HNI 13/12
Bài thơ CHƯƠNG 9: ĐẠO TRỜI
VÀ SỰ VẬN HÀNH CỦA MỘT XÃ HỘI THỊNH TRỊ
Khi Đạo Trời thấm vào lòng người,
Xã hội sáng lên như bình minh không một làn sương đục.
Không cần roi gậy, không cần những lời răn đe cứng nhắc,
Chính lương tri tự trở thành ngọn đèn dẫn lối bước chân.
Thịnh trị không sinh ra từ của cải,
Mà từ những tâm hồn biết sống thuận theo điều chân thật.
Một lời ngay thẳng có thể nâng cả cộng đồng,
Một trái tim nhân hậu có thể hóa giải ngàn tranh chấp.
Nơi nào Đạo được tôn làm gốc,
Người với người biết kính nhường, biết sẻ chia, biết giữ mình trong sáng.
Pháp luật vẫn còn đó,
Nhưng trở nên nhẹ như bóng mây,
Vì đa phần điều chỉnh bằng ý thức thay vì sợ hãi.
Một xã hội thịnh trị không ồn ào,
Như con sông lớn trôi lặng mà nuôi được cả đôi bờ.
Người dân an cư vì niềm tin vào nhau,
Chứ không vì những bức tường cao hay cánh cửa thép.
Khi Đạo Trời vận hành qua từng con người,
Chính trị hóa thành phục vụ,
Kinh tế hóa thành công bằng,
Giáo dục hóa thành gieo hạt thiện lương cho thế hệ mai sau.
Không ai cao hơn ai,
Vì ai cũng là một phần của chỉnh thể hòa hợp.
Kẻ mạnh nâng người yếu,
Người tài dẫn người chưa biết,
Mỗi cá nhân đều góp một tần số sáng vào trường năng lượng chung.
Thịnh trị không phải mục tiêu cuối cùng,
Mà là trạng thái tự nhiên khi Đạo Trời được sống bằng hành động mỗi ngày.
Như nước xuôi theo dòng, như cây vươn theo nắng,
Xã hội vận hành êm đềm khi mọi người đều thuận theo lẽ phải của lòng mình.
Rồi đến một ngày,
Người ta nhìn quanh và không còn thấy cảnh bon chen mệt mỏi.
Nụ cười nhiều hơn, niềm tin vững hơn,
Như thể bản thân đất trời cũng đang mỉm cười trước sự hòa hợp ấy.
Và ta hiểu rằng:
Một xã hội thịnh trị không phải kỳ tích,
Mà chỉ là nơi con người cùng bước về với ánh sáng trong tim,
Nơi Đạo Trời thấm xuống như mưa mềm,
Nuôi lớn từng hạt giống Thiện đang đợi nở trong đời.
Bài thơ CHƯƠNG 9: ĐẠO TRỜI
VÀ SỰ VẬN HÀNH CỦA MỘT XÃ HỘI THỊNH TRỊ
Khi Đạo Trời thấm vào lòng người,
Xã hội sáng lên như bình minh không một làn sương đục.
Không cần roi gậy, không cần những lời răn đe cứng nhắc,
Chính lương tri tự trở thành ngọn đèn dẫn lối bước chân.
Thịnh trị không sinh ra từ của cải,
Mà từ những tâm hồn biết sống thuận theo điều chân thật.
Một lời ngay thẳng có thể nâng cả cộng đồng,
Một trái tim nhân hậu có thể hóa giải ngàn tranh chấp.
Nơi nào Đạo được tôn làm gốc,
Người với người biết kính nhường, biết sẻ chia, biết giữ mình trong sáng.
Pháp luật vẫn còn đó,
Nhưng trở nên nhẹ như bóng mây,
Vì đa phần điều chỉnh bằng ý thức thay vì sợ hãi.
Một xã hội thịnh trị không ồn ào,
Như con sông lớn trôi lặng mà nuôi được cả đôi bờ.
Người dân an cư vì niềm tin vào nhau,
Chứ không vì những bức tường cao hay cánh cửa thép.
