HNI 27/10: bài thơ chương 22
Minh chủ – người khơi dậy tinh thần quốc gia
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Minh chủ chẳng cần áo bào hay trượng,
Chỉ cần tim biết đập vì dân.
Không trị quốc bằng sắt và máu,
Mà khơi dậy lửa sống trong lòng nhân.
Người không nói bằng ngôn từ giáo điều,
Mà bằng ánh mắt gieo niềm tin mới.
Khi dân tuyệt vọng, người thắp hy vọng,
Khi nước nghiêng, người dựng lại hồn sông.
Minh chủ là người hiểu dân trước hết,
Không cai trị, mà dẫn lối, nâng tâm.
Biết thức tỉnh những điều đang ngủ quên,
Gọi tên lại hồn thiêng dân tộc.
Không ai sinh ra để thống trị,
Chỉ ai đủ sáng để soi đường.
Người cầm đuốc giữa đêm dài lịch sử,
Không vì mình, mà vì ánh dương chung.
Minh chủ là người biết hòa dân trí,
Chắt lọc tinh hoa đất nước nghìn năm.
Người nghe được tiếng thì thầm đất mẹ,
Và truyền cho dân một giấc mơ vàng.
Người dám nói khi người khác im,
Dám hành động khi thời đang hỗn loạn.
Từ một tấm lòng bền như thép,
Gọi trỗi dậy sức mạnh Việt muôn dân.
Minh chủ không hứa điều hư ảo,
Chỉ chỉ đường – để dân tự bước đi.
Không ban phước – mà mở cánh cửa,
Cho dân nhận lại chính giá trị mình.
Người nhìn xa – vượt qua biên giới,
Thấy tương lai trong ánh mắt đồng bào.
Người hiểu rõ: quốc gia không là đất,
Mà là tinh thần – là niềm tin nhân đạo.
Minh chủ đến – khi dân đã sẵn sàng,
Khi hồn nước tìm người để thức tỉnh.
Người không tạo ra niềm tin,
Chỉ khơi lại – mạch nguồn thiêng trong dân tộc.
Một quốc gia hưng không vì của cải,
Mà vì có người biết dẫn lòng dân.
Khi Minh chủ thắp đuốc trong đêm tối,
Cả giang sơn cùng hóa ánh bình minh.
HNI 27/10: 📕 bài thơ chương 22 Minh chủ – người khơi dậy tinh thần quốc gia (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Minh chủ chẳng cần áo bào hay trượng, Chỉ cần tim biết đập vì dân. Không trị quốc bằng sắt và máu, Mà khơi dậy lửa sống trong lòng nhân. Người không nói bằng ngôn từ giáo điều, Mà bằng ánh mắt gieo niềm tin mới. Khi dân tuyệt vọng, người thắp hy vọng, Khi nước nghiêng, người dựng lại hồn sông. Minh chủ là người hiểu dân trước hết, Không cai trị, mà dẫn lối, nâng tâm. Biết thức tỉnh những điều đang ngủ quên, Gọi tên lại hồn thiêng dân tộc. Không ai sinh ra để thống trị, Chỉ ai đủ sáng để soi đường. Người cầm đuốc giữa đêm dài lịch sử, Không vì mình, mà vì ánh dương chung. Minh chủ là người biết hòa dân trí, Chắt lọc tinh hoa đất nước nghìn năm. Người nghe được tiếng thì thầm đất mẹ, Và truyền cho dân một giấc mơ vàng. Người dám nói khi người khác im, Dám hành động khi thời đang hỗn loạn. Từ một tấm lòng bền như thép, Gọi trỗi dậy sức mạnh Việt muôn dân. Minh chủ không hứa điều hư ảo, Chỉ chỉ đường – để dân tự bước đi. Không ban phước – mà mở cánh cửa, Cho dân nhận lại chính giá trị mình. Người nhìn xa – vượt qua biên giới, Thấy tương lai trong ánh mắt đồng bào. Người hiểu rõ: quốc gia không là đất, Mà là tinh thần – là niềm tin nhân đạo. Minh chủ đến – khi dân đã sẵn sàng, Khi hồn nước tìm người để thức tỉnh. Người không tạo ra niềm tin, Chỉ khơi lại – mạch nguồn thiêng trong dân tộc. Một quốc gia hưng không vì của cải, Mà vì có người biết dẫn lòng dân. Khi Minh chủ thắp đuốc trong đêm tối, Cả giang sơn cùng hóa ánh bình minh.
Like
Love
6
0 Comments 0 Shares