HNI 13/12
Bài thơ CHƯƠNG 8:
THỜI – VẬN – MỆNH
& QUY LUẬT CHUYỂN CHU KỲ CỦA NHÂN LOẠI
Có những bánh xe vô hình quay suốt cõi đời,
Chậm đến mức mắt người không sao nhìn thấy.
Nhưng từng nền văn minh mọc lên rồi tàn phai,
Đều ghi lại dấu vết chuyển động âm thầm của Thời – Vận – Mệnh.
Thời là dòng chảy khởi nguồn cho mọi biến động,
Là nhịp lớn của vũ trụ đẩy nhân loại sang những bình minh mới.
Khi Thời đến, cánh cửa mở, gió đổi chiều,
Và những điều tưởng bất biến cũng trở nên chuyển hóa.
Vận là làn sóng đưa con người lên cao hoặc cuốn ngược,
Là sức đẩy của trời đất tương hợp với tâm thức mỗi thời kỳ.
Ai hòa với Vận thì nhẹ như chim vỗ cánh,
Ai nghịch Vận thì nặng như bóng chìm xuống đáy nước sâu.
Mệnh không phải sợi dây trói buộc,
Mà là bản đồ linh hồn mang trong mình từ thuở đầu tiên.
Nhưng bản đồ ấy luôn được viết lại phần nào
Mỗi khi con người biết chọn sáng thay vì tối,
Biết bước tiếp thay vì cúi đầu buông bỏ.
Thời – Vận – Mệnh hòa vào nhau
Tạo nên những chu kỳ lớn của nhân loại.
Có thời kỳ ánh sáng lan khắp bốn phương,
Có thời kỳ bóng tối phủ che để con người học bài học vượt qua chính mình.
Mỗi lần chu kỳ chuyển dịch,
Trái tim thế giới lại rung lên những nhịp chưa từng có.
Như tiếng gọi từ sâu thẳm Đạo Trời,
Kêu gọi con người thức dậy –
Đừng ngủ quên trong những điều đã cũ.
Nhân loại đi qua nhiều kỷ nguyên huy hoàng lẫn đổ vỡ,
Nhưng chưa lần nào mất đi cơ hội tái sinh.
Bởi sau mọi lụi tàn, phía sau vẫn còn một hạt mầm,
Chờ đúng Thời – gặp đúng Vận – hòa đúng Mệnh,
Sẽ lại nở ra những trang sử mới rực rỡ hơn.
Trong từng cá nhân cũng có một chu kỳ lớn nhỏ,
Phản chiếu vận động của cả nhân gian.
Mỗi biến cố không phải để gục ngã,
Mà để đẩy ta sang một mùa mới của linh hồn.
Hãy lắng nghe thời gian đang quay trong im lặng,
Hãy chạm vào mạch vận chuyển của đời mà ta tưởng không hề biết.
Ngày ta hiểu được ba vòng quay ấy,
Ta sẽ biết lúc nào nên chờ – lúc nào nên đi – lúc nào nên bay lên,
Nhẹ như cánh hoa gặp đúng gió xuân mà bung nở.
Bài thơ CHƯƠNG 8:
THỜI – VẬN – MỆNH
& QUY LUẬT CHUYỂN CHU KỲ CỦA NHÂN LOẠI
Có những bánh xe vô hình quay suốt cõi đời,
Chậm đến mức mắt người không sao nhìn thấy.
Nhưng từng nền văn minh mọc lên rồi tàn phai,
Đều ghi lại dấu vết chuyển động âm thầm của Thời – Vận – Mệnh.
Thời là dòng chảy khởi nguồn cho mọi biến động,
Là nhịp lớn của vũ trụ đẩy nhân loại sang những bình minh mới.
Khi Thời đến, cánh cửa mở, gió đổi chiều,
Và những điều tưởng bất biến cũng trở nên chuyển hóa.
Vận là làn sóng đưa con người lên cao hoặc cuốn ngược,
Là sức đẩy của trời đất tương hợp với tâm thức mỗi thời kỳ.
Ai hòa với Vận thì nhẹ như chim vỗ cánh,
Ai nghịch Vận thì nặng như bóng chìm xuống đáy nước sâu.
Mệnh không phải sợi dây trói buộc,
Mà là bản đồ linh hồn mang trong mình từ thuở đầu tiên.
Nhưng bản đồ ấy luôn được viết lại phần nào
Mỗi khi con người biết chọn sáng thay vì tối,
Biết bước tiếp thay vì cúi đầu buông bỏ.
Thời – Vận – Mệnh hòa vào nhau
Tạo nên những chu kỳ lớn của nhân loại.
