HNI 29/10:
BÀI THƠ CHƯƠNG 35:
QUYỀN LỰC PHÂN TÁN – QUẢN TRỊ PHI TẬP TRUNG
Henry Lê – Lê Đình Hải
Quyền lực xưa như ngọn núi sừng sững,
Đỉnh cao là vua, chân núi là dân.
Nhưng thời đại mới đã lật trang khác,
Sức mạnh giờ nằm trong lòng muôn người.
Không còn trung tâm quyền lực áp đặt,
Mỗi công dân là một mảnh ghép tự do.
Mạng lưới kết nối thành hình thái mới,
Nơi mỗi tiếng nói đều được lắng nghe thật sự.
Phi tập trung – không phải vô tổ chức,
Mà là trật tự của sự tin và trách nhiệm.
Không ai đứng trên, cũng chẳng ai bên dưới,
Chỉ có cộng đồng cùng vận hành chân thật.
Mỗi người là một trung tâm năng lượng,
Tự soi sáng và nối liền cùng người khác.
Như hàng tỷ tế bào trong cơ thể sống,
Mỗi hành động nhỏ đều ảnh hưởng toàn thân.
Khi quyền lực được chia ra như ánh sáng,
Không còn góc tối cho dối trá sinh sôi.
Công nghệ giữ niềm tin bằng minh bạch,
Và đạo lý giữ niềm tin bằng lòng nhân.
Nhà nước không còn là tháp ngà cai trị,
Mà là mạng lưới phục vụ muôn dân.
Luật pháp không còn là roi, mà là tấm gương,
Phản chiếu ý nguyện của cộng đồng tự chủ.
Phi tập trung – là tự do có định hướng,
Không hỗn loạn, mà hòa hợp đa chiều.
Mỗi quyết định không đến từ mệnh lệnh,
Mà từ đồng thuận của ý chí hợp nhất.
Hcoin soi sáng trên bầu trời công lý,
Mỗi giao dịch là minh chứng của niềm tin.
Không còn ai “giữ khoá” vận mệnh dân tộc,
Mà toàn dân cùng giữ – cùng mở – cùng hành.
Khi quyền lực trở về đúng bản chất,
Nó không còn để thống trị, mà để phụng sự.
Người lãnh đạo chỉ là người kết nối,
Chứ không phải chủ nhân của nhân dân.
Đó là giấc mơ – nhưng cũng là hiện thực,
Khi công nghệ hòa cùng trí tuệ đạo tâm.
Một thế giới không có ngai vàng quyền lực,
Mà chỉ còn ánh sáng của công bằng và nhân ái lan xa.
BÀI THƠ CHƯƠNG 35:
QUYỀN LỰC PHÂN TÁN – QUẢN TRỊ PHI TẬP TRUNG
Henry Lê – Lê Đình Hải
Quyền lực xưa như ngọn núi sừng sững,
Đỉnh cao là vua, chân núi là dân.
Nhưng thời đại mới đã lật trang khác,
Sức mạnh giờ nằm trong lòng muôn người.
Không còn trung tâm quyền lực áp đặt,
Mỗi công dân là một mảnh ghép tự do.
Mạng lưới kết nối thành hình thái mới,
Nơi mỗi tiếng nói đều được lắng nghe thật sự.
Phi tập trung – không phải vô tổ chức,
Mà là trật tự của sự tin và trách nhiệm.
Không ai đứng trên, cũng chẳng ai bên dưới,
Chỉ có cộng đồng cùng vận hành chân thật.
Mỗi người là một trung tâm năng lượng,
Tự soi sáng và nối liền cùng người khác.
Như hàng tỷ tế bào trong cơ thể sống,
Mỗi hành động nhỏ đều ảnh hưởng toàn thân.
Khi quyền lực được chia ra như ánh sáng,
Không còn góc tối cho dối trá sinh sôi.
