HNI 9/11: BÀI THƠ: chương 9:
VĂN HÓA LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG
Văn hóa không chỉ là áo, là lời, là lễ,
Mà là linh hồn chung kết nối triệu con tim.
Tâm linh cộng đồng – ngọn lửa không tắt,
Thắp sáng từng mái nhà, từng giọt lệ, từng nụ cười.
Mỗi ngôi chùa, mỗi đình làng, mỗi tiếng trống hội,
Là biểu hiện hữu hình của niềm tin vô hình.
Văn hóa chính là tấm gương phản chiếu,
Cái thiêng liêng trong lòng dân tộc qua bao mùa biến động.
Tâm linh không ở cõi xa xôi,
Nó hiện trong cách người ta đối đãi nhau bằng nhân nghĩa.
Mỗi lời chào, mỗi nén hương, mỗi bát cơm chia sẻ,
Đều là nghi lễ của tâm linh Việt.
Văn hóa là linh hồn mặc áo đời thường,
Là Đạo đi giữa chợ mà không mất thiêng liêng.
Là tiếng khấn mẹ thầm trong đêm gió,
Là giọt nước mắt cha rơi khi con trưởng thành.
Một dân tộc mất gốc tâm linh,
Thì văn hóa chỉ còn là xác rỗng không hồn.
Nhưng khi lòng người cùng hướng về điều thiện,
Thì mọi biểu tượng đều trở nên sống động như Thần.
Tâm linh là gốc, văn hóa là cành,
Từ đó hoa nhân nghĩa nở khắp đồng xanh.
Từng câu hát, từng điệu múa, từng phong tục cổ,
Đều là lời kinh không viết nên của dân tộc Việt.
Khi con người sống có Tâm,
Thì Đạo tự nhiên hiển hiện qua cách sống.
Và khi cộng đồng cùng đồng thanh thiện niệm,
Thì đất nước trở thành cõi Phúc trong trần gian.
Văn hóa là ngôi đền vô hình của linh hồn tập thể,
Mỗi người dân là một viên đá thiêng giữ vững nền móng.
Nếu lòng người tắt lửa niềm tin,
Thì đền kia sụp đổ trong im lặng.
Hỡi người Việt, hãy giữ trong tim ngọn lửa thiêng cộng đồng,
Để mỗi hành vi, mỗi lời nói đều mang hơi thở của Đạo.
Bởi văn hóa không ở đâu xa,
Nó chính là hình tướng rực sáng của tâm linh trong từng con người Việt.
VĂN HÓA LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG
Văn hóa không chỉ là áo, là lời, là lễ,
Mà là linh hồn chung kết nối triệu con tim.
Tâm linh cộng đồng – ngọn lửa không tắt,
Thắp sáng từng mái nhà, từng giọt lệ, từng nụ cười.
Mỗi ngôi chùa, mỗi đình làng, mỗi tiếng trống hội,
Là biểu hiện hữu hình của niềm tin vô hình.
Văn hóa chính là tấm gương phản chiếu,
Cái thiêng liêng trong lòng dân tộc qua bao mùa biến động.
Tâm linh không ở cõi xa xôi,
Nó hiện trong cách người ta đối đãi nhau bằng nhân nghĩa.
Mỗi lời chào, mỗi nén hương, mỗi bát cơm chia sẻ,
Đều là nghi lễ của tâm linh Việt.
Văn hóa là linh hồn mặc áo đời thường,
Là Đạo đi giữa chợ mà không mất thiêng liêng.
Là tiếng khấn mẹ thầm trong đêm gió,
Là giọt nước mắt cha rơi khi con trưởng thành.
Một dân tộc mất gốc tâm linh,
Thì văn hóa chỉ còn là xác rỗng không hồn.
Nhưng khi lòng người cùng hướng về điều thiện,
Thì mọi biểu tượng đều trở nên sống động như Thần.
Tâm linh là gốc, văn hóa là cành,
Từ đó hoa nhân nghĩa nở khắp đồng xanh.
Từng câu hát, từng điệu múa, từng phong tục cổ,
Đều là lời kinh không viết nên của dân tộc Việt.
Khi con người sống có Tâm,
Thì Đạo tự nhiên hiển hiện qua cách sống.
Và khi cộng đồng cùng đồng thanh thiện niệm,
Thì đất nước trở thành cõi Phúc trong trần gian.
Văn hóa là ngôi đền vô hình của linh hồn tập thể,
Mỗi người dân là một viên đá thiêng giữ vững nền móng.
Nếu lòng người tắt lửa niềm tin,
Thì đền kia sụp đổ trong im lặng.
Hỡi người Việt, hãy giữ trong tim ngọn lửa thiêng cộng đồng,
Để mỗi hành vi, mỗi lời nói đều mang hơi thở của Đạo.
Bởi văn hóa không ở đâu xa,
Nó chính là hình tướng rực sáng của tâm linh trong từng con người Việt.
HNI 9/11: 📕 BÀI THƠ: chương 9:
VĂN HÓA LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG
Văn hóa không chỉ là áo, là lời, là lễ,
Mà là linh hồn chung kết nối triệu con tim.
Tâm linh cộng đồng – ngọn lửa không tắt,
Thắp sáng từng mái nhà, từng giọt lệ, từng nụ cười.
Mỗi ngôi chùa, mỗi đình làng, mỗi tiếng trống hội,
Là biểu hiện hữu hình của niềm tin vô hình.
Văn hóa chính là tấm gương phản chiếu,
Cái thiêng liêng trong lòng dân tộc qua bao mùa biến động.
Tâm linh không ở cõi xa xôi,
Nó hiện trong cách người ta đối đãi nhau bằng nhân nghĩa.
Mỗi lời chào, mỗi nén hương, mỗi bát cơm chia sẻ,
Đều là nghi lễ của tâm linh Việt.
Văn hóa là linh hồn mặc áo đời thường,
Là Đạo đi giữa chợ mà không mất thiêng liêng.
Là tiếng khấn mẹ thầm trong đêm gió,
Là giọt nước mắt cha rơi khi con trưởng thành.
Một dân tộc mất gốc tâm linh,
Thì văn hóa chỉ còn là xác rỗng không hồn.
Nhưng khi lòng người cùng hướng về điều thiện,
Thì mọi biểu tượng đều trở nên sống động như Thần.
Tâm linh là gốc, văn hóa là cành,
Từ đó hoa nhân nghĩa nở khắp đồng xanh.
Từng câu hát, từng điệu múa, từng phong tục cổ,
Đều là lời kinh không viết nên của dân tộc Việt.
Khi con người sống có Tâm,
Thì Đạo tự nhiên hiển hiện qua cách sống.
Và khi cộng đồng cùng đồng thanh thiện niệm,
Thì đất nước trở thành cõi Phúc trong trần gian.
Văn hóa là ngôi đền vô hình của linh hồn tập thể,
Mỗi người dân là một viên đá thiêng giữ vững nền móng.
Nếu lòng người tắt lửa niềm tin,
Thì đền kia sụp đổ trong im lặng.
Hỡi người Việt, hãy giữ trong tim ngọn lửa thiêng cộng đồng,
Để mỗi hành vi, mỗi lời nói đều mang hơi thở của Đạo.
Bởi văn hóa không ở đâu xa,
Nó chính là hình tướng rực sáng của tâm linh trong từng con người Việt.