HNI 28/10: bài thơ chương 28
LÃNH ĐẠO TÂM LINH – NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG BẰNG ÁNH SÁNG TRÍ TUỆ
(Thơ cho Chương 28 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
Không cầm gươm, không mang vương miện,
Chỉ cầm đuốc sáng của trí linh.
Không dùng quyền uy để sai khiến,
Mà dùng tình thương cảm hóa nhân sinh.
Người lãnh đạo tâm linh không nói lớn,
Lời họ vang sâu như tiếng suối ngàn.
Một ánh nhìn thôi – hồn người mở rộng,
Một nụ cười thôi – thế giới bình an.
Họ đi qua, chẳng để lại dấu chân,
Nhưng gieo hạt sáng trong tâm mỗi kẻ.
Họ dạy con người thấy lại chính mình,
Thấy Trời trong tim, thấy Đạo trong lẽ.
Không ở trên cao mà ở trong lòng,
Không tìm nơi quyền mà tìm nơi sáng.
Dẫn đường không phải bằng tiếng trống,
Mà bằng tri thức – bằng lòng trong trắng.
Họ là ngọn nến giữa đêm đen,
Dùng chính mình để soi nhân thế.
Dù thân tan – ánh vẫn còn truyền,
Như sao rơi hóa ngàn tinh tú mới.
Người lãnh đạo thật không cần kẻ phục tùng,
Mà cần tri âm cùng bước đến.
Không tạo tín đồ mà thức tỉnh linh hồn,
Không lập ngai vàng mà xây lòng thiện.
Trí tuệ của họ như dòng nước tĩnh,
Không ồn ào mà thấm sâu vào cõi người.
Từ bi của họ như hơi thở Trời,
Làm dịu mát những cơn đau trần thế.
Khi dân lạc lối, họ không quát mắng,
Mà khẽ cất lời như gió qua cây.
Họ dẫn bằng gương, không bằng lệnh,
Dẫn người đi – mà lòng chẳng đắm say.
Một lãnh đạo tâm linh – chính là Đạo sống,
Không hứa hẹn, chỉ gieo tin nơi người.
Không tìm vinh quang, chỉ tìm giác ngộ,
Không trị dân, mà thắp sáng lòng đời.
Đất nước nào có người như thế,
Thì nhân tâm tự hóa Thánh hiền.
Không cần luật thép hay thành trì bảo vệ,
Chỉ cần ánh sáng trí tuệ thiêng liêng.
HNI 28/10: 📕 bài thơ chương 28 LÃNH ĐẠO TÂM LINH – NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG BẰNG ÁNH SÁNG TRÍ TUỆ (Thơ cho Chương 28 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Không cầm gươm, không mang vương miện, Chỉ cầm đuốc sáng của trí linh. Không dùng quyền uy để sai khiến, Mà dùng tình thương cảm hóa nhân sinh. Người lãnh đạo tâm linh không nói lớn, Lời họ vang sâu như tiếng suối ngàn. Một ánh nhìn thôi – hồn người mở rộng, Một nụ cười thôi – thế giới bình an. Họ đi qua, chẳng để lại dấu chân, Nhưng gieo hạt sáng trong tâm mỗi kẻ. Họ dạy con người thấy lại chính mình, Thấy Trời trong tim, thấy Đạo trong lẽ. Không ở trên cao mà ở trong lòng, Không tìm nơi quyền mà tìm nơi sáng. Dẫn đường không phải bằng tiếng trống, Mà bằng tri thức – bằng lòng trong trắng. Họ là ngọn nến giữa đêm đen, Dùng chính mình để soi nhân thế. Dù thân tan – ánh vẫn còn truyền, Như sao rơi hóa ngàn tinh tú mới. Người lãnh đạo thật không cần kẻ phục tùng, Mà cần tri âm cùng bước đến. Không tạo tín đồ mà thức tỉnh linh hồn, Không lập ngai vàng mà xây lòng thiện. Trí tuệ của họ như dòng nước tĩnh, Không ồn ào mà thấm sâu vào cõi người. Từ bi của họ như hơi thở Trời, Làm dịu mát những cơn đau trần thế. Khi dân lạc lối, họ không quát mắng, Mà khẽ cất lời như gió qua cây. Họ dẫn bằng gương, không bằng lệnh, Dẫn người đi – mà lòng chẳng đắm say. Một lãnh đạo tâm linh – chính là Đạo sống, Không hứa hẹn, chỉ gieo tin nơi người. Không tìm vinh quang, chỉ tìm giác ngộ, Không trị dân, mà thắp sáng lòng đời. Đất nước nào có người như thế, Thì nhân tâm tự hóa Thánh hiền. Không cần luật thép hay thành trì bảo vệ, Chỉ cần ánh sáng trí tuệ thiêng liêng.
Like
Love
4
0 Bình luận 0 Chia sẽ