Công nghệ giữ niềm tin bằng minh bạch,
Và đạo lý giữ niềm tin bằng lòng nhân.
Nhà nước không còn là tháp ngà cai trị,
Mà là mạng lưới phục vụ muôn dân.
Luật pháp không còn là roi, mà là tấm gương,
Phản chiếu ý nguyện của cộng đồng tự chủ.
Phi tập trung – là tự do có định hướng,
Không hỗn loạn, mà hòa hợp đa chiều.
Mỗi quyết định không đến từ mệnh lệnh,
Mà từ đồng thuận của ý chí hợp nhất.
Hcoin soi sáng trên bầu trời công lý,
Mỗi giao dịch là minh chứng của niềm tin.
Không còn ai “giữ khoá” vận mệnh dân tộc,
Mà toàn dân cùng giữ – cùng mở – cùng hành.
Khi quyền lực trở về đúng bản chất,
Nó không còn để thống trị, mà để phụng sự.
Người lãnh đạo chỉ là người kết nối,
Chứ không phải chủ nhân của nhân dân.
Đó là giấc mơ – nhưng cũng là hiện thực,
Khi công nghệ hòa cùng trí tuệ đạo tâm.
Một thế giới không có ngai vàng quyền lực,
Mà chỉ còn ánh sáng của công bằng và nhân ái lan xa.
HNI 29/10:
📕BÀI THƠ CHƯƠNG 35:
QUYỀN LỰC PHÂN TÁN – QUẢN TRỊ PHI TẬP TRUNG
Henry Lê – Lê Đình Hải
Quyền lực xưa như ngọn núi sừng sững,
Đỉnh cao là vua, chân núi là dân.
Nhưng thời đại mới đã lật trang khác,
Sức mạnh giờ nằm trong lòng muôn người.
Không còn trung tâm quyền lực áp đặt,
Mỗi công dân là một mảnh ghép tự do.
Mạng lưới kết nối thành hình thái mới,
Nơi mỗi tiếng nói đều được lắng nghe thật sự.
Phi tập trung – không phải vô tổ chức,
Mà là trật tự của sự tin và trách nhiệm.
Không ai đứng trên, cũng chẳng ai bên dưới,
Chỉ có cộng đồng cùng vận hành chân thật.
Mỗi người là một trung tâm năng lượng,
Tự soi sáng và nối liền cùng người khác.
Như hàng tỷ tế bào trong cơ thể sống,
Mỗi hành động nhỏ đều ảnh hưởng toàn thân.
Khi quyền lực được chia ra như ánh sáng,
Không còn góc tối cho dối trá sinh sôi.
Công nghệ giữ niềm tin bằng minh bạch,
Và đạo lý giữ niềm tin bằng lòng nhân.
Nhà nước không còn là tháp ngà cai trị,
Mà là mạng lưới phục vụ muôn dân.
Luật pháp không còn là roi, mà là tấm gương,
Phản chiếu ý nguyện của cộng đồng tự chủ.
Phi tập trung – là tự do có định hướng,
Không hỗn loạn, mà hòa hợp đa chiều.
Mỗi quyết định không đến từ mệnh lệnh,
Mà từ đồng thuận của ý chí hợp nhất.
Hcoin soi sáng trên bầu trời công lý,
Mỗi giao dịch là minh chứng của niềm tin.
Không còn ai “giữ khoá” vận mệnh dân tộc,
Mà toàn dân cùng giữ – cùng mở – cùng hành.
Khi quyền lực trở về đúng bản chất,
Nó không còn để thống trị, mà để phụng sự.
Người lãnh đạo chỉ là người kết nối,
Chứ không phải chủ nhân của nhân dân.
Đó là giấc mơ – nhưng cũng là hiện thực,
Khi công nghệ hòa cùng trí tuệ đạo tâm.
Một thế giới không có ngai vàng quyền lực,
Mà chỉ còn ánh sáng của công bằng và nhân ái lan xa.