HNI 27/10: bài thơ chương 25
Đạo đức chính trị – Phẩm chất cốt lõi của Minh quân
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Đạo đức chính trị – ngọn đèn giữa đêm sâu,
Soi đường cho kẻ cầm quyền giữ chính.
Không ánh vàng son, không ngai ngọc quý,
Chỉ có lòng trong – sáng tự tim người.
Minh quân không cần vương miện trên đầu,
Chỉ cần biết cúi mình trước lẽ phải.
Không lấy mưu mô để giữ ngai báu,
Mà lấy nhân tâm để giữ giang sơn.
Đạo đức chính trị không là lời hoa mỹ,
Mà là cách sống mỗi phút giây thường.
Khi biết thương dân như thương thân thể,
Thì quyền lực hóa nhẹ như làn sương.
Minh quân không cần triều đình rợp cờ xí,
Mà cần công chính trong mọi hành vi.
Không dùng pháp để che lấp tội mình,
Mà dùng lý để soi lòng công đạo.
Một lời nói, có thể dựng hay diệt nước,
Một hành vi, có thể cứu hay vong dân.
Kẻ thiếu đức – quyền là gươm sắc,
Người đủ đức – quyền hóa chiếc gương trong.
Khi đạo đức lên ngôi – chính trị hóa hiền,
Không còn tranh đấu, không còn dối trá.
Bởi minh quân biết quyền là phương tiện,
Không phải cứu cánh của đời trị dân.
Đạo đức là nền – quyền lực là mái,
Mái có cao cũng bởi nền vững sâu.
Nếu nền nghiêng – ngai vàng sẽ sụp,
Nếu tâm đục – thiên hạ hóa lao đao.
Người lãnh đạo lớn không sợ mất quyền,
Chỉ sợ đánh mất lòng người tin cậy.
Không sợ phản nghịch từ bên ngoài,
Chỉ sợ phản bội trong chính lương tâm mình.
Minh quân trị quốc bằng tâm sáng,
Không phô trương, chẳng mưu mẹo hư vinh.
Một chữ “Đạo” – soi cả nghìn năm trị,
Một chữ “Đức” – dựng vững vạn đời dân.
Bởi chính trị, khi không còn đạo đức,
Chỉ là sân khấu cho tham vọng diễn trò.
Còn khi chính trị thấm hồn nhân nghĩa,
Nó trở thành nghệ thuật của Tình và Trí tuệ.
Đạo đức chính trị – chẳng xa vời,
Chính là sống ngay thật với dân thôi.
Khi vua biết sống như người bình dị,
Thì dân ngẩng đầu, mà nước hóa an vui.
Đạo đức chính trị – Phẩm chất cốt lõi của Minh quân
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Đạo đức chính trị – ngọn đèn giữa đêm sâu,
Soi đường cho kẻ cầm quyền giữ chính.
Không ánh vàng son, không ngai ngọc quý,
Chỉ có lòng trong – sáng tự tim người.
Minh quân không cần vương miện trên đầu,
Chỉ cần biết cúi mình trước lẽ phải.
Không lấy mưu mô để giữ ngai báu,
Mà lấy nhân tâm để giữ giang sơn.
Đạo đức chính trị không là lời hoa mỹ,
Mà là cách sống mỗi phút giây thường.
Khi biết thương dân như thương thân thể,
Thì quyền lực hóa nhẹ như làn sương.
Minh quân không cần triều đình rợp cờ xí,
Mà cần công chính trong mọi hành vi.
Không dùng pháp để che lấp tội mình,
Mà dùng lý để soi lòng công đạo.
Một lời nói, có thể dựng hay diệt nước,
Một hành vi, có thể cứu hay vong dân.
Kẻ thiếu đức – quyền là gươm sắc,
Người đủ đức – quyền hóa chiếc gương trong.
Khi đạo đức lên ngôi – chính trị hóa hiền,
Không còn tranh đấu, không còn dối trá.
