HNI 3/11: �bài thơ chương 3
Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo
Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.
Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo
Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.
HNI 3/11: 📕�bài thơ chương 3
Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo
Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.