HNI 28/10: bài thơ chương 29
QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VÀ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ
(Thơ cho Chương 29 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
Không quyền lực nào mạnh bằng lòng nhân ái,
Không trí tuệ nào sáng bằng tấm lòng thương.
Khi quản trị không vì mình mà vì người,
Thế giới hóa bình yên trong từng hơi thở.
Người lãnh đạo không ở nơi cao ngất,
Mà ở trong tâm – nơi lặng nhất của đời.
Không dùng mệnh lệnh để ép buộc con người,
Mà dùng trí tuệ để soi đường nhân thế.
Tình thương là gốc – trí tuệ là cành,
Cây nhân loại nở hoa trên nền Đạo.
Khi trái tim mở – mọi biên giới tan,
Vũ trụ hòa làm một, không còn khoảng cách.
Trí tuệ lượng tử không là điều bí ẩn,
Mà là ánh nhìn xuyên suốt mọi duyên.
Thấy nhân duyên – biết thương, biết nhẫn,
Thấy tương liên – biết sống biết yên.
Một tư tưởng phát – vạn làn sóng lan,
Một niệm thiện – muôn tâm cùng sáng.
Khi nhà lãnh đạo khởi tâm an,
Cả quốc gia hóa nguồn sinh khí lạ.
Không cần cấm lệnh – chỉ cần lòng sáng,
Không cần hình phạt – chỉ cần hiểu nhau.
Quản trị bằng tâm, đâu cần quyền thế,
Mà cần tấm lòng đủ bao dung sâu.
Trí tuệ lượng tử là nghe cả điều không nói,
Là hiểu cả những gì chưa thốt ra.
Là thấy khổ đau trong mắt người dân nhỏ,
Và hóa giải bằng ánh sáng thứ tha.
Tình thương là dòng năng lượng vô biên,
Khi chạm tới, mọi lo toan đều lắng.
Quản trị không còn là gánh nặng,
Mà là hành trình của yêu thương chân thành.
Người lãnh đạo biết nhìn bằng tâm sáng,
Không thấy dân là đối tượng quản cai.
Mà thấy dân là chính mình trong muôn kiếp,
Thấy mỗi người là một phần của Thái Lai.
Thế giới lượng tử – chẳng gì tách biệt,
Cái ta và cái họ vốn một dòng.
Nên trị quốc cũng như tu thân vậy,
Tâm hòa bình – nước sẽ an long.
Ai trị dân bằng thương và trí,
Sẽ dựng nên một thế giới mới tinh khôi.
Không chiến tranh, không hận thù, chia rẽ,
Chỉ còn ánh sáng của lòng người nối người.
QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VÀ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ
(Thơ cho Chương 29 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
Không quyền lực nào mạnh bằng lòng nhân ái,
Không trí tuệ nào sáng bằng tấm lòng thương.
Khi quản trị không vì mình mà vì người,
Thế giới hóa bình yên trong từng hơi thở.
Người lãnh đạo không ở nơi cao ngất,
Mà ở trong tâm – nơi lặng nhất của đời.
Không dùng mệnh lệnh để ép buộc con người,
Mà dùng trí tuệ để soi đường nhân thế.
Tình thương là gốc – trí tuệ là cành,
Cây nhân loại nở hoa trên nền Đạo.
Khi trái tim mở – mọi biên giới tan,
Vũ trụ hòa làm một, không còn khoảng cách.
Trí tuệ lượng tử không là điều bí ẩn,
Mà là ánh nhìn xuyên suốt mọi duyên.
Thấy nhân duyên – biết thương, biết nhẫn,
Thấy tương liên – biết sống biết yên.
Một tư tưởng phát – vạn làn sóng lan,
Một niệm thiện – muôn tâm cùng sáng.
Khi nhà lãnh đạo khởi tâm an,
Cả quốc gia hóa nguồn sinh khí lạ.
Không cần cấm lệnh – chỉ cần lòng sáng,
Không cần hình phạt – chỉ cần hiểu nhau.