Khi Đạo Trời vận hành qua từng con người,
Chính trị hóa thành phục vụ,
Kinh tế hóa thành công bằng,
Giáo dục hóa thành gieo hạt thiện lương cho thế hệ mai sau.
Không ai cao hơn ai,
Vì ai cũng là một phần của chỉnh thể hòa hợp.
Kẻ mạnh nâng người yếu,
Người tài dẫn người chưa biết,
Mỗi cá nhân đều góp một tần số sáng vào trường năng lượng chung.
Thịnh trị không phải mục tiêu cuối cùng,
Mà là trạng thái tự nhiên khi Đạo Trời được sống bằng hành động mỗi ngày.
Như nước xuôi theo dòng, như cây vươn theo nắng,
Xã hội vận hành êm đềm khi mọi người đều thuận theo lẽ phải của lòng mình.
Rồi đến một ngày,
Người ta nhìn quanh và không còn thấy cảnh bon chen mệt mỏi.
Nụ cười nhiều hơn, niềm tin vững hơn,
Như thể bản thân đất trời cũng đang mỉm cười trước sự hòa hợp ấy.
Và ta hiểu rằng:
Một xã hội thịnh trị không phải kỳ tích,
Mà chỉ là nơi con người cùng bước về với ánh sáng trong tim,
Nơi Đạo Trời thấm xuống như mưa mềm,
Nuôi lớn từng hạt giống Thiện đang đợi nở trong đời.
HNI 13/12
📕Bài thơ CHƯƠNG 9: ĐẠO TRỜI
VÀ SỰ VẬN HÀNH CỦA MỘT XÃ HỘI THỊNH TRỊ
Khi Đạo Trời thấm vào lòng người,
Xã hội sáng lên như bình minh không một làn sương đục.
Không cần roi gậy, không cần những lời răn đe cứng nhắc,
Chính lương tri tự trở thành ngọn đèn dẫn lối bước chân.
Thịnh trị không sinh ra từ của cải,
Mà từ những tâm hồn biết sống thuận theo điều chân thật.
Một lời ngay thẳng có thể nâng cả cộng đồng,
Một trái tim nhân hậu có thể hóa giải ngàn tranh chấp.
Nơi nào Đạo được tôn làm gốc,
Người với người biết kính nhường, biết sẻ chia, biết giữ mình trong sáng.
Pháp luật vẫn còn đó,
Nhưng trở nên nhẹ như bóng mây,
Vì đa phần điều chỉnh bằng ý thức thay vì sợ hãi.
Một xã hội thịnh trị không ồn ào,
Như con sông lớn trôi lặng mà nuôi được cả đôi bờ.
Người dân an cư vì niềm tin vào nhau,
Chứ không vì những bức tường cao hay cánh cửa thép.
Khi Đạo Trời vận hành qua từng con người,
Chính trị hóa thành phục vụ,
Kinh tế hóa thành công bằng,
Giáo dục hóa thành gieo hạt thiện lương cho thế hệ mai sau.
Không ai cao hơn ai,
Vì ai cũng là một phần của chỉnh thể hòa hợp.
Kẻ mạnh nâng người yếu,
Người tài dẫn người chưa biết,
Mỗi cá nhân đều góp một tần số sáng vào trường năng lượng chung.
Thịnh trị không phải mục tiêu cuối cùng,
Mà là trạng thái tự nhiên khi Đạo Trời được sống bằng hành động mỗi ngày.
Như nước xuôi theo dòng, như cây vươn theo nắng,
Xã hội vận hành êm đềm khi mọi người đều thuận theo lẽ phải của lòng mình.
Rồi đến một ngày,
Người ta nhìn quanh và không còn thấy cảnh bon chen mệt mỏi.
Nụ cười nhiều hơn, niềm tin vững hơn,
Như thể bản thân đất trời cũng đang mỉm cười trước sự hòa hợp ấy.
Và ta hiểu rằng:
Một xã hội thịnh trị không phải kỳ tích,
Mà chỉ là nơi con người cùng bước về với ánh sáng trong tim,
Nơi Đạo Trời thấm xuống như mưa mềm,
Nuôi lớn từng hạt giống Thiện đang đợi nở trong đời.