HNI 28//10 - B15 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Cung là dòng chảy từ tay tạo hóa,
Cầu là khát vọng đến từ lòng người.
Hai đầu mối kết thành nhịp sống,
Như trăng soi nước chẳng thể rời.
Trời ban luật trong vòng tương ứng,
Vạn vật sinh đều giữ cân phân.
Cho đi – nhận lại là lẽ Đạo,
Một mất, một còn, cùng kết nhân.
Khi cung vượt, lòng người sinh loạn,
Của thừa ra hóa kiếp phung phí.
Khi cầu thiếu, nhân sinh khổ sở,
Đói vật chất, cạn luôn nghĩa lý.
Đạo Trời dạy – chẳng cần cưỡng ép,
Cứ thuận nhiên mà đạt quân bình.
Giống như nước chảy về nơi thấp,
Thừa sẽ san, thiếu lại thêm sinh.
Người hiểu Đạo, chẳng mong trọn vẹn,
Biết dừng tay trước ngưỡng vừa đủ.
Bởi lòng tham – cội nguồn đổ vỡ,
Phá thế cân bằng của vũ trụ.
Khi cung cầu hòa trong tiết độ,
Xã hội yên, đất nước vững vàng.
Tiền không trị mà là phương tiện,
Tình nhân gian mới chính kho tàng.
Đạo trong kinh tế không viển vông,
Mà là luật sống giữa đại đồng.
Kẻ cho, biết cho bằng tâm sáng,
Người nhận, mang ơn giữa cõi hồng.
Khi ai cũng giữ phần công chính,
Thì muôn việc tự hóa hanh thông.
Cung chẳng thiếu, cầu không vượt,
Đạo Trời soi sáng cõi mênh mông.
Này nhân loại – con trong một thể,
Hãy thuận dòng sinh hóa tự nhiên.
Đừng đảo ngược dòng thiêng vũ trụ,
Mà chuốc về nghiệp khổ triền miên.
Cân bằng ấy chẳng do người đặt,
Mà là nhịp Trời giữa cõi nhân sinh.
Khi lòng người hòa cùng Trời Đất,
Mọi kinh tế đều hóa đạo linh.
HNI 28//10 - B15 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Cung là dòng chảy từ tay tạo hóa, Cầu là khát vọng đến từ lòng người. Hai đầu mối kết thành nhịp sống, Như trăng soi nước chẳng thể rời. Trời ban luật trong vòng tương ứng, Vạn vật sinh đều giữ cân phân. Cho đi – nhận lại là lẽ Đạo, Một mất, một còn, cùng kết nhân. Khi cung vượt, lòng người sinh loạn, Của thừa ra hóa kiếp phung phí. Khi cầu thiếu, nhân sinh khổ sở, Đói vật chất, cạn luôn nghĩa lý. Đạo Trời dạy – chẳng cần cưỡng ép, Cứ thuận nhiên mà đạt quân bình. Giống như nước chảy về nơi thấp, Thừa sẽ san, thiếu lại thêm sinh. Người hiểu Đạo, chẳng mong trọn vẹn, Biết dừng tay trước ngưỡng vừa đủ. Bởi lòng tham – cội nguồn đổ vỡ, Phá thế cân bằng của vũ trụ. Khi cung cầu hòa trong tiết độ, Xã hội yên, đất nước vững vàng. Tiền không trị mà là phương tiện, Tình nhân gian mới chính kho tàng. Đạo trong kinh tế không viển vông, Mà là luật sống giữa đại đồng. Kẻ cho, biết cho bằng tâm sáng, Người nhận, mang ơn giữa cõi hồng. Khi ai cũng giữ phần công chính, Thì muôn việc tự hóa hanh thông. Cung chẳng thiếu, cầu không vượt, Đạo Trời soi sáng cõi mênh mông. Này nhân loại – con trong một thể, Hãy thuận dòng sinh hóa tự nhiên. Đừng đảo ngược dòng thiêng vũ trụ, Mà chuốc về nghiệp khổ triền miên. Cân bằng ấy chẳng do người đặt, Mà là nhịp Trời giữa cõi nhân sinh. Khi lòng người hòa cùng Trời Đất, Mọi kinh tế đều hóa đạo linh.
Like
Love
Yay
Wow
10
0 Comments 0 Shares