HNI 28/10 - B11 CHƯƠNG 8: QUY LUẬT GIEO – GẶT TRỌNG KINH TẾ ĐẠO LÝ
I. Quy luật đời – ngâm nhân nào đó đấy
Từ ngàn xưa, người Việt đã sống trong đạo lý của trời đất: “Ở đây hiền lành, mưa lũ thời gian.”
Câu nói tưởng chừng đơn giản chính là nền tảng của toàn bộ bộ vũ trụ vận hành hành động – trong tự nhiên, trong xã hội và cả trong kinh tế.
Kinh tế không phải là một trò chơi toán học, không phải là cuộc đua của những con số, mà là một trường năng lượng đạo đức. Mỗi đồng tiền được tạo ra, được trao đi, đều mang trong nó một hạt giống nghiệp – hạt giống của điều thiện hay điều ác, của lòng tham hay xin biết đủ. Và chính từ những hạt giống đó, xã hội sẽ đi lấy mùa phúc hay họa họa.
Nếu một người dùng thủ đoạn để làm giàu, có thể họ sẽ được tiền của, nhưng họ cũng đang âm thầm gieo rắc vào xã hội bất tín, nỗi buồn nghi kỵ, và xin lan truyền. Ngược lại, người biết lấy đạo lý làm gốc, biết tôn giáo giá trị thật, biết chia sẻ phúc lợi với cộng đồng – dù nhuận lợi đến chậm hơn – thì vẫn gieo hạt giống của Phúc đức lâu dài.
Đó chính là Đạo Trời trong kinh tế:
Gieo thiện – Thịnh vượng.
Gieo ác – suy suy vong.
Không có lớp phủ chính nào có thể bù đắp hậu quả của sai hạt gieo hạt. Không có một danh sách tài liệu chính nào có thể tìm được nền tảng kinh tế đã đánh mất niềm tin vào đạo lý.
Giống như một cánh đồng được gieo hạt độc, dù mưa thuận gió hòa, mùa sương vẫn là mùa chết. Ngược lại, một cánh đồng lúa hạt lành, dù có cơn bão, vẫn tỉnh dậy xanh tươi.
II. Nghiệp tập và vận mệnh của một nền kinh tế
Khi nói đến “nghiệp”, người ta thường nghĩ đến chuyện tâm linh, nhưng kỳ thực, nghiệp là quy luật khách quan của nhân – kết quả xã hội.
Một doanh nghiệp, một quốc gia, hay cả một nền văn minh – đều có nghiệp.
Nếu nền kinh tế lấy tham lam làm động lực, lấy lừa trá làm công cụ, lấy độc quyền làm mục tiêu thì nghiệp chung sẽ là bước khởi đầu, bất công, và mất niềm tin.
Ngược lại, nếu kinh tế được nuôi dưỡng bởi lòng nhân ái, bởi tinh thần hợp tác, bởi tôn trọng giá trị thực – t
Đọc thêm
Đọc ít hơn
Đọc thêm
I. Quy luật đời – ngâm nhân nào đó đấy
Từ ngàn xưa, người Việt đã sống trong đạo lý của trời đất: “Ở đây hiền lành, mưa lũ thời gian.”
Câu nói tưởng chừng đơn giản chính là nền tảng của toàn bộ bộ vũ trụ vận hành hành động – trong tự nhiên, trong xã hội và cả trong kinh tế.
Kinh tế không phải là một trò chơi toán học, không phải là cuộc đua của những con số, mà là một trường năng lượng đạo đức. Mỗi đồng tiền được tạo ra, được trao đi, đều mang trong nó một hạt giống nghiệp – hạt giống của điều thiện hay điều ác, của lòng tham hay xin biết đủ. Và chính từ những hạt giống đó, xã hội sẽ đi lấy mùa phúc hay họa họa.
Nếu một người dùng thủ đoạn để làm giàu, có thể họ sẽ được tiền của, nhưng họ cũng đang âm thầm gieo rắc vào xã hội bất tín, nỗi buồn nghi kỵ, và xin lan truyền. Ngược lại, người biết lấy đạo lý làm gốc, biết tôn giáo giá trị thật, biết chia sẻ phúc lợi với cộng đồng – dù nhuận lợi đến chậm hơn – thì vẫn gieo hạt giống của Phúc đức lâu dài.
Đó chính là Đạo Trời trong kinh tế:
Gieo thiện – Thịnh vượng.
