HNI 26-10
CHƯƠNG 16 : NAM CAO VÀ CHỦ NGHÍA HIỆN THỰC NHÂN ĐẠO

1. Dẫn nhập: Nam Cao – ngòi bút bi kịch của hiện thực và nhân đạo
Trong lịch sử văn học Việt Nam hiện đại, Nam Cao (1915–1951) là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc nhất. Ông không chỉ phản ánh chân thực đời sống xã hội nông thôn và thị dân nghèo trong giai đoạn đầy biến động nửa đầu thế kỷ XX, mà còn gửi gắm vào đó một chiều sâu nhân đạo mới mẻ. Nam Cao khắc họa cái khổ, cái nhục, cái bi kịch tận cùng của con người nhưng không phải để thỏa mãn sự tò mò, mà để lay động lương tri xã hội, thức tỉnh ý thức nhân phẩm và quyền sống của những con người bé nhỏ.
Với Nam Cao, hiện thực không phải là bức tranh tả chân lạnh lùng, mà là tấm gương phản chiếu thân phận con người cùng khát vọng được sống xứng đáng. Văn chương của ông đặt ra câu hỏi lớn: Con người phải sống như thế nào để không trở thành “một kiếp vật vờ”, để giữ lại cho mình nhân cách và lòng tự trọng ngay cả khi đói nghèo, tăm tối bủa vây?

2. Bối cảnh xã hội và tư tưởng của Nam Cao
Nam Cao cầm bút trong bối cảnh xã hội Việt Nam bị kìm hãm trong vòng xoáy thực dân – phong kiến. Người nông dân lầm than, người trí thức tiểu tư sản lạc lõng, những phận nghèo thành thị sống dở chết dở – tất cả đều là hình ảnh trung tâm trong sáng tác của ông.
Sự chật vật của chính bản thân Nam Cao trong đời sống mưu sinh đã khiến ông càng thấm thía hơn nỗi khổ của những người dưới đáy. Từ đó, hiện thực trong tác phẩm của ông không chỉ là “cảnh thấy người ta kể lại”, mà là sự đồng cảm, nhập thân của một người cũng trải qua cay đắng.

Tư tưởng nhân đạo của Nam Cao xuất phát từ chính trải nghiệm sống. Ông viết: “Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những ai biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi, và sáng tạo những gì chưa có.” Cái nhân đạo của Nam Cao chính là dám đi sâu vào tận cùng đời sống tăm tối để nhìn ra ánh sáng của phẩm giá con người.
HNI 26-10 CHƯƠNG 16 : NAM CAO VÀ CHỦ NGHÍA HIỆN THỰC NHÂN ĐẠO 1. Dẫn nhập: Nam Cao – ngòi bút bi kịch của hiện thực và nhân đạo Trong lịch sử văn học Việt Nam hiện đại, Nam Cao (1915–1951) là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc nhất. Ông không chỉ phản ánh chân thực đời sống xã hội nông thôn và thị dân nghèo trong giai đoạn đầy biến động nửa đầu thế kỷ XX, mà còn gửi gắm vào đó một chiều sâu nhân đạo mới mẻ. Nam Cao khắc họa cái khổ, cái nhục, cái bi kịch tận cùng của con người nhưng không phải để thỏa mãn sự tò mò, mà để lay động lương tri xã hội, thức tỉnh ý thức nhân phẩm và quyền sống của những con người bé nhỏ. Với Nam Cao, hiện thực không phải là bức tranh tả chân lạnh lùng, mà là tấm gương phản chiếu thân phận con người cùng khát vọng được sống xứng đáng. Văn chương của ông đặt ra câu hỏi lớn: Con người phải sống như thế nào để không trở thành “một kiếp vật vờ”, để giữ lại cho mình nhân cách và lòng tự trọng ngay cả khi đói nghèo, tăm tối bủa vây? 2. Bối cảnh xã hội và tư tưởng của Nam Cao Nam Cao cầm bút trong bối cảnh xã hội Việt Nam bị kìm hãm trong vòng xoáy thực dân – phong kiến. Người nông dân lầm than, người trí thức tiểu tư sản lạc lõng, những phận nghèo thành thị sống dở chết dở – tất cả đều là hình ảnh trung tâm trong sáng tác của ông. Sự chật vật của chính bản thân Nam Cao trong đời sống mưu sinh đã khiến ông càng thấm thía hơn nỗi khổ của những người dưới đáy. Từ đó, hiện thực trong tác phẩm của ông không chỉ là “cảnh thấy người ta kể lại”, mà là sự đồng cảm, nhập thân của một người cũng trải qua cay đắng. Tư tưởng nhân đạo của Nam Cao xuất phát từ chính trải nghiệm sống. Ông viết: “Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những ai biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi, và sáng tạo những gì chưa có.” Cái nhân đạo của Nam Cao chính là dám đi sâu vào tận cùng đời sống tăm tối để nhìn ra ánh sáng của phẩm giá con người.
Like
Love
9
0 Bình luận 0 Chia sẽ