HNI 28/10: bài thơ chương 30
KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH
(Thơ cho Chương 30 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi lòng dân cùng nhịp với vua hiền,
Đất nước hóa xuân, hoa nở khắp miền.
Trời chẳng cần ban, Đạo tự nhiên hiện,
Nước trị bằng tâm – chẳng bởi gươm quyền.
Minh quân chẳng đứng trên dân tộc,
Mà đứng giữa dân, nghe gió đồng quê.
Nghe tiếng mẹ ru, tiếng con thơ thỏ thẻ,
Nghe tiếng dân gian hóa nhịp Đạo Trời.
Một quốc gia hưng thịnh không do pháp lệnh,
Mà do lòng người đồng thuận một niềm tin.
Khi dân thấy vua như gương soi sáng,
Khi vua thấy dân là chính linh hồn mình.
Minh quân biết khóc cùng dân khổ,
Biết vui cùng dân lúc mùa vàng.
Không che giấu, không phô trương công trạng,
Chỉ lặng lẽ vun từng hạt thiện lành.
Lòng dân là nước – vua như thuyền,
Thuyền thuận dòng, quốc gia an vững.
Một khi nước dâng, vua biết lắng,
Không chống dân, mà thuận theo dân.
Minh quân không sợ mất ngôi,
Vì ngôi thật nằm trong tim muôn người.
Chẳng cần ngai, chẳng cần vàng ngọc,
Chỉ cần tín nghĩa tỏa sáng giữa đời.
Khi vua lấy đạo mà soi từng chính sách,
Dân lấy niềm tin mà giữ vững non sông.
Không còn trên – dưới, chỉ còn đồng lòng,
Một khối hòa minh trong vũ điệu sống.
Minh quân không trị dân – mà dẫn lối,
Không dạy dân – mà cùng dân học hỏi.
Không ép dân – mà khơi lòng dân muốn,
Không dùng sợ hãi – mà gieo thương yêu.
Chính trị lúc ấy không còn chiến thuật,
Mà là đạo lý sống giữa lòng người.
Quản trị không còn trong triều đình khép kín,
Mà trong từng cánh đồng, mái nhà, hơi thở.
Khi minh quân và lòng dân hòa làm một,
Mọi biên giới hóa thành lòng tin.
Trời và người chẳng còn phân cách,
Quốc gia chính là tâm thức hiền minh.
Vua là trí – dân là tim,
Hai nửa hợp nên quốc thể vô biên.
Một bên sáng suốt, một bên nhân ái,
Hai dòng hòa lại – nước hóa thần tiên.
Không loạn lạc, không ai bị bỏ lại,
Không ai đói khổ giữa đất vàng son.
Bởi lòng người với lòng vua như nhịp,
Cùng đập vang tiếng hát Trời ban.
Khi ấy, quốc gia không cần bảo vệ,
Vì chính dân là tường thành vững bền.
Không cần sức mạnh – chỉ cần chân thiện,
Không cần chiếm đất – chỉ cần lòng người.
Thế gian tìm đâu minh quân như thế?
Hãy nhìn trong lòng mỗi con người ta.
Khi mỗi người biết thương dân như thể,
Minh quân sẽ hiện giữa lòng dân nhà.
HNI 28/10: 📕 bài thơ chương 30 KHI MINH QUÂN VÀ LÒNG DÂN HÒA LÀM MỘT – QUỐC GIA HƯNG THỊNH (Thơ cho Chương 30 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi lòng dân cùng nhịp với vua hiền, Đất nước hóa xuân, hoa nở khắp miền. Trời chẳng cần ban, Đạo tự nhiên hiện, Nước trị bằng tâm – chẳng bởi gươm quyền. Minh quân chẳng đứng trên dân tộc, Mà đứng giữa dân, nghe gió đồng quê. Nghe tiếng mẹ ru, tiếng con thơ thỏ thẻ, Nghe tiếng dân gian hóa nhịp Đạo Trời. Một quốc gia hưng thịnh không do pháp lệnh, Mà do lòng người đồng thuận một niềm tin. Khi dân thấy vua như gương soi sáng, Khi vua thấy dân là chính linh hồn mình. Minh quân biết khóc cùng dân khổ, Biết vui cùng dân lúc mùa vàng. Không che giấu, không phô trương công trạng, Chỉ lặng lẽ vun từng hạt thiện lành. Lòng dân là nước – vua như thuyền, Thuyền thuận dòng, quốc gia an vững. Một khi nước dâng, vua biết lắng, Không chống dân, mà thuận theo dân. Minh quân không sợ mất ngôi, Vì ngôi thật nằm trong tim muôn người. Chẳng cần ngai, chẳng cần vàng ngọc, Chỉ cần tín nghĩa tỏa sáng giữa đời. Khi vua lấy đạo mà soi từng chính sách, Dân lấy niềm tin mà giữ vững non sông. Không còn trên – dưới, chỉ còn đồng lòng, Một khối hòa minh trong vũ điệu sống. Minh quân không trị dân – mà dẫn lối, Không dạy dân – mà cùng dân học hỏi. Không ép dân – mà khơi lòng dân muốn, Không dùng sợ hãi – mà gieo thương yêu. Chính trị lúc ấy không còn chiến thuật, Mà là đạo lý sống giữa lòng người. Quản trị không còn trong triều đình khép kín, Mà trong từng cánh đồng, mái nhà, hơi thở. Khi minh quân và lòng dân hòa làm một, Mọi biên giới hóa thành lòng tin. Trời và người chẳng còn phân cách, Quốc gia chính là tâm thức hiền minh. Vua là trí – dân là tim, Hai nửa hợp nên quốc thể vô biên. Một bên sáng suốt, một bên nhân ái, Hai dòng hòa lại – nước hóa thần tiên. Không loạn lạc, không ai bị bỏ lại, Không ai đói khổ giữa đất vàng son. Bởi lòng người với lòng vua như nhịp, Cùng đập vang tiếng hát Trời ban. Khi ấy, quốc gia không cần bảo vệ, Vì chính dân là tường thành vững bền. Không cần sức mạnh – chỉ cần chân thiện, Không cần chiếm đất – chỉ cần lòng người. Thế gian tìm đâu minh quân như thế? Hãy nhìn trong lòng mỗi con người ta. Khi mỗi người biết thương dân như thể, Minh quân sẽ hiện giữa lòng dân nhà.
Love
Like
5
0 Bình luận 0 Chia sẽ