Gieo ác – suy suy vong.
Không có lớp phủ chính nào có thể bù đắp hậu quả của sai hạt gieo hạt. Không có một danh sách tài liệu chính nào có thể tìm được nền tảng kinh tế đã đánh mất niềm tin vào đạo lý.
Giống như một cánh đồng được gieo hạt độc, dù mưa thuận gió hòa, mùa sương vẫn là mùa chết. Ngược lại, một cánh đồng lúa hạt lành, dù có cơn bão, vẫn tỉnh dậy xanh tươi.
II. Nghiệp tập và vận mệnh của một nền kinh tế
Khi nói đến “nghiệp”, người ta thường nghĩ đến chuyện tâm linh, nhưng kỳ thực, nghiệp là quy luật khách quan của nhân – kết quả xã hội.
Một doanh nghiệp, một quốc gia, hay cả một nền văn minh – đều có nghiệp.
Nếu nền kinh tế lấy tham lam làm động lực, lấy lừa trá làm công cụ, lấy độc quyền làm mục tiêu thì nghiệp chung sẽ là bước khởi đầu, bất công, và mất niềm tin.
Ngược lại, nếu kinh tế được nuôi dưỡng bởi lòng nhân ái, bởi tinh thần hợp tác, bởi tôn trọng giá trị thực – t
Đọc thêm
Đọc ít hơn
Đọc thêm
HNI 28/10 - B11 CHƯƠNG 8: QUY LUẬT GIEO – GẶT TRỌNG KINH TẾ ĐẠO LÝ
I. Quy luật đời – ngâm nhân nào đó đấy
Từ ngàn xưa, người Việt đã sống trong đạo lý của trời đất: “Ở đây hiền lành, mưa lũ thời gian.”
Câu nói tưởng chừng đơn giản chính là nền tảng của toàn bộ bộ vũ trụ vận hành hành động – trong tự nhiên, trong xã hội và cả trong kinh tế.
Kinh tế không phải là một trò chơi toán học, không phải là cuộc đua của những con số, mà là một trường năng lượng đạo đức. Mỗi đồng tiền được tạo ra, được trao đi, đều mang trong nó một hạt giống nghiệp – hạt giống của điều thiện hay điều ác, của lòng tham hay xin biết đủ. Và chính từ những hạt giống đó, xã hội sẽ đi lấy mùa phúc hay họa họa.
Nếu một người dùng thủ đoạn để làm giàu, có thể họ sẽ được tiền của, nhưng họ cũng đang âm thầm gieo rắc vào xã hội bất tín, nỗi buồn nghi kỵ, và xin lan truyền. Ngược lại, người biết lấy đạo lý làm gốc, biết tôn giáo giá trị thật, biết chia sẻ phúc lợi với cộng đồng – dù nhuận lợi đến chậm hơn – thì vẫn gieo hạt giống của Phúc đức lâu dài.
Đó chính là Đạo Trời trong kinh tế:
Gieo thiện – Thịnh vượng.
Gieo ác – suy suy vong.
Không có lớp phủ chính nào có thể bù đắp hậu quả của sai hạt gieo hạt. Không có một danh sách tài liệu chính nào có thể tìm được nền tảng kinh tế đã đánh mất niềm tin vào đạo lý.
Giống như một cánh đồng được gieo hạt độc, dù mưa thuận gió hòa, mùa sương vẫn là mùa chết. Ngược lại, một cánh đồng lúa hạt lành, dù có cơn bão, vẫn tỉnh dậy xanh tươi.
II. Nghiệp tập và vận mệnh của một nền kinh tế
Khi nói đến “nghiệp”, người ta thường nghĩ đến chuyện tâm linh, nhưng kỳ thực, nghiệp là quy luật khách quan của nhân – kết quả xã hội.
Một doanh nghiệp, một quốc gia, hay cả một nền văn minh – đều có nghiệp.
Nếu nền kinh tế lấy tham lam làm động lực, lấy lừa trá làm công cụ, lấy độc quyền làm mục tiêu thì nghiệp chung sẽ là bước khởi đầu, bất công, và mất niềm tin.
Ngược lại, nếu kinh tế được nuôi dưỡng bởi lòng nhân ái, bởi tinh thần hợp tác, bởi tôn trọng giá trị thực – t
Đọc thêm
Đọc ít hơn
Đọc thêm