HNI 9/11 CHƯƠNG 14: VĂN HÓA NHƯ NĂNG LƯỢNG ĐẠO LÝ TÁI SINH QUỐC GIA
Trong hành trình thăng trầm của một dân tộc, có những giai đoạn tưởng chừng mọi thứ đều tàn lụi: thể chế rệu rã, lòng người chia cắt, niềm tin hao mòn, đạo lý mai một. Nhưng rồi, từ tro tàn ấy, nếu vẫn còn một hạt giống sáng – một mạch năng lượng chưa tắt mang tên văn hóa đạo lý, dân tộc ấy sẽ hồi sinh. Bởi văn hóa chính là năng lượng tái sinh của quốc gia, là nguồn khí thiêng nuôi dưỡng linh hồn tập thể, khơi dậy ý chí tự cường và làm sống dậy đạo làm người.
I. Văn hóa – năng lượng vô hình nhưng không thể hủy diệt
Nếu vật chất là nền tảng cho thân thể quốc gia, thì văn hóa là linh khí cho tâm hồn dân tộc. Khi thân thể có thể suy kiệt, thì linh khí – nếu còn nguyên đạo lý – sẽ tìm đường phục sinh. Bởi văn hóa không phải là sản phẩm của trí tuệ riêng lẻ, mà là năng lượng đạo lý được kết tinh qua hàng nghìn năm sống thuận Thiên, thuận Đạo.
Năng lượng ấy vô hình, nhưng biểu hiện khắp nơi: trong câu ca dao mẹ ru, trong ánh mắt trung thực của người nông dân, trong cách người lính ngã xuống mà không oán thán, trong giọt mồ hôi người thợ rèn mưu sinh để nuôi con ăn học. Tất cả đều là biểu hiện của một trường năng lượng đạo lý, làm nên sức sống nội sinh của dân tộc.
Người Nhật từng nói: “Chúng tôi không giàu tài nguyên, nhưng giàu đạo lý.” Sau Thế chiến thứ hai, khi đất nước họ tan hoang, chính năng lượng đạo lý ấy đã khiến dân tộc Nhật phục hưng. Họ không chỉ tái thiết hạ tầng, mà tái sinh tinh thần quốc gia, bằng cách gìn giữ nhân phẩm, trân trọng kỷ luật, tôn trọng tập thể, yêu cái đẹp và đề cao danh dự dân tộc.
Việt Nam cũng từng như vậy. Mỗi lần đất nước bị xâm lăng, chính năng lượng đạo lý – trung, hiếu, nghĩa, nhân – đã khiến nhân dân đứng lên. “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” không phải chỉ là một câu nói, mà là biểu hiện của năng lượng văn hóa đạo lýlan tỏa trong máu thịt.
II. Đạo lý – cội nguồn của năng lượng tái sinh
Nếu văn hóa là năng lượng, thì đạo lý là cội nguồn sinh ra năng lượng ấy.
Đạo lý là chuẩn mực tâm linh mà con người hướng về: sống sao cho thuận Trời, thuận Người, thuận Tự nhiên. Khi đạo lý được giữ, văn hóa được bồi; khi đạo lý bị phản, văn hóa suy tàn.
HNI 9/11 🌺CHƯƠNG 14: VĂN HÓA NHƯ NĂNG LƯỢNG ĐẠO LÝ TÁI SINH QUỐC GIA Trong hành trình thăng trầm của một dân tộc, có những giai đoạn tưởng chừng mọi thứ đều tàn lụi: thể chế rệu rã, lòng người chia cắt, niềm tin hao mòn, đạo lý mai một. Nhưng rồi, từ tro tàn ấy, nếu vẫn còn một hạt giống sáng – một mạch năng lượng chưa tắt mang tên văn hóa đạo lý, dân tộc ấy sẽ hồi sinh. Bởi văn hóa chính là năng lượng tái sinh của quốc gia, là nguồn khí thiêng nuôi dưỡng linh hồn tập thể, khơi dậy ý chí tự cường và làm sống dậy đạo làm người. I. Văn hóa – năng lượng vô hình nhưng không thể hủy diệt Nếu vật chất là nền tảng cho thân thể quốc gia, thì văn hóa là linh khí cho tâm hồn dân tộc. Khi thân thể có thể suy kiệt, thì linh khí – nếu còn nguyên đạo lý – sẽ tìm đường phục sinh. Bởi văn hóa không phải là sản phẩm của trí tuệ riêng lẻ, mà là năng lượng đạo lý được kết tinh qua hàng nghìn năm sống thuận Thiên, thuận Đạo. Năng lượng ấy vô hình, nhưng biểu hiện khắp nơi: trong câu ca dao mẹ ru, trong ánh mắt trung thực của người nông dân, trong cách người lính ngã xuống mà không oán thán, trong giọt mồ hôi người thợ rèn mưu sinh để nuôi con ăn học. Tất cả đều là biểu hiện của một trường năng lượng đạo lý, làm nên sức sống nội sinh của dân tộc. Người Nhật từng nói: “Chúng tôi không giàu tài nguyên, nhưng giàu đạo lý.” Sau Thế chiến thứ hai, khi đất nước họ tan hoang, chính năng lượng đạo lý ấy đã khiến dân tộc Nhật phục hưng. Họ không chỉ tái thiết hạ tầng, mà tái sinh tinh thần quốc gia, bằng cách gìn giữ nhân phẩm, trân trọng kỷ luật, tôn trọng tập thể, yêu cái đẹp và đề cao danh dự dân tộc. Việt Nam cũng từng như vậy. Mỗi lần đất nước bị xâm lăng, chính năng lượng đạo lý – trung, hiếu, nghĩa, nhân – đã khiến nhân dân đứng lên. “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” không phải chỉ là một câu nói, mà là biểu hiện của năng lượng văn hóa đạo lýlan tỏa trong máu thịt. II. Đạo lý – cội nguồn của năng lượng tái sinh Nếu văn hóa là năng lượng, thì đạo lý là cội nguồn sinh ra năng lượng ấy. Đạo lý là chuẩn mực tâm linh mà con người hướng về: sống sao cho thuận Trời, thuận Người, thuận Tự nhiên. Khi đạo lý được giữ, văn hóa được bồi; khi đạo lý bị phản, văn hóa suy tàn.
Like
Love
Haha
6
1 Bình luận 0 Chia sẽ