HNI 13/12
Bài thơ CHƯƠNG 10:
TÂM LINH VÀ KHOA HỌC LƯỢNG TỬ
GIAO ĐIỂM CỦA HAI THẾ GIỚI
Có một ranh giới mỏng như sợi khói,
Nơi tâm linh gặp khoa học giữa khoảng không vô tận.
Một bên là tĩnh lặng của linh hồn,
Một bên là dao động của những hạt nhỏ hơn cả giọt sương đầu hạ.
Khi nhà khoa học cúi vào thế giới vi mô,
Họ thấy vật chất không còn cứng đặc như người ta từng nghĩ.
Khi người hành giả bước vào vùng thẳm sâu của nội tâm,
Họ cũng thấy mọi thứ chỉ là rung động – vô thường – chuyển hóa.
Hai con đường tưởng như xa nghìn trùng,
Hóa ra lại dẫn về cùng một chân lý:
Vũ trụ này không phải được xây bằng đá,
Mà bằng những trường năng lượng liên tục dệt nên hình tướng.
Lượng tử nói:
“Hạt có thể là sóng, là xác suất, là tiềm năng chưa thành hình.”
Tâm linh nói:
“Ý niệm có thể tạo ra thực tại,
Một niệm sáng cũng đủ thay đổi đường đi của số phận.”
Khi khoa học chứng minh sự bất định,
Tâm linh mỉm cười –
Vì linh hồn từ lâu đã biết rằng
Mọi sự đều thay đổi khi ý thức chạm vào nó.
Ở giao điểm ấy,
Con người hiểu rằng mình không chỉ là thân xác,
Mà là trường năng lượng biết suy nghĩ – biết yêu thương – biết sáng tạo.
Và thế giới không chỉ là nơi ta sống,
Mà là gương phản chiếu những gì ta tin – ta cảm – ta gửi vào vũ trụ.
Tâm linh nâng ta lên,
Khoa học cho ta đôi mắt.
Một bên mở cánh cửa vô hình,
Một bên soi sáng điều vô hình bằng ngôn ngữ lượng tử.
Khi hai thế giới hòa vào nhau,
Ta thấy vũ trụ không còn xa xôi,
Ý thức không còn mơ hồ,
Và cuộc sống trở thành cuộc đối thoại liên tục
Giữa tâm linh của con người
Và nền vật lý tinh tế đang vận hành phía sau mỗi vì sao.
Đó là nơi ánh sáng chạm vào ý thức,
Nơi linh hồn chạm vào bản thể của hạt nhỏ nhất.
Và ta hiểu rằng:
Mọi kỳ quan không ở ngoài kia,
Mà đang diễn ra ngay trong từng khoảnh khắc ta nhận biết chính mình.
HNI 13/12 📕Bài thơ CHƯƠNG 10: TÂM LINH VÀ KHOA HỌC LƯỢNG TỬ GIAO ĐIỂM CỦA HAI THẾ GIỚI Có một ranh giới mỏng như sợi khói, Nơi tâm linh gặp khoa học giữa khoảng không vô tận. Một bên là tĩnh lặng của linh hồn, Một bên là dao động của những hạt nhỏ hơn cả giọt sương đầu hạ. Khi nhà khoa học cúi vào thế giới vi mô, Họ thấy vật chất không còn cứng đặc như người ta từng nghĩ. Khi người hành giả bước vào vùng thẳm sâu của nội tâm, Họ cũng thấy mọi thứ chỉ là rung động – vô thường – chuyển hóa. Hai con đường tưởng như xa nghìn trùng, Hóa ra lại dẫn về cùng một chân lý: Vũ trụ này không phải được xây bằng đá, Mà bằng những trường năng lượng liên tục dệt nên hình tướng. Lượng tử nói: “Hạt có thể là sóng, là xác suất, là tiềm năng chưa thành hình.” Tâm linh nói: “Ý niệm có thể tạo ra thực tại, Một niệm sáng cũng đủ thay đổi đường đi của số phận.” Khi khoa học chứng minh sự bất định, Tâm linh mỉm cười – Vì linh hồn từ lâu đã biết rằng Mọi sự đều thay đổi khi ý thức chạm vào nó. Ở giao điểm ấy, Con người hiểu rằng mình không chỉ là thân xác, Mà là trường năng lượng biết suy nghĩ – biết yêu thương – biết sáng tạo. Và thế giới không chỉ là nơi ta sống, Mà là gương phản chiếu những gì ta tin – ta cảm – ta gửi vào vũ trụ. Tâm linh nâng ta lên, Khoa học cho ta đôi mắt. Một bên mở cánh cửa vô hình, Một bên soi sáng điều vô hình bằng ngôn ngữ lượng tử. Khi hai thế giới hòa vào nhau, Ta thấy vũ trụ không còn xa xôi, Ý thức không còn mơ hồ, Và cuộc sống trở thành cuộc đối thoại liên tục Giữa tâm linh của con người Và nền vật lý tinh tế đang vận hành phía sau mỗi vì sao. Đó là nơi ánh sáng chạm vào ý thức, Nơi linh hồn chạm vào bản thể của hạt nhỏ nhất. Và ta hiểu rằng: Mọi kỳ quan không ở ngoài kia, Mà đang diễn ra ngay trong từng khoảnh khắc ta nhận biết chính mình.
Like
Love
Angry
5
0 Comments 0 Shares