HNI 9/11: Bài thơ chương 11
VĂN HÓA NGHỊCH ĐẠO VÀ HẬU QUẢ XÃ HỘI SUY ĐỒI
Khi lòng người quay lưng cùng Đạo,
Ánh sáng Trời vụt tắt trong tâm.
Tiếng chuông xưa không còn vang vọng,
Chỉ còn vọng lại tiếng lợi danh.
Nhân nghĩa chết dần trong thương vụ,
Đạo lý tan theo dòng bạc vàng.
Tâm linh hóa món hàng rao bán,
Đức hạnh thành vật đổi trao nhau.
Học giả tranh danh quên lời thánh hiền,
Quan quyền đục nước vơ về của báu.
Kẻ mạnh nuốt người yếu bằng lý lẽ,
Lòng người lạnh buốt như sắt đá vô tri.
Văn hóa biến dạng thành sân khấu giả,
Kẻ vô minh khoác áo hiền nhân.
Lời đạo bị uốn cong thành thủ đoạn,
Tín ngưỡng hóa trò mê hoặc lòng dân.
Trẻ thơ học giả dối trước thành nhân,
Người lớn cúi đầu trước bạo quyền vô đạo.
Nhà học không dạy Đạo, chỉ dạy cách thắng người,
Đời sống không dưỡng tâm, chỉ đua nhau hưởng thụ.
Xã hội ngập trong ảo vọng và sợ hãi,
Người giết người bằng ánh nhìn lạnh lẽo.
Cha mẹ bỏ quên con vì cuộc sống mưu sinh,
Con cái quay lưng vì tâm hồn rạn vỡ.
Khi Đạo bị chôn trong tro tàn dục vọng,
Văn hóa thành bóng ma của chính mình.
Lễ nghi mất linh hồn, chỉ còn hình xác,
Tiếng nói dân tộc mất nghĩa, mất tình.
Không còn tôn nghiêm giữa thầy và trò,
Không còn đạo nghĩa giữa vua và dân.
Người tài bị lấn bởi kẻ xu nịnh,
Người thật thà bị chê là dại dột.
Thiên ý không diệt ai, chỉ soi tỏ,
Nhưng khi người quay lưng, ánh sáng tắt dần.
Xã hội nghịch Đạo, Trời không cần phạt,
Chính con người gieo khổ cho nhau.
Một dân tộc nếu quên gốc linh thiêng,
Sẽ trôi lạc trong biển đêm vô tận.
Một nền văn hóa khi nghịch cùng Thiên,
Sẽ tự hủy trong tiếng cười nhân tạo.
HNI 9/11: 📕 Bài thơ chương 11 VĂN HÓA NGHỊCH ĐẠO VÀ HẬU QUẢ XÃ HỘI SUY ĐỒI Khi lòng người quay lưng cùng Đạo, Ánh sáng Trời vụt tắt trong tâm. Tiếng chuông xưa không còn vang vọng, Chỉ còn vọng lại tiếng lợi danh. Nhân nghĩa chết dần trong thương vụ, Đạo lý tan theo dòng bạc vàng. Tâm linh hóa món hàng rao bán, Đức hạnh thành vật đổi trao nhau. Học giả tranh danh quên lời thánh hiền, Quan quyền đục nước vơ về của báu. Kẻ mạnh nuốt người yếu bằng lý lẽ, Lòng người lạnh buốt như sắt đá vô tri. Văn hóa biến dạng thành sân khấu giả, Kẻ vô minh khoác áo hiền nhân. Lời đạo bị uốn cong thành thủ đoạn, Tín ngưỡng hóa trò mê hoặc lòng dân. Trẻ thơ học giả dối trước thành nhân, Người lớn cúi đầu trước bạo quyền vô đạo. Nhà học không dạy Đạo, chỉ dạy cách thắng người, Đời sống không dưỡng tâm, chỉ đua nhau hưởng thụ. Xã hội ngập trong ảo vọng và sợ hãi, Người giết người bằng ánh nhìn lạnh lẽo. Cha mẹ bỏ quên con vì cuộc sống mưu sinh, Con cái quay lưng vì tâm hồn rạn vỡ. Khi Đạo bị chôn trong tro tàn dục vọng, Văn hóa thành bóng ma của chính mình. Lễ nghi mất linh hồn, chỉ còn hình xác, Tiếng nói dân tộc mất nghĩa, mất tình. Không còn tôn nghiêm giữa thầy và trò, Không còn đạo nghĩa giữa vua và dân. Người tài bị lấn bởi kẻ xu nịnh, Người thật thà bị chê là dại dột. Thiên ý không diệt ai, chỉ soi tỏ, Nhưng khi người quay lưng, ánh sáng tắt dần. Xã hội nghịch Đạo, Trời không cần phạt, Chính con người gieo khổ cho nhau. Một dân tộc nếu quên gốc linh thiêng, Sẽ trôi lạc trong biển đêm vô tận. Một nền văn hóa khi nghịch cùng Thiên, Sẽ tự hủy trong tiếng cười nhân tạo.
Like
Love
Wow
3
0 Bình luận 0 Chia sẽ