Bởi minh quân biết quyền là phương tiện,
Không phải cứu cánh của đời trị dân.
Đạo đức là nền – quyền lực là mái,
Mái có cao cũng bởi nền vững sâu.
Nếu nền nghiêng – ngai vàng sẽ sụp,
Nếu tâm đục – thiên hạ hóa lao đao.
Người lãnh đạo lớn không sợ mất quyền,
Chỉ sợ đánh mất lòng người tin cậy.
Không sợ phản nghịch từ bên ngoài,
Chỉ sợ phản bội trong chính lương tâm mình.
Minh quân trị quốc bằng tâm sáng,
Không phô trương, chẳng mưu mẹo hư vinh.
Một chữ “Đạo” – soi cả nghìn năm trị,
Một chữ “Đức” – dựng vững vạn đời dân.
Bởi chính trị, khi không còn đạo đức,
Chỉ là sân khấu cho tham vọng diễn trò.
Còn khi chính trị thấm hồn nhân nghĩa,
Nó trở thành nghệ thuật của Tình và Trí tuệ.
Đạo đức chính trị – chẳng xa vời,
Chính là sống ngay thật với dân thôi.
Khi vua biết sống như người bình dị,
Thì dân ngẩng đầu, mà nước hóa an vui.
HNI 27/10:📕 bài thơ chương 25
Đạo đức chính trị – Phẩm chất cốt lõi của Minh quân
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Đạo đức chính trị – ngọn đèn giữa đêm sâu,
Soi đường cho kẻ cầm quyền giữ chính.
Không ánh vàng son, không ngai ngọc quý,
Chỉ có lòng trong – sáng tự tim người.
Minh quân không cần vương miện trên đầu,
Chỉ cần biết cúi mình trước lẽ phải.
Không lấy mưu mô để giữ ngai báu,
Mà lấy nhân tâm để giữ giang sơn.
Đạo đức chính trị không là lời hoa mỹ,
Mà là cách sống mỗi phút giây thường.
Khi biết thương dân như thương thân thể,
Thì quyền lực hóa nhẹ như làn sương.
Minh quân không cần triều đình rợp cờ xí,
Mà cần công chính trong mọi hành vi.
Không dùng pháp để che lấp tội mình,
Mà dùng lý để soi lòng công đạo.
Một lời nói, có thể dựng hay diệt nước,
Một hành vi, có thể cứu hay vong dân.
Kẻ thiếu đức – quyền là gươm sắc,
Người đủ đức – quyền hóa chiếc gương trong.
Khi đạo đức lên ngôi – chính trị hóa hiền,
Không còn tranh đấu, không còn dối trá.
Bởi minh quân biết quyền là phương tiện,
Không phải cứu cánh của đời trị dân.
Đạo đức là nền – quyền lực là mái,
Mái có cao cũng bởi nền vững sâu.
Nếu nền nghiêng – ngai vàng sẽ sụp,
Nếu tâm đục – thiên hạ hóa lao đao.
Người lãnh đạo lớn không sợ mất quyền,
Chỉ sợ đánh mất lòng người tin cậy.
Không sợ phản nghịch từ bên ngoài,
Chỉ sợ phản bội trong chính lương tâm mình.
Minh quân trị quốc bằng tâm sáng,
Không phô trương, chẳng mưu mẹo hư vinh.
Một chữ “Đạo” – soi cả nghìn năm trị,
Một chữ “Đức” – dựng vững vạn đời dân.
Bởi chính trị, khi không còn đạo đức,
Chỉ là sân khấu cho tham vọng diễn trò.
Còn khi chính trị thấm hồn nhân nghĩa,
Nó trở thành nghệ thuật của Tình và Trí tuệ.
Đạo đức chính trị – chẳng xa vời,
Chính là sống ngay thật với dân thôi.
Khi vua biết sống như người bình dị,
Thì dân ngẩng đầu, mà nước hóa an vui.