Có thời kỳ ánh sáng lan khắp bốn phương,
Có thời kỳ bóng tối phủ che để con người học bài học vượt qua chính mình.
Mỗi lần chu kỳ chuyển dịch,
Trái tim thế giới lại rung lên những nhịp chưa từng có.
Như tiếng gọi từ sâu thẳm Đạo Trời,
Kêu gọi con người thức dậy –
Đừng ngủ quên trong những điều đã cũ.
Nhân loại đi qua nhiều kỷ nguyên huy hoàng lẫn đổ vỡ,
Nhưng chưa lần nào mất đi cơ hội tái sinh.
Bởi sau mọi lụi tàn, phía sau vẫn còn một hạt mầm,
Chờ đúng Thời – gặp đúng Vận – hòa đúng Mệnh,
Sẽ lại nở ra những trang sử mới rực rỡ hơn.
Trong từng cá nhân cũng có một chu kỳ lớn nhỏ,
Phản chiếu vận động của cả nhân gian.
Mỗi biến cố không phải để gục ngã,
Mà để đẩy ta sang một mùa mới của linh hồn.
Hãy lắng nghe thời gian đang quay trong im lặng,
Hãy chạm vào mạch vận chuyển của đời mà ta tưởng không hề biết.
Ngày ta hiểu được ba vòng quay ấy,
Ta sẽ biết lúc nào nên chờ – lúc nào nên đi – lúc nào nên bay lên,
Nhẹ như cánh hoa gặp đúng gió xuân mà bung nở.
HNI 13/12
📕Bài thơ CHƯƠNG 8:
THỜI – VẬN – MỆNH
& QUY LUẬT CHUYỂN CHU KỲ CỦA NHÂN LOẠI
Có những bánh xe vô hình quay suốt cõi đời,
Chậm đến mức mắt người không sao nhìn thấy.
Nhưng từng nền văn minh mọc lên rồi tàn phai,
Đều ghi lại dấu vết chuyển động âm thầm của Thời – Vận – Mệnh.
Thời là dòng chảy khởi nguồn cho mọi biến động,
Là nhịp lớn của vũ trụ đẩy nhân loại sang những bình minh mới.
Khi Thời đến, cánh cửa mở, gió đổi chiều,
Và những điều tưởng bất biến cũng trở nên chuyển hóa.
Vận là làn sóng đưa con người lên cao hoặc cuốn ngược,
Là sức đẩy của trời đất tương hợp với tâm thức mỗi thời kỳ.
Ai hòa với Vận thì nhẹ như chim vỗ cánh,
Ai nghịch Vận thì nặng như bóng chìm xuống đáy nước sâu.
Mệnh không phải sợi dây trói buộc,
Mà là bản đồ linh hồn mang trong mình từ thuở đầu tiên.
Nhưng bản đồ ấy luôn được viết lại phần nào
Mỗi khi con người biết chọn sáng thay vì tối,
Biết bước tiếp thay vì cúi đầu buông bỏ.
Thời – Vận – Mệnh hòa vào nhau
Tạo nên những chu kỳ lớn của nhân loại.
Có thời kỳ ánh sáng lan khắp bốn phương,
Có thời kỳ bóng tối phủ che để con người học bài học vượt qua chính mình.
Mỗi lần chu kỳ chuyển dịch,
Trái tim thế giới lại rung lên những nhịp chưa từng có.
Như tiếng gọi từ sâu thẳm Đạo Trời,
Kêu gọi con người thức dậy –
Đừng ngủ quên trong những điều đã cũ.
Nhân loại đi qua nhiều kỷ nguyên huy hoàng lẫn đổ vỡ,
Nhưng chưa lần nào mất đi cơ hội tái sinh.
Bởi sau mọi lụi tàn, phía sau vẫn còn một hạt mầm,
Chờ đúng Thời – gặp đúng Vận – hòa đúng Mệnh,
Sẽ lại nở ra những trang sử mới rực rỡ hơn.
Trong từng cá nhân cũng có một chu kỳ lớn nhỏ,
Phản chiếu vận động của cả nhân gian.
Mỗi biến cố không phải để gục ngã,
Mà để đẩy ta sang một mùa mới của linh hồn.
Hãy lắng nghe thời gian đang quay trong im lặng,
Hãy chạm vào mạch vận chuyển của đời mà ta tưởng không hề biết.
Ngày ta hiểu được ba vòng quay ấy,
Ta sẽ biết lúc nào nên chờ – lúc nào nên đi – lúc nào nên bay lên,
Nhẹ như cánh hoa gặp đúng gió xuân mà bung nở.