HNI 13/12
Bài thơ CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
Trong mỗi con người có một hạt sáng ban sơ,
Nhỏ như hơi thở, nhưng lớn hơn cả bầu trời tĩnh lặng.
Đó là Tính Thiện – món quà từ thuở vô thủy vô dạng,
Đi theo linh hồn qua từng kiếp luân hồi.
Tính Thiện ấy chưa từng vẩn đục một giây,
Chỉ bị che bởi bụi đời, lời buồn, vết thương chưa khép.
Như mặt trăng tròn nhưng khuất sau mây mịt mờ che lấp,
Chỉ cần một làn gió nhẹ, ánh sáng lại hoàn nguyên.
Linh hồn sinh ra không để sợ hãi hay lạc lối,
Mà để học yêu thương, để trở nên sáng suốt hơn mình hôm qua.
Mỗi thử thách đến chẳng phải để khiến ta gục ngã,
Mà để gọi dậy hạt sáng đang ngủ trong sâu thẳm trái tim.
Tính Thiện dẫn đường như người thầy thầm lặng,
Không lên tiếng nhưng luôn hiện hữu trong ta.
Khi ta chọn bao dung thay vì giận dữ,
Khi ta chọn sự thật thay vì những điều dễ dãi trôi qua,
Là lúc hạt sáng ấy đang lớn lên thêm một chút.
Tiến hóa của linh hồn không nằm ở những điều xa xôi,
Mà trong từng hành động nhỏ ta sống mỗi ngày chân thật.
Một lời tử tế – một ý nghĩ trong sáng – một bước chân hướng về điều tốt,
Chính là bậc thang dẫn linh hồn đến tầm vóc cao hơn.
Rồi đến một ngày, ta hiểu ra điều giản dị:
Rằng không phải cuộc đời dạy ta khổ đau,
Mà dạy ta cách vượt qua đau khổ bằng tình thương mạnh hơn sợ hãi.
Không phải thế giới làm ta bể nát,
Mà giúp ta nhận ra nơi vỡ là nơi ánh sáng tràn vào.
Linh hồn tiến hóa không phải để trở thành người khác,
Mà để trở về đúng với chính mình – nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Và Tính Thiện, dù bị bão giông đời phủ lấp,
Vẫn chờ một ngày được ta gọi tên.
Hãy lắng nghe tiếng thở của linh hồn trong im lặng,
Sẽ thấy có một vì sao đang lớn lên trong ngực trái.
Ngày ta sống trọn với ánh sáng ấy,
Ta không chỉ tốt hơn…
Mà trở thành chính sự tiếp nối của Đạo Trời.
Bài thơ CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
Trong mỗi con người có một hạt sáng ban sơ,
Nhỏ như hơi thở, nhưng lớn hơn cả bầu trời tĩnh lặng.
Đó là Tính Thiện – món quà từ thuở vô thủy vô dạng,
Đi theo linh hồn qua từng kiếp luân hồi.
Tính Thiện ấy chưa từng vẩn đục một giây,
Chỉ bị che bởi bụi đời, lời buồn, vết thương chưa khép.
Như mặt trăng tròn nhưng khuất sau mây mịt mờ che lấp,
Chỉ cần một làn gió nhẹ, ánh sáng lại hoàn nguyên.
Linh hồn sinh ra không để sợ hãi hay lạc lối,
Mà để học yêu thương, để trở nên sáng suốt hơn mình hôm qua.
Mỗi thử thách đến chẳng phải để khiến ta gục ngã,
Mà để gọi dậy hạt sáng đang ngủ trong sâu thẳm trái tim.
Tính Thiện dẫn đường như người thầy thầm lặng,
Không lên tiếng nhưng luôn hiện hữu trong ta.
Khi ta chọn bao dung thay vì giận dữ,
Khi ta chọn sự thật thay vì những điều dễ dãi trôi qua,
Là lúc hạt sáng ấy đang lớn lên thêm một chút.
