HNI 25/10: Bài thơ chương 18:
Khi chính trị biết lắng nghe – dân tự cất tiếng hát
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi chính trị biết lắng nghe dân nói,
Trời cũng cười, mây trắng hóa thanh âm.
Không cần sáo, dân ca vang khắp chốn,
Tự lòng người ngân khúc hát tri âm.
Quyền lực thật là nghệ thuật lắng nghe,
Không trên bục, mà giữa đời đồng vọng.
Khi lãnh đạo biết cúi đầu trước lý,
Dân sẽ nâng bằng trái tim sáng trong.
Lắng nghe dân – chính là nghe Trời nói,
Mỗi tiếng chân quê, mỗi giọt mồ hôi.
Là bản nhạc của Đạo Trời soi tỏ,
Là mệnh Trời gửi xuống giữa loài người.
Chính trị biết nghe, dân không còn sợ,
Vì được nói – là được sống làm người.
Bao bức xúc hóa thành câu chuyện mới,
Bao đau thương hóa tiếng hát vui tươi.
Một lời dân – khởi đầu muôn cải cách,
Một ánh nhìn – mở cánh cửa tương lai.
Không có đối thoại, chính trị hóa lạnh,
Có lắng nghe – xã hội sẽ nở hoa.
Khi dân hát, là khi lòng dân thuận,
Không ép buộc, mà tự khởi từ tin.
Niềm vui ấy chẳng do quyền ban phát,
Mà do hòa bình giữa Đạo và Dân.
Chính trị khôn không nằm trong khẩu hiệu,
Mà trong từng phản hồi chân thật.
Nghe dân nói, rồi cùng dân hành động,
Ấy là minh triết của người trị dân.
Dân hát ca – không vì ai ra lệnh,
Mà vì thấy được chính mình trong Đạo.
Người cầm quyền không áp đặt tiếng dân,
Chỉ khơi mạch – để dân tự ngân vang.
Khi dân được hát, quốc gia sống dậy,
Khi dân im lặng – thời thế suy tàn.
Nghe tiếng dân – như nghe tiếng vũ trụ,
Nhịp tim chung của muôn triệu nhân gian.
HNI 25/10:📕 Bài thơ chương 18: Khi chính trị biết lắng nghe – dân tự cất tiếng hát (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi chính trị biết lắng nghe dân nói, Trời cũng cười, mây trắng hóa thanh âm. Không cần sáo, dân ca vang khắp chốn, Tự lòng người ngân khúc hát tri âm. Quyền lực thật là nghệ thuật lắng nghe, Không trên bục, mà giữa đời đồng vọng. Khi lãnh đạo biết cúi đầu trước lý, Dân sẽ nâng bằng trái tim sáng trong. Lắng nghe dân – chính là nghe Trời nói, Mỗi tiếng chân quê, mỗi giọt mồ hôi. Là bản nhạc của Đạo Trời soi tỏ, Là mệnh Trời gửi xuống giữa loài người. Chính trị biết nghe, dân không còn sợ, Vì được nói – là được sống làm người. Bao bức xúc hóa thành câu chuyện mới, Bao đau thương hóa tiếng hát vui tươi. Một lời dân – khởi đầu muôn cải cách, Một ánh nhìn – mở cánh cửa tương lai. Không có đối thoại, chính trị hóa lạnh, Có lắng nghe – xã hội sẽ nở hoa. Khi dân hát, là khi lòng dân thuận, Không ép buộc, mà tự khởi từ tin. Niềm vui ấy chẳng do quyền ban phát, Mà do hòa bình giữa Đạo và Dân. Chính trị khôn không nằm trong khẩu hiệu, Mà trong từng phản hồi chân thật. Nghe dân nói, rồi cùng dân hành động, Ấy là minh triết của người trị dân. Dân hát ca – không vì ai ra lệnh, Mà vì thấy được chính mình trong Đạo. Người cầm quyền không áp đặt tiếng dân, Chỉ khơi mạch – để dân tự ngân vang. Khi dân được hát, quốc gia sống dậy, Khi dân im lặng – thời thế suy tàn. Nghe tiếng dân – như nghe tiếng vũ trụ, Nhịp tim chung của muôn triệu nhân gian.
Like
Love
Wow
7
0 Bình luận 0 Chia sẽ