HNI 9-11 - B23
BÀI THƠ CHƯƠNG 41 : KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT
Ta từng nghĩ mình nhỏ bé,
Giữa vũ trụ mịt mùng.
Cho đến khi nhắm mắt lại,
Thấy vũ trụ trong lòng.
Ta tưởng mình là hạt cát,
Giữa sa mạc mênh mông.
Cho đến khi trái tim mở,
Hóa ngọn núi chót vòm.
Ta tưởng mình là giọt nước,
Lạc lõng giữa biển trời.
Cho đến khi hòa dòng chảy,
Biết mình chẳng rời nơi.
Ta tưởng mình là ánh nến,
Chập chờn trong gió chiều.
Cho đến khi lửa bùng sáng,
Hóa mặt trời sớm mai.
Khi người và trời hợp nhất,
Không còn kẻ – với – ta.
Không còn người – với – người.
Chỉ một dòng sống ra.
Khi ta thôi sợ lẻ loi,
Vũ Trụ bước đến gần.
Khi ta thôi muốn kiểm soát,
Phép màu liền dần dần.
Không còn tranh đúng – sai,
Không cần phân hơn – kém.
Tâm hòa cùng nhịp sống,
Vũ Trụ hóa thân mềm.
Ta không còn đi một mình,
Có ánh sáng dẫn đường.
Ta không còn cần chứng minh,
Vì linh hồn đã thương.
Mỗi khi ta sống tử tế,
Cả trời đất mở ra.
Mỗi khi ta sống yêu mến,
Cả niềm vui nhập hòa.
Thì ra chẳng có chia,
Chỉ có ta chưa biết.
Thì ra chẳng có mất,
Chỉ có điều đổi kiếp.
Khi người và Vũ Trụ một,
Bình yên nằm trong tay.
Không tìm thêm nơi khác,
Trái tim chính là đây.
BÀI THƠ CHƯƠNG 41 : KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT
Ta từng nghĩ mình nhỏ bé,
Giữa vũ trụ mịt mùng.
Cho đến khi nhắm mắt lại,
Thấy vũ trụ trong lòng.
Ta tưởng mình là hạt cát,
Giữa sa mạc mênh mông.
Cho đến khi trái tim mở,
Hóa ngọn núi chót vòm.
Ta tưởng mình là giọt nước,
Lạc lõng giữa biển trời.
Cho đến khi hòa dòng chảy,
Biết mình chẳng rời nơi.
Ta tưởng mình là ánh nến,
Chập chờn trong gió chiều.
Cho đến khi lửa bùng sáng,
Hóa mặt trời sớm mai.
Khi người và trời hợp nhất,
Không còn kẻ – với – ta.
Không còn người – với – người.
Chỉ một dòng sống ra.
Khi ta thôi sợ lẻ loi,
Vũ Trụ bước đến gần.
Khi ta thôi muốn kiểm soát,
Phép màu liền dần dần.
Không còn tranh đúng – sai,
Không cần phân hơn – kém.
Tâm hòa cùng nhịp sống,
Vũ Trụ hóa thân mềm.
Ta không còn đi một mình,
Có ánh sáng dẫn đường.
Ta không còn cần chứng minh,
Vì linh hồn đã thương.
Mỗi khi ta sống tử tế,
Cả trời đất mở ra.
Mỗi khi ta sống yêu mến,
Cả niềm vui nhập hòa.
Thì ra chẳng có chia,
Chỉ có ta chưa biết.
Thì ra chẳng có mất,
Chỉ có điều đổi kiếp.
Khi người và Vũ Trụ một,
Bình yên nằm trong tay.
Không tìm thêm nơi khác,
Trái tim chính là đây.
HNI 9-11 - B23 🌺🌺🌺
✅ BÀI THƠ CHƯƠNG 41 : KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT
Ta từng nghĩ mình nhỏ bé,
Giữa vũ trụ mịt mùng.
Cho đến khi nhắm mắt lại,
Thấy vũ trụ trong lòng.
Ta tưởng mình là hạt cát,
Giữa sa mạc mênh mông.
Cho đến khi trái tim mở,
Hóa ngọn núi chót vòm.
Ta tưởng mình là giọt nước,
Lạc lõng giữa biển trời.
Cho đến khi hòa dòng chảy,
Biết mình chẳng rời nơi.
Ta tưởng mình là ánh nến,
Chập chờn trong gió chiều.
Cho đến khi lửa bùng sáng,
Hóa mặt trời sớm mai.
Khi người và trời hợp nhất,
Không còn kẻ – với – ta.
Không còn người – với – người.
Chỉ một dòng sống ra.
Khi ta thôi sợ lẻ loi,
Vũ Trụ bước đến gần.
Khi ta thôi muốn kiểm soát,
Phép màu liền dần dần.
Không còn tranh đúng – sai,
Không cần phân hơn – kém.
Tâm hòa cùng nhịp sống,
Vũ Trụ hóa thân mềm.
Ta không còn đi một mình,
Có ánh sáng dẫn đường.
Ta không còn cần chứng minh,
Vì linh hồn đã thương.
Mỗi khi ta sống tử tế,
Cả trời đất mở ra.
Mỗi khi ta sống yêu mến,
Cả niềm vui nhập hòa.
Thì ra chẳng có chia,
Chỉ có ta chưa biết.
Thì ra chẳng có mất,
Chỉ có điều đổi kiếp.
Khi người và Vũ Trụ một,
Bình yên nằm trong tay.
Không tìm thêm nơi khác,
Trái tim chính là đây.