HNI 9-11 - B22
PHẦN V – NHẤT THỂ

**CHƯƠNG 41: KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT**
Henry Le – Lê Đình Hải

Một ngày nào đó, trên hành trình thức tỉnh, con người chợt nhận ra:
Mình không hề “sống trong Vũ Trụ” –
mà chính mình là một phần của Vũ Trụ.

Điểm khởi đầu của linh hồn không phải từ cơ thể,
Điểm kết thúc của linh hồn cũng không phải là cái chết.
Ta chỉ đổi hình dạng,
đổi lớp học,
đổi tần số.
Nhưng bản chất thì bất tử, vô hạn và kết nối với toàn thể.

Con người từng nghĩ mình nhỏ bé.
Nhưng đó là khi họ chỉ nhìn bằng đôi mắt thể xác.
Khi nhìn bằng con mắt tâm thức, họ thấy:
Ta không chỉ là một cá thể,
Ta là sự tiếp nối của ánh sáng,
là tế bào của Vũ Trụ,
là một mảnh Thượng Nguồn đang tự trải nghiệm chính mình.

Con người và Vũ Trụ không tách rời – chỉ khác tầng nhận thức

Giống như giọt nước tưởng mình độc lập,
cho đến khi quay về biển cả và hiểu:
Nó chưa bao giờ tách khỏi đại dương.

Ta – với thân thể – có vẻ riêng biệt.
Nhưng ở tầng năng lượng, ta xuyên thấu trong một trường thống nhất:

tâm trí phát sóng

trái tim rung tần

linh hồn ghi dữ liệu

cảm xúc tạo thực tại

Ta tưởng mình nghĩ “một mình”,
nhưng thật ra ta đang kết nối với trường thông tin của toàn bộ Vũ Trụ.

Mỗi ý tưởng tuôn đến bất chợt,
không phải “ngẫu nhiên”,
mà là tín hiệu của nguồn.

Hợp nhất không phải hòa tan – mà là nhận ra nguồn gốc

Hợp nhất không có nghĩa:

Mất bản sắc

Mất cá tính

Mất cái tôi

Hợp nhất nghĩa là:
Ta biết nguồn gốc của mình.

Con sóng vẫn là sóng,
nhưng sóng biết mình thuộc về biển.

Ngọn lửa vẫn là lửa,
nhưng lửa biết mình sinh từ mặt trời.

Con người vẫn sống đời riêng,
nhưng biết mình là một phần của ánh sáng vô hạn.

Khi con người hợp nhất cùng Vũ Trụ – đời sống đổi tầng

Con người tách rời → sống bằng đấu tranh
Con người hợp nhất → sống bằng sự trôi chảy

Con người tách rời → tìm kiếm bên ngoài
Con người hợp nhất → tìm thấy bên trong

Con người tách rời → sợ hãi
Con người hợp nhất → tin tưởng

Khi người và Vũ Trụ trở thành một,
mọi điều từng khó, bỗng trở nên nhẹ.

Bởi không còn ép

Không còn gồng

Không còn “mình phải làm một mình”

Linh hồn biết: ** luôn có lực lớn hơn đang dẫn đường.**

Tín hiệu của người đã hợp nhất

Khi linh hồn bước vào trạng thái Nhất Thể:

Không thấy ai là kẻ thù

Không còn ganh đua

Không muốn hạ bệ ai

Không cần đúng bằng mọi giá

Vì hiểu rằng mọi linh hồn đều đang học bài học riêng của họ.
Không ai hơn, không ai kém – chỉ khác thời điểm trưởng thành.

Người hợp nhất không còn hỏi:
“Làm sao để thắng?”
Họ hỏi:
“Làm sao để nâng mình và nâng người?”

Và đó là lúc năng lượng của họ tăng cấp.

Sự hòa điệu với Vũ Trụ

Khi ta tách rời → ta điều khiển thế giới
Khi ta hợp nhất → thế giới phối hợp với ta

Gặp đúng người

Đến đúng nơi

Đúng thời điểm

Đúng cơ hội

Đúng giấc mơ

Không phải vì ta giỏi,
nhưng vì ta không còn đi ngược dòng.

Tâm hồn hòa cùng đạo vận hành của Vũ Trụ,
nên thực tại tự động trôi đúng hướng.

Nhất Thể không phải là cuối con đường – mà là bắt đầu

Bởi khi biết mình là Vũ Trụ,
ta không còn hỏi: “Tôi phải làm gì để trở thành ai?”
ta hỏi:
“Tôi muốn sáng tạo điều gì cho thế giới này?”

Đó là lúc con người không còn là kẻ đứng ngoài cuộc đời,
mà trở thành đồng sáng tạo cùng Vũ Trụ.

