HNI 13/12
Bài thơ CHƯƠNG 6:
TỰ DO Ý CHÍ VÀ TIẾN TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TÂM LINH
Ta sinh ra không bị ràng buộc bởi số phận,
Chỉ bị ràng buộc bởi chính những niềm tin ta nuôi lớn trong lòng.
Tự do ý chí là món quà thiêng mà Đạo Trời trao tặng,
Để mỗi linh hồn được chọn hướng đi cho cuộc hành trình của mình.
Có lúc ta đứng trước ngã ba đời,
Gió quá mạnh còn tim thì chông chênh rất nhẹ.
Nhưng ngay cả bối rối ấy,
Cũng là lời mời để ta lắng nghe tiếng nói thật sự trong sâu thẳm linh hồn.
Trưởng thành tâm linh không đến trong một ngày,
Mà lớn dần từ những chọn lựa nhỏ bé – âm thầm – miệt mài mỗi phút.
Hôm nay ta chọn yêu thương thay vì oán trách,
Ngày mai ta chọn bước tiếp thay vì trốn chạy một nỗi đau.
Tự do ý chí không phải làm điều mình muốn,
Mà là đủ tỉnh thức để biết điều gì thật sự tốt cho mình.
Là biết đứng dậy sau sai lầm,
Biết mở lòng dù từng tổn thương,
Biết nhẹ nhàng buông những gì không còn thuộc về con đường ta đi.
Mỗi quyết định của ta là một lời tuyên bố với vũ trụ,
Rằng: “Đây là tần số mà ta chọn sống.”
Và vũ trụ sẽ sắp đặt trải nghiệm phù hợp,
Để linh hồn ta học bài học mà nó đã sẵn sàng đón nhận.
Trưởng thành tâm linh là hành trình trở về chính mình,
Chứ không phải trở thành ai đó khác hoàn hảo hơn.
Là biết mỉm cười khi đời không đúng ý,
Biết tin vào điều sáng khi bóng tối còn dày đặc.
Là biết rằng ta luôn có quyền chọn phản ứng của mình với mọi điều đang xảy đến.
Tự do ý chí mở cửa,
Nhưng chính sự chân thật với bản tâm mới đưa ta qua ngưỡng cửa ấy.
Mỗi bước đi là một bài học,
Mỗi lần vấp ngã là một lời nhắc: “Hãy tiếp tục, ta đang lớn lên.”
Đến một ngày,
Khi ta nhìn lại những tháng năm đã qua,
Sẽ thấy từng vết thương đều hóa thành ánh sáng,
Từng chọn lựa dũng cảm đều trở thành cánh chim nâng linh hồn lên cao hơn.
Và ta hiểu rằng:
Tự do ý chí là chiếc chìa khóa,
Trưởng thành tâm linh là cánh cửa,
Còn hành trình chính là bài ca mà ta tự viết cho đời mình.
Không ai thay thế, không ai bước hộ –
Đó là vẻ đẹp của người biết tự mình lớn lên trong Đạo Trời.
HNI 13/12 📕Bài thơ CHƯƠNG 6: TỰ DO Ý CHÍ VÀ TIẾN TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TÂM LINH Ta sinh ra không bị ràng buộc bởi số phận, Chỉ bị ràng buộc bởi chính những niềm tin ta nuôi lớn trong lòng. Tự do ý chí là món quà thiêng mà Đạo Trời trao tặng, Để mỗi linh hồn được chọn hướng đi cho cuộc hành trình của mình. Có lúc ta đứng trước ngã ba đời, Gió quá mạnh còn tim thì chông chênh rất nhẹ. Nhưng ngay cả bối rối ấy, Cũng là lời mời để ta lắng nghe tiếng nói thật sự trong sâu thẳm linh hồn. Trưởng thành tâm linh không đến trong một ngày, Mà lớn dần từ những chọn lựa nhỏ bé – âm thầm – miệt mài mỗi phút. Hôm nay ta chọn yêu thương thay vì oán trách, Ngày mai ta chọn bước tiếp thay vì trốn chạy một nỗi đau. Tự do ý chí không phải làm điều mình muốn, Mà là đủ tỉnh thức để biết điều gì thật sự tốt cho mình. Là biết đứng dậy sau sai lầm, Biết mở lòng dù từng tổn thương, Biết nhẹ nhàng buông những gì không còn thuộc về con đường ta đi. Mỗi quyết định của ta là một lời tuyên bố với vũ trụ, Rằng: “Đây là tần số mà ta chọn sống.” Và vũ trụ sẽ sắp đặt trải nghiệm phù hợp, Để linh hồn ta học bài học mà nó đã sẵn sàng đón nhận. Trưởng thành tâm linh là hành trình trở về chính mình, Chứ không phải trở thành ai đó khác hoàn hảo hơn. Là biết mỉm cười khi đời không đúng ý, Biết tin vào điều sáng khi bóng tối còn dày đặc. Là biết rằng ta luôn có quyền chọn phản ứng của mình với mọi điều đang xảy đến. Tự do ý chí mở cửa, Nhưng chính sự chân thật với bản tâm mới đưa ta qua ngưỡng cửa ấy. Mỗi bước đi là một bài học, Mỗi lần vấp ngã là một lời nhắc: “Hãy tiếp tục, ta đang lớn lên.” Đến một ngày, Khi ta nhìn lại những tháng năm đã qua, Sẽ thấy từng vết thương đều hóa thành ánh sáng, Từng chọn lựa dũng cảm đều trở thành cánh chim nâng linh hồn lên cao hơn. Và ta hiểu rằng: Tự do ý chí là chiếc chìa khóa, Trưởng thành tâm linh là cánh cửa, Còn hành trình chính là bài ca mà ta tự viết cho đời mình. Không ai thay thế, không ai bước hộ – Đó là vẻ đẹp của người biết tự mình lớn lên trong Đạo Trời.
Like
Love
Angry
5
0 Bình luận 0 Chia sẽ