HNI 14/12
Chương 17: Vai trò của tôn giáo trong đạo đức xã hội
Trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, khi con người chưa có hiến pháp, chưa có bộ luật hoàn chỉnh, chưa có hệ thống giáo dục chính quy, thì tôn giáo đã xuất hiện như nền móng đầu tiên của đạo đức xã hội. Trước khi có nhà nước, có pháp luật, có khoa học xã hội, con người đã sống cùng những niềm tin thiêng liêng, những chuẩn mực đạo lý được truyền lại qua lời dạy của các bậc giác ngộ, các đấng sáng lập tôn giáo.
Tôn giáo, ở bản chất sâu xa nhất, không chỉ là hệ thống niềm tin hướng về thần linh hay cõi siêu hình, mà là cơ chế điều chỉnh hành vi con người từ bên trong, thông qua lương tâm, sợ hãi thiêng liêng, và khát vọng sống thiện lành.
1. Tôn giáo – chiếc nôi hình thành đạo đức cộng đồng
Đạo đức xã hội không tự nhiên sinh ra. Nó được hình thành từ những quy ước chung giúp cộng đồng tồn tại và phát triển: không giết hại lẫn nhau, không cướp bóc, không phản bội, biết yêu thương, biết chia sẻ, biết kính trên nhường dưới.
Trong bối cảnh xã hội nguyên thủy, khi luật pháp chưa tồn tại, tôn giáo đóng vai trò là “luật vô hình”. Những khái niệm như:
Thiện – ác
Phúc – họa
Tội – phước
Thiên đàng – địa ngục
Nhân quả – báo ứng
… chính là ngôn ngữ đạo đức đầu tiên mà nhân loại sử dụng để giáo dục và răn dạy nhau.
Con người có thể không hiểu triết học, không đọc luật, nhưng họ hiểu rất rõ nỗi sợ bị trừng phạt bởi thế lực thiêng liêng, và khát vọng được ban phước. Chính điều này khiến tôn giáo trở thành công cụ điều hòa xã hội mạnh mẽ nhất trong hàng nghìn năm.
2. Đạo đức tôn giáo – nền tảng của đạo đức nhân loại
Nếu quan sát kỹ các tôn giáo lớn trên thế giới, ta sẽ nhận ra một điểm chung:
Cốt lõi của mọi giáo lý đều hướng con người đến cái thiện.
Phật giáo dạy từ bi, không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ.
Kitô giáo dạy yêu thương, tha thứ, khiêm nhường, bác ái.
Hồi giáo đề cao công bằng, kỷ luật đạo đức, trách nhiệm với cộng đồng.
Nho giáo nhấn mạnh nhân – lễ – nghĩa – trí – tín.
Đạo Lão hướng đến vô vi, thuận tự nhiên, giảm dục vọng.
Những chuẩn mực này, dù được diễn đạt khác nhau, đều trở thành xương sống của đạo đức xã hội tại các nền văn minh mà chúng tồn tại.
Đọc thêm
HNI 14/12 Chương 17: Vai trò của tôn giáo trong đạo đức xã hội Trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, khi con người chưa có hiến pháp, chưa có bộ luật hoàn chỉnh, chưa có hệ thống giáo dục chính quy, thì tôn giáo đã xuất hiện như nền móng đầu tiên của đạo đức xã hội. Trước khi có nhà nước, có pháp luật, có khoa học xã hội, con người đã sống cùng những niềm tin thiêng liêng, những chuẩn mực đạo lý được truyền lại qua lời dạy của các bậc giác ngộ, các đấng sáng lập tôn giáo. Tôn giáo, ở bản chất sâu xa nhất, không chỉ là hệ thống niềm tin hướng về thần linh hay cõi siêu hình, mà là cơ chế điều chỉnh hành vi con người từ bên trong, thông qua lương tâm, sợ hãi thiêng liêng, và khát vọng sống thiện lành. 1. Tôn giáo – chiếc nôi hình thành đạo đức cộng đồng Đạo đức xã hội không tự nhiên sinh ra. Nó được hình thành từ những quy ước chung giúp cộng đồng tồn tại và phát triển: không giết hại lẫn nhau, không cướp bóc, không phản bội, biết yêu thương, biết chia sẻ, biết kính trên nhường dưới. Trong bối cảnh xã hội nguyên thủy, khi luật pháp chưa tồn tại, tôn giáo đóng vai trò là “luật vô hình”. Những khái niệm như: Thiện – ác Phúc – họa Tội – phước Thiên đàng – địa ngục Nhân quả – báo ứng … chính là ngôn ngữ đạo đức đầu tiên mà nhân loại sử dụng để giáo dục và răn dạy nhau. Con người có thể không hiểu triết học, không đọc luật, nhưng họ hiểu rất rõ nỗi sợ bị trừng phạt bởi thế lực thiêng liêng, và khát vọng được ban phước. Chính điều này khiến tôn giáo trở thành công cụ điều hòa xã hội mạnh mẽ nhất trong hàng nghìn năm. 2. Đạo đức tôn giáo – nền tảng của đạo đức nhân loại Nếu quan sát kỹ các tôn giáo lớn trên thế giới, ta sẽ nhận ra một điểm chung: Cốt lõi của mọi giáo lý đều hướng con người đến cái thiện. Phật giáo dạy từ bi, không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ. Kitô giáo dạy yêu thương, tha thứ, khiêm nhường, bác ái. Hồi giáo đề cao công bằng, kỷ luật đạo đức, trách nhiệm với cộng đồng. Nho giáo nhấn mạnh nhân – lễ – nghĩa – trí – tín. Đạo Lão hướng đến vô vi, thuận tự nhiên, giảm dục vọng. Những chuẩn mực này, dù được diễn đạt khác nhau, đều trở thành xương sống của đạo đức xã hội tại các nền văn minh mà chúng tồn tại. Đọc thêm
Like
Love
Sad
11
0 Bình luận 0 Chia sẽ