Tiến hóa của linh hồn không nằm ở những điều xa xôi,
Mà trong từng hành động nhỏ ta sống mỗi ngày chân thật.
Một lời tử tế – một ý nghĩ trong sáng – một bước chân hướng về điều tốt,
Chính là bậc thang dẫn linh hồn đến tầm vóc cao hơn.
Rồi đến một ngày, ta hiểu ra điều giản dị:
Rằng không phải cuộc đời dạy ta khổ đau,
Mà dạy ta cách vượt qua đau khổ bằng tình thương mạnh hơn sợ hãi.
Không phải thế giới làm ta bể nát,
Mà giúp ta nhận ra nơi vỡ là nơi ánh sáng tràn vào.
Linh hồn tiến hóa không phải để trở thành người khác,
Mà để trở về đúng với chính mình – nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Và Tính Thiện, dù bị bão giông đời phủ lấp,
Vẫn chờ một ngày được ta gọi tên.
Hãy lắng nghe tiếng thở của linh hồn trong im lặng,
Sẽ thấy có một vì sao đang lớn lên trong ngực trái.
Ngày ta sống trọn với ánh sáng ấy,
Ta không chỉ tốt hơn…
Mà trở thành chính sự tiếp nối của Đạo Trời.
HNI 13/12
📕Bài thơ CHƯƠNG 3: TÍNH THIỆN NGUYÊN THỦY VÀ MỤC ĐÍCH TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN
Trong mỗi con người có một hạt sáng ban sơ,
Nhỏ như hơi thở, nhưng lớn hơn cả bầu trời tĩnh lặng.
Đó là Tính Thiện – món quà từ thuở vô thủy vô dạng,
Đi theo linh hồn qua từng kiếp luân hồi.
Tính Thiện ấy chưa từng vẩn đục một giây,
Chỉ bị che bởi bụi đời, lời buồn, vết thương chưa khép.
Như mặt trăng tròn nhưng khuất sau mây mịt mờ che lấp,
Chỉ cần một làn gió nhẹ, ánh sáng lại hoàn nguyên.
Linh hồn sinh ra không để sợ hãi hay lạc lối,
Mà để học yêu thương, để trở nên sáng suốt hơn mình hôm qua.
Mỗi thử thách đến chẳng phải để khiến ta gục ngã,
Mà để gọi dậy hạt sáng đang ngủ trong sâu thẳm trái tim.
Tính Thiện dẫn đường như người thầy thầm lặng,
Không lên tiếng nhưng luôn hiện hữu trong ta.
Khi ta chọn bao dung thay vì giận dữ,
Khi ta chọn sự thật thay vì những điều dễ dãi trôi qua,
Là lúc hạt sáng ấy đang lớn lên thêm một chút.
Tiến hóa của linh hồn không nằm ở những điều xa xôi,
Mà trong từng hành động nhỏ ta sống mỗi ngày chân thật.
Một lời tử tế – một ý nghĩ trong sáng – một bước chân hướng về điều tốt,
Chính là bậc thang dẫn linh hồn đến tầm vóc cao hơn.
Rồi đến một ngày, ta hiểu ra điều giản dị:
Rằng không phải cuộc đời dạy ta khổ đau,
Mà dạy ta cách vượt qua đau khổ bằng tình thương mạnh hơn sợ hãi.
Không phải thế giới làm ta bể nát,
Mà giúp ta nhận ra nơi vỡ là nơi ánh sáng tràn vào.
Linh hồn tiến hóa không phải để trở thành người khác,
Mà để trở về đúng với chính mình – nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Và Tính Thiện, dù bị bão giông đời phủ lấp,
Vẫn chờ một ngày được ta gọi tên.
Hãy lắng nghe tiếng thở của linh hồn trong im lặng,
Sẽ thấy có một vì sao đang lớn lên trong ngực trái.
Ngày ta sống trọn với ánh sáng ấy,
Ta không chỉ tốt hơn…
Mà trở thành chính sự tiếp nối của Đạo Trời.