Quản trị bằng tâm, đâu cần quyền thế,
Mà cần tấm lòng đủ bao dung sâu.
Trí tuệ lượng tử là nghe cả điều không nói,
Là hiểu cả những gì chưa thốt ra.
Là thấy khổ đau trong mắt người dân nhỏ,
Và hóa giải bằng ánh sáng thứ tha.
Tình thương là dòng năng lượng vô biên,
Khi chạm tới, mọi lo toan đều lắng.
Quản trị không còn là gánh nặng,
Mà là hành trình của yêu thương chân thành.
Người lãnh đạo biết nhìn bằng tâm sáng,
Không thấy dân là đối tượng quản cai.
Mà thấy dân là chính mình trong muôn kiếp,
Thấy mỗi người là một phần của Thái Lai.
Thế giới lượng tử – chẳng gì tách biệt,
Cái ta và cái họ vốn một dòng.
Nên trị quốc cũng như tu thân vậy,
Tâm hòa bình – nước sẽ an long.
Ai trị dân bằng thương và trí,
Sẽ dựng nên một thế giới mới tinh khôi.
Không chiến tranh, không hận thù, chia rẽ,
Chỉ còn ánh sáng của lòng người nối người.
HNI 28/10: 📕 bài thơ chương 29
QUẢN TRỊ BẰNG TÌNH THƯƠNG VÀ TRÍ TUỆ LƯỢNG TỬ
(Thơ cho Chương 29 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
Không quyền lực nào mạnh bằng lòng nhân ái,
Không trí tuệ nào sáng bằng tấm lòng thương.
Khi quản trị không vì mình mà vì người,
Thế giới hóa bình yên trong từng hơi thở.
Người lãnh đạo không ở nơi cao ngất,
Mà ở trong tâm – nơi lặng nhất của đời.
Không dùng mệnh lệnh để ép buộc con người,
Mà dùng trí tuệ để soi đường nhân thế.
Tình thương là gốc – trí tuệ là cành,
Cây nhân loại nở hoa trên nền Đạo.
Khi trái tim mở – mọi biên giới tan,
Vũ trụ hòa làm một, không còn khoảng cách.
Trí tuệ lượng tử không là điều bí ẩn,
Mà là ánh nhìn xuyên suốt mọi duyên.
Thấy nhân duyên – biết thương, biết nhẫn,
Thấy tương liên – biết sống biết yên.
Một tư tưởng phát – vạn làn sóng lan,
Một niệm thiện – muôn tâm cùng sáng.
Khi nhà lãnh đạo khởi tâm an,
Cả quốc gia hóa nguồn sinh khí lạ.
Không cần cấm lệnh – chỉ cần lòng sáng,
Không cần hình phạt – chỉ cần hiểu nhau.
Quản trị bằng tâm, đâu cần quyền thế,
Mà cần tấm lòng đủ bao dung sâu.
Trí tuệ lượng tử là nghe cả điều không nói,
Là hiểu cả những gì chưa thốt ra.
Là thấy khổ đau trong mắt người dân nhỏ,
Và hóa giải bằng ánh sáng thứ tha.
Tình thương là dòng năng lượng vô biên,
Khi chạm tới, mọi lo toan đều lắng.
Quản trị không còn là gánh nặng,
Mà là hành trình của yêu thương chân thành.
Người lãnh đạo biết nhìn bằng tâm sáng,
Không thấy dân là đối tượng quản cai.
Mà thấy dân là chính mình trong muôn kiếp,
Thấy mỗi người là một phần của Thái Lai.
Thế giới lượng tử – chẳng gì tách biệt,
Cái ta và cái họ vốn một dòng.
Nên trị quốc cũng như tu thân vậy,
Tâm hòa bình – nước sẽ an long.
Ai trị dân bằng thương và trí,
Sẽ dựng nên một thế giới mới tinh khôi.
Không chiến tranh, không hận thù, chia rẽ,
Chỉ còn ánh sáng của lòng người nối người.