HNI 3/11: Bài thơ chương 4
Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt
Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm.
Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời.
Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về.
Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc.
Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt.
Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông.
Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt.
Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời.
Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng.
Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng.
Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ.
Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng.
Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân.
Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện.
Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất.
Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân.
Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước.
Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông.
Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi.
Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt.
Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất.
Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên.
Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày.
Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa.
Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng.
Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời.
Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời.
Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố.
Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên.
Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước.
Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam.
Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt.
Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ.
Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ.
Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương.
Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
HNI 3/11: 📕 Bài thơ chương 4 Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm. Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời. Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về. Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc. Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt. Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông. Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt. Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời. Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng. Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng. Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ. Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng. Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân. Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện. Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất. Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân. Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước. Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông. Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi. Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt. Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất. Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên. Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày. Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa. Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng. Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời. Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời. Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố. Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên. Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước. Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam. Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt. Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ. Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ. Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương. Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
Love
Like
Yay
Wow
5
0 Bình luận 0 Chia sẽ