HNI 3/11: bài thơ chương 2
LINH HỒN DÂN TỘC – NĂNG LƯỢNG VÔ HÌNH CỦA LÒNG DÂN
Có một dòng sông không chảy bằng nước,
Mà chảy bằng ký ức của bao thế hệ người.
Dòng sông ấy tên là Linh hồn Dân tộc,
Thấm vào đất, hòa vào trời, và cháy trong tim mỗi người.
Không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng cảm,
Như hơi ấm mẹ ru khi đêm về tĩnh lặng.
Là tiếng trống làng, tiếng mõ chùa, tiếng hò mái nhịp,
Là mạch sống ẩn sâu, không bao giờ tắt.
Linh hồn dân tộc không nằm trong sử sách,
Mà trong giọt mồ hôi, trong giọt lệ người dân.
Trong tiếng cày xới đất, tiếng trẻ con cười,
Và trong sự kiên cường không lùi bước trước bão giông.
Dân tộc sống không chỉ bằng cơm gạo,
Mà bằng niềm tin, bằng nghĩa đồng bào.
Khi đất nước nguy nan, lòng dân là thành lũy,
Không ai ra lệnh – mà muôn triệu tim cùng vang.
Linh hồn ấy không chết, chỉ chuyển dạng,
Từ kháng chiến đến hòa bình, vẫn thắp sáng niềm tin.
Từ mái tranh nghèo đến đô thành rực rỡ,
Vẫn cùng chung một mạch khí thiêng liêng.
Có những điều không thể đo bằng máy,
Nhưng ta biết – nó có thật trong tim.
Đó là năng lượng vô hình của lòng dân,
Thứ sức mạnh làm run sợ cả bạo quyền và thời gian.
Khi lòng dân đồng thanh, Trời cũng thuận,
Khi lòng dân chia rẽ, Trời cũng buồn.
Bởi Trời đâu ở xa trong mây khói,
Mà ở chính trong ý chí của muôn người.
Linh hồn dân tộc là hạt giống bất tử,
Truyền qua bao thế hệ chẳng phai mờ.
Dù thân xác người có tan cùng cát bụi,
Tinh thần Việt vẫn bay như gió giữa muôn phương.
Đó là khí phách của kẻ không khuất phục,
Là từ bi của người biết thương người.
Là dám đứng dậy khi bị đè nén,
Và biết cúi đầu trước Đạo Trời bao la.
Không cần tôn vinh bằng tượng đài hay khẩu hiệu,
Chỉ cần sống đúng với lẽ người.
Thì từng hành động nhỏ, từng nụ cười, lời nói,
Cũng góp thêm năng lượng cho linh hồn dân tộc lớn lên.
Khi một người quên nguồn cội, dân tộc yếu,
Khi một người giữ được gốc, nước mạnh thêm.
Vì sức mạnh thật không nằm trong vũ khí,
Mà trong niềm tin và tình thương giữa con người.
Hỡi ai đang sống giữa thời đại mới,
Đừng để linh hồn dân tộc hóa thành tro.
Hãy thổi vào nó hơi thở của trí tuệ,
Để lòng dân lại sáng như thuở hồng hoang.
Linh hồn ấy là Trời trong người Việt,
Là Đạo trong lòng đất nước ngàn năm.
Ai hiểu được, sẽ không bao giờ mất gốc,
Vì trong chính mình – có cả quê hương đang sống.
HNI 3/11: 📕 bài thơ chương 2 LINH HỒN DÂN TỘC – NĂNG LƯỢNG VÔ HÌNH CỦA LÒNG DÂN Có một dòng sông không chảy bằng nước, Mà chảy bằng ký ức của bao thế hệ người. Dòng sông ấy tên là Linh hồn Dân tộc, Thấm vào đất, hòa vào trời, và cháy trong tim mỗi người. Không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng cảm, Như hơi ấm mẹ ru khi đêm về tĩnh lặng. Là tiếng trống làng, tiếng mõ chùa, tiếng hò mái nhịp, Là mạch sống ẩn sâu, không bao giờ tắt. Linh hồn dân tộc không nằm trong sử sách, Mà trong giọt mồ hôi, trong giọt lệ người dân. Trong tiếng cày xới đất, tiếng trẻ con cười, Và trong sự kiên cường không lùi bước trước bão giông. Dân tộc sống không chỉ bằng cơm gạo, Mà bằng niềm tin, bằng nghĩa đồng bào. Khi đất nước nguy nan, lòng dân là thành lũy, Không ai ra lệnh – mà muôn triệu tim cùng vang. Linh hồn ấy không chết, chỉ chuyển dạng, Từ kháng chiến đến hòa bình, vẫn thắp sáng niềm tin. Từ mái tranh nghèo đến đô thành rực rỡ, Vẫn cùng chung một mạch khí thiêng liêng. Có những điều không thể đo bằng máy, Nhưng ta biết – nó có thật trong tim. Đó là năng lượng vô hình của lòng dân, Thứ sức mạnh làm run sợ cả bạo quyền và thời gian. Khi lòng dân đồng thanh, Trời cũng thuận, Khi lòng dân chia rẽ, Trời cũng buồn. Bởi Trời đâu ở xa trong mây khói, Mà ở chính trong ý chí của muôn người. Linh hồn dân tộc là hạt giống bất tử, Truyền qua bao thế hệ chẳng phai mờ. Dù thân xác người có tan cùng cát bụi, Tinh thần Việt vẫn bay như gió giữa muôn phương. Đó là khí phách của kẻ không khuất phục, Là từ bi của người biết thương người. Là dám đứng dậy khi bị đè nén, Và biết cúi đầu trước Đạo Trời bao la. Không cần tôn vinh bằng tượng đài hay khẩu hiệu, Chỉ cần sống đúng với lẽ người. Thì từng hành động nhỏ, từng nụ cười, lời nói, Cũng góp thêm năng lượng cho linh hồn dân tộc lớn lên. Khi một người quên nguồn cội, dân tộc yếu, Khi một người giữ được gốc, nước mạnh thêm. Vì sức mạnh thật không nằm trong vũ khí, Mà trong niềm tin và tình thương giữa con người. Hỡi ai đang sống giữa thời đại mới, Đừng để linh hồn dân tộc hóa thành tro. Hãy thổi vào nó hơi thở của trí tuệ, Để lòng dân lại sáng như thuở hồng hoang. Linh hồn ấy là Trời trong người Việt, Là Đạo trong lòng đất nước ngàn năm. Ai hiểu được, sẽ không bao giờ mất gốc, Vì trong chính mình – có cả quê hương đang sống.
Love
Like
Angry
7
0 Comments 0 Shares