HNI 9/11 BÀI THƠ: chương 6
MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC
Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống.
Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời.
Người quên gốc mà bon chen quyền lợi,
Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương.
Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời,
Mất Đạo là mất đường trở về cội.
Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân,
Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối.
Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng,
Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên.
Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa,
Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng.
Đạo là nguồn, Văn là dòng,
Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ.
Nếu nguồn đục, dòng vẩn,
Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng.
Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý,
Chỉ nói luật mà quên lòng nhân,
Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh.
Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần.
Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ.
Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày.
Nước không chỉ là biên giới,
Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu.
Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai,
Văn hưng thì Nước mạnh.
Đạo mất, Văn tàn,
Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn.
Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người.
Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút.
Muốn giữ được non sông,
Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất.
Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa,
Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng.
Bởi mất Đạo là mất Trời,
Mất Văn là mất Người,
Và mất Nước – là mất chính mình.
HNI 9/11 📕BÀI THƠ: chương 6 MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống. Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời. Người quên gốc mà bon chen quyền lợi, Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương. Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời, Mất Đạo là mất đường trở về cội. Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân, Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối. Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng, Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên. Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa, Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng. Đạo là nguồn, Văn là dòng, Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ. Nếu nguồn đục, dòng vẩn, Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng. Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý, Chỉ nói luật mà quên lòng nhân, Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh. Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần. Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ. Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày. Nước không chỉ là biên giới, Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu. Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai, Văn hưng thì Nước mạnh. Đạo mất, Văn tàn, Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn. Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người. Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút. Muốn giữ được non sông, Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất. Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa, Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng. Bởi mất Đạo là mất Trời, Mất Văn là mất Người, Và mất Nước – là mất chính mình.
Love
Like
Angry
5
1 Comments 0 Shares