn, thiên hạ loạn. Lòng dân chính là sự yên ổn ấy.
Like
Love
Wow
Angry
11
1 Comments 0 Shares