HNI 9/11: bài thơ Chương 8:
BÀI THƠ: LÒNG DÂN LÀ MẠCH NGUỒN NUÔI DƯỠNG VĂN HÓA
Văn hóa không từ sách vở sinh ra,
Mà từ ánh mắt, nụ cười của người mẹ tảo tần sớm tối.
Từ giọt mồ hôi cha rơi trên ruộng lúa,
Từ tiếng hát ru ngàn đời vẫn chưa tắt trong gió Việt.
Lòng dân là đất,
Văn hóa là cây.
Cây chỉ xanh khi đất còn ấm,
Và đất chỉ phì nhiêu khi lòng người còn tin yêu.
Một dân tộc mất lòng tin,
Thì mọi nghi lễ cũng chỉ là vỏ rỗng.
Bởi văn hóa không sống trong cung điện,
Mà sống giữa chợ đời, nơi dân còn nhân hậu.
Những bữa cơm chia sẻ trong nghèo khó,
Là thánh đường của văn hóa Việt.
Một cái bắt tay chân thật,
Giá trị hơn vạn bài diễn văn bóng bẩy.
Khi lòng dân khô cạn,
Thì thơ ca cũng mất nhạc điệu của hồn.
Khi dân bị lãng quên,
Thì văn hóa chỉ còn là tấm áo rách được vá bằng khẩu hiệu.
Hãy lắng nghe tiếng dân như nghe nhịp đất,
Nơi mọi giá trị thật bắt đầu hồi sinh.
Hãy tin vào lòng dân như tin vào mạch nước ngầm,
Dù bề mặt khô, dưới sâu vẫn chảy mãi nguồn trong.
Văn hóa chỉ trường tồn khi lòng dân được nuôi dưỡng,
Bằng công bằng, bằng lẽ phải, bằng tình thương.
Khi dân an, đạo đức tự nhiên nảy nở,
Như hoa mọc giữa đồng không cần ai gieo hạt.
Từ lòng dân, văn hóa vươn lên như mầm sống,
Mang hơi thở của quê hương, vị mặn của mồ hôi và nước mắt.
Tổ tiên ta hiểu điều ấy nên gửi lại lời nhắn:
“Giữ lòng dân – chính là giữ mạch nguồn văn hóa.”
Hỡi những người đang dựng lại hồn nước,
Hãy bắt đầu từ việc lắng nghe tiếng dân.
Bởi nơi đó – nơi thẳm sâu của lòng người,
Chính là nguồn nước thiêng nuôi sống nền văn hóa Việt muôn đời.
Đọc thêm
Đọc thêm
HNI 9/11: bài thơ Chương 8: BÀI THƠ: LÒNG DÂN LÀ MẠCH NGUỒN NUÔI DƯỠNG VĂN HÓA Văn hóa không từ sách vở sinh ra, Mà từ ánh mắt, nụ cười của người mẹ tảo tần sớm tối. Từ giọt mồ hôi cha rơi trên ruộng lúa, Từ tiếng hát ru ngàn đời vẫn chưa tắt trong gió Việt. Lòng dân là đất, Văn hóa là cây. Cây chỉ xanh khi đất còn ấm, Và đất chỉ phì nhiêu khi lòng người còn tin yêu. Một dân tộc mất lòng tin, Thì mọi nghi lễ cũng chỉ là vỏ rỗng. Bởi văn hóa không sống trong cung điện, Mà sống giữa chợ đời, nơi dân còn nhân hậu. Những bữa cơm chia sẻ trong nghèo khó, Là thánh đường của văn hóa Việt. Một cái bắt tay chân thật, Giá trị hơn vạn bài diễn văn bóng bẩy. Khi lòng dân khô cạn, Thì thơ ca cũng mất nhạc điệu của hồn. Khi dân bị lãng quên, Thì văn hóa chỉ còn là tấm áo rách được vá bằng khẩu hiệu. Hãy lắng nghe tiếng dân như nghe nhịp đất, Nơi mọi giá trị thật bắt đầu hồi sinh. Hãy tin vào lòng dân như tin vào mạch nước ngầm, Dù bề mặt khô, dưới sâu vẫn chảy mãi nguồn trong. Văn hóa chỉ trường tồn khi lòng dân được nuôi dưỡng, Bằng công bằng, bằng lẽ phải, bằng tình thương. Khi dân an, đạo đức tự nhiên nảy nở, Như hoa mọc giữa đồng không cần ai gieo hạt. Từ lòng dân, văn hóa vươn lên như mầm sống, Mang hơi thở của quê hương, vị mặn của mồ hôi và nước mắt. Tổ tiên ta hiểu điều ấy nên gửi lại lời nhắn: “Giữ lòng dân – chính là giữ mạch nguồn văn hóa.” Hỡi những người đang dựng lại hồn nước, Hãy bắt đầu từ việc lắng nghe tiếng dân. Bởi nơi đó – nơi thẳm sâu của lòng người, Chính là nguồn nước thiêng nuôi sống nền văn hóa Việt muôn đời. Đọc thêm Đọc thêm
Like
Angry
2
0 Bình luận 0 Chia sẽ