Ở tầng này, sống không còn là sinh tồn.
Sống là sáng tạo.
Sống là tỏa sáng.
Sống là trao đi.
Sống là khai mở.
HNI 9-11 - B22 🌺🌺🌺 ✅ PHẦN V – NHẤT THỂ **CHƯƠNG 41: KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT** Henry Le – Lê Đình Hải Một ngày nào đó, trên hành trình thức tỉnh, con người chợt nhận ra: Mình không hề “sống trong Vũ Trụ” – mà chính mình là một phần của Vũ Trụ. Điểm khởi đầu của linh hồn không phải từ cơ thể, Điểm kết thúc của linh hồn cũng không phải là cái chết. Ta chỉ đổi hình dạng, đổi lớp học, đổi tần số. Nhưng bản chất thì bất tử, vô hạn và kết nối với toàn thể. Con người từng nghĩ mình nhỏ bé. Nhưng đó là khi họ chỉ nhìn bằng đôi mắt thể xác. Khi nhìn bằng con mắt tâm thức, họ thấy: Ta không chỉ là một cá thể, Ta là sự tiếp nối của ánh sáng, là tế bào của Vũ Trụ, là một mảnh Thượng Nguồn đang tự trải nghiệm chính mình. ✅ Con người và Vũ Trụ không tách rời – chỉ khác tầng nhận thức Giống như giọt nước tưởng mình độc lập, cho đến khi quay về biển cả và hiểu: Nó chưa bao giờ tách khỏi đại dương. Ta – với thân thể – có vẻ riêng biệt. Nhưng ở tầng năng lượng, ta xuyên thấu trong một trường thống nhất: tâm trí phát sóng trái tim rung tần linh hồn ghi dữ liệu cảm xúc tạo thực tại Ta tưởng mình nghĩ “một mình”, nhưng thật ra ta đang kết nối với trường thông tin của toàn bộ Vũ Trụ. Mỗi ý tưởng tuôn đến bất chợt, không phải “ngẫu nhiên”, mà là tín hiệu của nguồn. ✅ Hợp nhất không phải hòa tan – mà là nhận ra nguồn gốc Hợp nhất không có nghĩa: Mất bản sắc Mất cá tính Mất cái tôi Hợp nhất nghĩa là: Ta biết nguồn gốc của mình. Con sóng vẫn là sóng, nhưng sóng biết mình thuộc về biển. Ngọn lửa vẫn là lửa, nhưng lửa biết mình sinh từ mặt trời. Con người vẫn sống đời riêng, nhưng biết mình là một phần của ánh sáng vô hạn. ✅ Khi con người hợp nhất cùng Vũ Trụ – đời sống đổi tầng Con người tách rời → sống bằng đấu tranh Con người hợp nhất → sống bằng sự trôi chảy Con người tách rời → tìm kiếm bên ngoài Con người hợp nhất → tìm thấy bên trong Con người tách rời → sợ hãi Con người hợp nhất → tin tưởng Khi người và Vũ Trụ trở thành một, mọi điều từng khó, bỗng trở nên nhẹ. Bởi không còn ép Không còn gồng Không còn “mình phải làm một mình” Linh hồn biết: ** luôn có lực lớn hơn đang dẫn đường.** ✅ Tín hiệu của người đã hợp nhất Khi linh hồn bước vào trạng thái Nhất Thể: Không thấy ai là kẻ thù Không còn ganh đua Không muốn hạ bệ ai Không cần đúng bằng mọi giá Vì hiểu rằng mọi linh hồn đều đang học bài học riêng của họ. Không ai hơn, không ai kém – chỉ khác thời điểm trưởng thành. Người hợp nhất không còn hỏi: “Làm sao để thắng?” Họ hỏi: “Làm sao để nâng mình và nâng người?” Và đó là lúc năng lượng của họ tăng cấp. ✅ Sự hòa điệu với Vũ Trụ Khi ta tách rời → ta điều khiển thế giới Khi ta hợp nhất → thế giới phối hợp với ta Gặp đúng người Đến đúng nơi Đúng thời điểm Đúng cơ hội Đúng giấc mơ Không phải vì ta giỏi, nhưng vì ta không còn đi ngược dòng. Tâm hồn hòa cùng đạo vận hành của Vũ Trụ, nên thực tại tự động trôi đúng hướng. ✅ Nhất Thể không phải là cuối con đường – mà là bắt đầu Bởi khi biết mình là Vũ Trụ, ta không còn hỏi: “Tôi phải làm gì để trở thành ai?” ta hỏi: “Tôi muốn sáng tạo điều gì cho thế giới này?” Đó là lúc con người không còn là kẻ đứng ngoài cuộc đời, mà trở thành đồng sáng tạo cùng Vũ Trụ. Ở tầng này, sống không còn là sinh tồn. Sống là sáng tạo. Sống là tỏa sáng. Sống là trao đi. Sống là khai mở.
Love
Like
Haha
Wow
9
0 Bình luận 0 Chia sẽ